Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

chương 30: thư tình biết bay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn căn bản không muốn đụng tới đống thư tình này, gặp liền chán ghét, rơi xuống đất cũng lười nhặt lên.

Mở bóp bút, lấy ra một cây viết, trên tập viết mười chữ lớn: “Anh sai rồi! Buổi trưa mời em ăn vịt quay!”

Chỗ góc tường, Bạch Mộc đang sinh khí, chợt chú ý tới thư tình màu hồng phấn dưới chân Tôn Nhất, trên mặt dùng cỡ chữ lớn ký tên: Tôn Nhất thân ái! Ký tên ở dưới là: Hoa Âm!

Hoa Âm? Tên hảo manh!

Tuy trí nhớ Bạch Mộc không được tốt lắm, loại tên này, cậu khẳng định lần trước khi nhìn lén thư tình của học trưởng chưa thấy qua!

Nhất định là mỹ nhân mới viết tới! Không thể bỏ qua! Nhất định phải ngăn lại đám nữ sinh mê trai tràn ngập ái tình này!

Bạch Mộc ý định đã quyết, bên trái nhìn một chút, bên phải nhìn một cái, giống như tên trộm bò lổm ngổm đến phía dưới Tôn Nhất, nhẹ nhàng nhặt thư tình từ trên đất lên, sau đó, biến thành một cổ không khí bay vào bên trong ngăn bàn!

Hắc hắc, làm u linh thật là quá dễ dàng!

Lần nữa vì mình có thể biến dạng thân thể mà hô muôn năm!

Cậu lén lút mở thư tình trong tay, mượn ánh sáng ảm đạm từ mép bàn, đọc nội dung trong thư:

Tôn Nhất học trưởng, từ ngày bước chân vào đại học, em liền chú ý tới anh. Em rất ghét học ngoại ngữ, có một ngày, sau khi thấy tên anh đứng đầu trên bảng xếp hạng khoa Ngoại ngữ, em cũng dần yêu ngoại ngữ! Hơn nữa, lại động tâm, yêu thích anh cũng giống như thích ngoại ngữ vậy! Em muốn biết anh đã để ý người nào chưa? Em có thể trở thành bạn gái dự bị của anh không?

“Bạn gái dự bị? Cô ta cũng quá tự luyến rồi! Vừa nhìn đã biết là một nữ sinh nổi loạn!” Bạch Mộc lẩm bẩm, lục học bàn, xới tung cặp sách, tìm kiếm bút viết!

Không lục thì thôi, vừa lục khoé miệng cậu liền rút gân! Bên trong thư tình thật đúng là không ít, so với hôm trước còn nhiều thêm vài lá, thậm chí có vài cái tên cậu đã từng thấy, Bạch Mộc tức tối thầm kêu: “Những tỷ tỷ muội muội này ngày ngày gửi thư tình, cũng không ngại mệt, đại sắc nữ!” Tiếp tục tìm kiếm giấy bút!

Trên bàn, Tôn Nhất viết xong thư sám hối, hướng góc tường phía sau giơ cuốn vở lên, tìm kiếm bóng dáng Bạch Mộc, hy vọng có thể đổi lấy gương mặt như ánh dương quang về, lại phát hiện phía sau trống không!

Bạch Mộc đâu?

Quét con mắt xung quanh! Vẫn không thấy một hồn một phách nào!

Chẳng lẽ giận nên trốn ra ngoài? Người này lòng dạ cũng hẹp hòi quá đi! Rõ ràng là em ấy câu tam đáp tứ trước!

Buồn bực nghĩ, hai tay chống cằm, trong lòng hết sức khó chịu!

Đột nhiên, bàn truyền tới âm thanh xột xoạt! Là từ trong ngăn bàn phát ra, tiếng động rất quái lạ, giống như có con chuột lớn tán loạn ở bên trong! Tiếng động rất lớn, kinh động bạn học ngồi chung quanh!

Mọi người nhao nhao ngoảnh lại, ánh mắt chất vấn bắn tới!

Đồ ngốc kia! Biết ngay là em sẽ không ngồi yên!

Tôn Nhất thầm thì, trong đầu đã ngờ ngợ vài phần! Hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố ý gõ mặt bàn, trước mặt bạn học cười, trong miệng thì thào: “Con ruồi đáng ghét! Xem ta có đánh chết ngươi không!”

Đông! Đông! Đông!

Mặt bàn bằng gỗ, truyền âm rất tốt, thậm chí còn khuếch đại âm thanh!

Thanh âm thật lớn theo phía trên bàn gỗ truyền tới, chấn động lỗ tai Bạch Mộc, đại não ong ong!

Cậu vội bỏ cây bút vừa tìm được, hai tay bưng lỗ tai từ bên trong lộ đầu ra, la hét: “Học trưởng, anh làm gì thế? Sẽ chết người đấy!”

Tôn Nhất vừa định đem cậu bắt lại, thì phát hiện Đằng Tú biểu ca đang đứng ở cửa, vẻ mặt tiếu ý, nhìn phía bên này!

Hắn không thích y nhìn Bạch Mộc, đối Bạch Mộc lạnh lùng một câu: “Em chết rồi!” Lại hung hăng đem cậu nhét trở vào!

“Thả em ra!”

Bạch Mộc muốn mau chóng thoát ra, Tôn Nhất lại không ngừng nhét vào trong!

Hắn lặp đi lặp lại, động tác kỳ quái, trong mắt đồng học, càng thêm xác nhận lời đồn đáng sợ — Tôn Nhất trúng tà!

Ánh nhìn khó hiểu càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người trong lớp đang nhìn Tôn Nhất!

Tại cửa, Đằng Tú thản nhiên dựa ở cạnh cửa, cười nhạt nhìn bên này!

Trong hành lang, âm thanh giày cao gót thanh thúy của kiều nữ phú gia Hương Nại Tử, đi về phía phòng học!

Thấy Đằng Tú đứng tại cửa, lộ ra nét mặt hết hồn, hỏi: “Ôi? Đây không phải là Đằng Tú học trưởng sao? Anh tìm Tôn Nhất? Muốn em thay anh truyền lời không?”

“Oh! Đây không phải là tiểu học muội ngày đó nhìn thấy ở quảng trường sao?” Đằng Tú cười ôn hòa, cố ý đề cao âm thanh một chút: “Bạn gái Tôn Nhất — Hương Nại Tử thật xinh đẹp a!”

“Ô? Học trưởng Đằng Tú, anh hiểu lầm rồi!” Hương Nại Tử vội vàng giải thích.

“U! Giờ không còn sớm, anh phải đi về học! Khi khác gặp!” Đằng Tú cười đùa, cắt lời của Hương Nại Tử, hướng nàng phất tay một cái, xoay người rời đi.

“Đằng Tú học trưởng?” Hương Nại Tử gọi Đằng Tú, muốn giải thích rõ. Lại trơ mắt nhìn đối phương nhanh chóng tiêu thất ở cầu thang, nàng thấp giọng: “Chúng em điều không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu!”

Câu nói sau cùng của Đằng Tú, như một viên đạn nặng ký oanh tạc toàn bộ lớp học, các học sinh tức khắc nổ tung!

“Thật không ngờ tới! Bạn học Tôn Nhất thoạt nhìn lạnh lùng như thế, vậy mà âm thầm cùng Hương Nại Tử quen nhau!” Một giọng nam sinh!

“Điều này sao có thể? Rõ ràng Tôn Nhất đồng học không thích loại nữ sinh yểu điệu này mà!” Các nữ sinh la hét ầm ĩ!

“Hương Nại Tử! Đây là chuyện gì? Cô nhanh giải thích với mọi người đi!”

Có vài nữ sinh nóng nảy vây tới, các nàng hai tay chống nạnh, thái độ ác liệt, một nữ sinh trong đó còn tiến lên đẩy nàng một cái!

“Đây là hiểu lầm thôi!” Hương Nại Tử lui về phía sau từng bước, nàng sợ đến hai tay run rẩy, ánh mắt hướng Tôn Nhất cầu cứu, không cẩn thận đạp phải chân của Mỹ Mi!

“Mày không có mắt à!” Mỹ Mi cũng dùng sức đẩy nàng một cái: “Đại tiểu thư thì ngon rồi, ngay cả Tôn Nhất đồng học cũng dám dụ dỗ!”

Hương Nại Tử lảo đảo về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống, lại bị người sau đẩy trở lại: “Yêu! Yếu đuối như vậy! Tôn Nhất sao có thể thích cô? Ta thây là cô cố tình tung tin vịt đi!”

“Các bạn, xin nghe mình giải thích!” Hương Nại Tử khiếp đảm, trong mắt rưng rưng, nói nàng là bạn gái Tôn Nhất rõ ràng là Đằng Tú, chính là dục gia chi tội hà hoạn vô từ?

Cứ như vậy, nàng bị mấy người nữ sinh đanh đá đẩy tới đẩy lui!

Bên này Tôn Nhất cũng không nhàn rỗi!

Bạch Mộc sau khi nghe được tin tức uy lực như bom nguyên tử kia, nổi cơn tam bành! Từ học bàn chui ra, nhảy lên mặt bàn, cầm đủ loại thư tình loạn vũ trước mặt Tôn Nhất: “Học trưởng anh giải thích một chút, những phong thư này là sao? Hương Nại Tử hoa si kia là chuyện gì?”

“Không liên quan gì đến ngươi!” Tôn Nhất cố gắng cướp thư huy loạn trong tay Bạch Mộc, “Đáng ghét!” Cực kỳ phẫn nộ, tiểu tử này cứ một mực bay loạn, làm hại hắn tay chân luống cuống, lại không thể ở trước mắt mọi người để lộ thân phận âm dương thuật!

Các học sinh xung quanh không thấy được u linh, chỉ thấy vô số thư từ giống như có cánh bay trong không trung.

Tất cả mọi người trợn to hai mắt, nhìn một màn bất khả tư nghị này!

Ngay cả động tác ức hiếp Hương Nại Tử của nữ sinh cũng dừng lại, quay người nhìn cảnh tượng quái dị này, vẻ mặt hoảng hốt, ngay cả Hương Nại Tử cũng kinh sợ!

Trong phòng một mảnh yên lặng!

Miệng mọi người đều mở lớn, thành hình chữ O tròn trĩnh!

Chỉ còn tiếng rống giận xuyên qua toàn bộ lớp học!

“Em xuống ngay cho anh!” Tất cả mọi người đã thấy, phá quán tử phá suất, hắn cũng chẳng quan tâm ánh mắt kinh ngạc của các bạn học!

Các học sinh chợt ý thức được sự thần quái đang diễn ra tại lớp!

Một đồng học bất thình lình kêu to: “Có quỷ!” Ôm lấy đầu, chạy ra ngoài đầu tiên!

Những bạn học khác cũng làm tương tự, đều thét chói tai xông về cửa, thoát khỏi lớp học!

Đinh linh linh…

Tiếng chuông kiểm tra cũng vào giúp vui, phối hợp theo tiếng bước chân chạy trốn của mọi người, thanh thúy vang lên!

Trong hành lang, các học sinh chạy trối chết mới vừa tới đầu cầu thang liền gặp giáo viên đi lên chặn lại!

Trong miệng lão sư phát ra tiếng khiển trách nặng nề nghiêm nghị: “Các trò muốn bỏ thi tập thể sao?”

Người này chính là Cao Sâm Kiều lão sư hết thảy học sinh sợ hãi nhất, cũng là lão sư bọn họ, y mang mắt kính, mặt nghiêm túc, khóe miệng có một nốt ruồi đen.

Một học sinh trước mặt, dừng bước, nhỏ giọng hỏi nam sinh bên cạnh: “Kì thi này không phải hướng khoa ngôn ngữ sao? Thầy giám thị sao lại là ổng?”

Một gã khác cũng khó hiểu: “Đúng vậy!”

Một học sinh hiểu rõ tình hình nhỏ giọng trả lời: “Nghe nói lão sư khoa ngoại ngữ tạm thời xin nghỉ, cho nên đổi giám thị thành Cao Sâm lão sư!”

“Lần này thảm rồi! Gặp phải một ma quỷ địa phủ!” Lại một tên khác khẽ nói!

Mọi người huyên náo một hồi, thất sắc thất vọng hiện lên trên mặt!

“Lão sư! Bên trong phòng học có quỷ!” Một bạn học lớn gan nói, chỉ chỉ phòng học sau lưng lớn tiếng báo cáo với Cao Sâm!

“Nói bậy! Trên đời này căn bản không có quỷ!” Lão sư là một người không tin thần thánh, y lớn tiếng đối học sinh: “Đều trở về phòng thi cho tôi! Nếu không theo như nội quy mà xử lí!”

Lão sư đe dọa, các học sinh không thể không trở về phòng học.

Tới trước cửa, mới đưa đầu vào, vô ý thức mà nhìn về phía Tôn Nhất, thấy hắn đang yên tĩnh ngồi trước bàn học đợi kiểm tra, trong đầu rất là khó hiểu!

Một nười quay đầu hỏi người sau lưng: “Mới vừa rồi là có phong thư bay trên không sao?”

“Có! Ta thấy mà!” Người phía sau đáp.

Trong đầu mọi người vẫn rất căng thẳng, còn có lo ngại, xếp đống ở cửa chậm chạp không dám tiến vào!

Lão sư đi vào đầu tiên, tầm mắt sắc bén quét về phía Tôn Nhất, hỏi hắn: “Trò Tôn Nhất, trò có nhìn thấy thư bay trên không không?”

Tôn Nhất bình tĩnh đáp: “Có ạ!”

“Có thấy?” Lão sư vẻ mặt lộ ra kỳ quái, Tôn Nhất là ba học sinh giỏi hắn nhận định, sẽ không nói dối!

“Đúng vậy! Em ban nãy làm một thí nghiệm, thử dùng giấy cứng chế thành cánh quạt nhỏ có thể đem phong thư thổi trên không trung, kết quả thành công!” Tôn Nhất thong dong điềm tĩnh, cũng cầm lên cái quạt xinh xắn mới vừa làm ra, rời chỗ ngồi, giao cho Cao Sâm lão sư!

Lão sư cầm trong tay quan sát một phen, lại để cho Tôn Nhất vì mọi người làm thí nghiệm!

Phong thư nhẹ bỗng quả nhiên dưới tác dụng quạt giấy, từ từ bay lên không!

Sau khi mọi người chính mắt nhìn thấy hết thảy, rốt cuộc tin tưởng, sự việc đột phát ban nãy điều không phải sự kiện linh dị!

Đang lúc này, có một người nghi ngờ nói: “Vậy bạn mới vừa rồi vì sao quát ‘Ngươi xuống mau cho ta!’ vậy?”

Tôn Nhất nhún nhún vai không đồng ý: “Chơi vui!” Giải thích của hắn đường hoàng, lão sư liền tin!

Tôn Nhất gần đây luôn luôn có hành động cổ quái, tất cả mọi người cho rằng là hắn tính tình đại biến, mới có thể như thế, đối với giải thích mới vừa rồi liền không còn nghi ngờ gì nữa!

Truyện Chữ Hay