Học trưởng cứu tôi! Học trưởng mau cứu tôi a! Bạch Mộc cầu cứu: “Cục cục….”
Tôn Nhất ý cười nồng đậm! Tất nhiên, làm hắn vui vẻ nhất không chỉ là hình ảnh buồn cười kia của Bạch Mộc, mà còn có loại khả năng khôi phục tâm tình cực nhanh!
Có một nữ sinh xinh đẹp trong đội ngũ múa, đầu tiên là kinh ngạc một chút khi nhìn thấy Tôn Nhất, ngay sau đó nàng tách khỏi vũ đội, chạy lên trước cười khanh khách, chào hỏi: “Tôn Nhất, lần đầu thấy bạn đến quảng trường chơi!”
“Hương Nại Tử?” Tôn Nhất ngẩn ra, giây kế tiếp lại khôi phục lạnh lùng trước kia, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ách?” Tôn Nhất lãnh đạm như thế, Hương Nại Tử hơi sửng sốt một chút.
Tiếng động lớn xung quanh ồn ào không ngừng, bầu không khí giữa hai người lại có phần xấu hổ!
“Ha ha?” Hương Nại Tử vội vàng che giấu xấu hổ của mình: “Mỗi tối mình đều đến đây tập!”
Tôn Nhất căn bản không để ý tới lời của nàng, con ngươi đen nhánh vẫn nhìn chăm chú về phía xa xa, không trả lời.
Hương Nại Tử lại thêm mất tự nhiên! “Cái kia, ừm….” Tay nhỏ nhắn mềm mại không tự chủ xoa xoa gò má mình, nàng khẩn trương nghĩ: Tôn Nhất thật lạnh lùng, có phải mình nói sai chỗ nào không, chọc giận bạn ấy?
“Tôn Nhất?” Lần nữa thu hồi tâm tình lo lắng, lộ ra nụ cười mê người, hai tay chắp ở sau lưng, nói: “Mình có thể ngồi ở chỗ này không?” Trong lòng mang theo một chút thấp thỏm, rất sợ gặp phải lời cự tuyệt từ hắn!
Tôn Nhất liếc nhìn chỗ trống bên cạnh một cái, “Có thể!” Thanh âm lạnh lùng như trước!
Hương Nại Tử sửa sang váy ngắn một chút, vẻ mặt xuân quang ngồi bên cạnh, hai chân khép nép, hai tay ép sát giữa hai chân.
Nàng lúc này, đặc biệt có chút rụt rè cùng tao nhã của tiểu nữ sinh!
Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn hắn cười khanh khách: “Tôn Nhất sau này có ước mơ gì không?”
Anh ta, mới là đồ của cậu!
Cách đó không xa, Bạch Mộc không ngừng đau khổ, dấu chân trên người chưa hề dừng lại, đội ngũ vũ đạo quá dài, cậu chẳng những phải chịu đựng đau đớn bị giẫm đạp, còn phải trơ mắt nhìn Hương Nại Tử và Tôn Nhất tiếp xúc ‘thân mật’!
Hai người bọn họ không biết chừng đang nói chuyện yêu đương đi! Song quyền Bạch Mộc nắm chặt, hung hăng đập vào mặt đất, bi phẫn kêu gào: “Cục cục…..”
Oa a a! Cậu chắc điên mất thôi!
Cộc! Cuối cùng một đôi giày cao gót bén nhọn đạp xuống đầu cậu, sau đó, rốt cuộc cũng an tĩnh!
Bạch Mộc vội vàng thu gom cơ thể bị giẫm nát vụn, dung hợp sửa sang lại hồi lâu, mới khôi phục nguyên trạng! Cậu nhẹ nhàng sờ sờ cục u đau nhức vừa bị đạp lên! Lúc này mới phát hiện, trên đầu sớm đã đầy cục u!
Lầm bầm than thở mà bò dậy, tay vịn cái eo đau nhức, khập khễnh đi tới trước mặt Tôn Nhất, hung tợn nhìn hắn!
Cậu bị mọi người ức hiếp thành như vậy, hắn lại cố tình ngồi đây tán gái!
Phẫn nộ! Căm phẫn! Giận không kềm được!
Diễm hỏa Trong lòng từ lâu cháy tới chín tầng trời!
“Ôi! Lớn như vậy mới thấy u linh có cục u to như thế, thật là hiếm thấy nha? Quả nhiên là cực phẩm!” Sau lưng truyền tới thanh âm ôn hòa chỉ có Bạch Mộc mới có thể nghe được!
Cậu hoàn toàn ngẩn ra, nhanh chóng xoay người! “Đằng, Đằng Tú?” Tức khắc chết lặng!
“Ô! Biểu đệ cũng ở đây!” Chớp mắt Đằng Tú đi tới trước mặt Tôn Nhất, nở nụ cười, biểu cảm tự nhiên, tựa hồ căn bản không thấy tiểu u linh!
“Cái gì! Mới vừa rồi rõ ràng là nói chuyện với mình, bây giờ trở mặt không quen!” Bạch Mộc bỉu môi một cái, tự lẩm bẩm, trong lòng hết sức khó chịu!
Tôn Nhất đối diện trưng ra vẻ mặt không thể thối hơn nữa, lãnh quang trong mắt đủ để đóng băng mọi người trên quảng trường, trong miệng phun ra giọng điệu khinh thường, nói: “Thấy anh thật là xui xẻo!”
Sau đó, đá Bạch Mộc một cước, lạnh lùng nói: “Đi!” Cầm hộp đồ bên cạnh liền rời khỏi!
“Cậu vẫn còn ghét anh như vậy!” Đằng Tú sau lưng gãi gãi cằm, lại nghịch nghịch tóc, không để ý khẽ cười.
“Vô cùng chán ghét!” Lời nói Tôn Nhất cứng rắn, cũng không quay đầu lại đi về phía trước!
Bạch Mộc nhìn ra được học trưởng rất ghét Đằng Tú, cậu lúc này tốt nhất không nên trêu chọc hắn, đỡ bị liên luỵ. Che lại mắt cá chân đau nhức, đuổi theo thân ảnh Tôn Nhất, nhẹ nhàng bay tới!
Bạch Mộc một bên bay bay, một bên suy nghĩ: Học trưởng vì sao chán ghét Đằng Tú như thế? Y không phải là biểu ca của anh ta sao? Anh em với nhau cũng sẽ ghét nhau sao?
Từ nhỏ Bạch Mộc là một cô nhi, ăn đồ thừa, ngủ bên đường, sau này lớn một chút rồi, liền bắt đầu làm lao động trẻ em, vừa nhịn ăn nhịn xài tạo điều kiện cho bản thân tới trường, lại làm vài việc vặt, nỗ lực sinh tồn, đối với thân tình anh em, không biết có bao nhiêu khát khao, mà hình ảnh mới vừa nãy, cậu quả thực khó có thể tin nổi!
Tôn Nhất một đường trầm mặc.
Về đến nhà, Bạch Mộc duỗi người hướng trên giường lớn ngã xuống: “Hô! Mệt chết tôi rồi!”
“Mệt chết cậu?” Tôn Nhất đem hộp quần áo trong ngực ném xuống người Bạch Mộc!
“Oa a a a!” Bạch Mộc giương nanh múa vuốt, đẩy cái hộp trên người ra, kêu to: “Đau quá!”
“Đau?” Khoé môi hắn cong lên, cố ý giễu cợt cậu: “U linh biết đau?”
“Tất nhiên!” Bạch Mộc ấp a ấp úng nửa ngày, ngồi dậy, nét mặt có phần mất tự nhiên, nói: “Chỉ bất quá, cảm giác đau không mãnh liệt như khi còn sống thôi!” Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, ngón tay gãi gãi má, “Lần đó bị mèo cắn, chính là đau muốn chết!”
Tôn Nhất vươn tay kéo cái hộp qua một bên, bản thân ngồi bên cạnh Bạch Mộc, không biết là vô tình hay cố ý, bàn tay của hắn đặt trên mu bàn tay Bạch Mộc đang chống ở mép giường.
Gương mặt thanh tú xinh xắn của Bạch Mộc liền hiện lên một mạt đỏ hồng, cúi đầu len lén nhìn về phía tay của học trưởng, sau đó, lập tức quay lại. Cậu theo bản năng nuốt nước bọt trong miệng, chỉ cảm thấy cơ thể đặc biệt cứng ngắc, khẩn trương đến không thể hô hấp, con thỏ trong ngực lại loạn nhảy, vui sướng cực kỳ, như thiếu nữ ôm ấp tình cảm cùng ngượng ngùng, lúc này trên người cậu không thiếu điểm nào!
Nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy hắn vẻ mặt như thường, có lẽ hắn căn bản là vô tình thôi! Ngực có điểm chua sót khó nói!
Tầm mắt Tôn Nhất thủy chung lưu lại trên cánh cửa đối diện, thanh âm chậm rãi: “Cảm nhận u linh so với loài người yếu hơn rất nhiều, nhưng không có nghĩa là không biết đau! U linh đối linh lực và sức mạnh yêu khí rất nhạy cảm, bởi vậy, ngày đó hắc miêu cắn cậu mới có thể đau thấu triệt tâm phế như vậy. Huống hồ, nó không chỉ cắn thân xác cậu, còn có cả hồn phách! Hồn phách bị cấu xé không phải đau đớn mà con người có khả năng cảm nhận được, cho nên ngày đó cậu mới có thể đau đến ngất xỉu!”
Cái gì đau dài, cái gì đau ngắn, Bạch Mộc nghe mà hồ đồ, gãi đầu một cái, một bộ thần sắc hoàn toàn không hiểu!
Tôn Nhất quay đầu, cười một tiếng!
Ngón trỏ hơi cong, trên trán cậu dùng lực đạo rất nhu hòa búng một cái: “Như đã nói qua, cậu cùng u linh khác không quá giống nhau! Dường như đối với đau đớn so với u linh cùng loại càng mẫn cảm! Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?” Bạch Mộc nâng lên cái cằm tiêm nhọn, thấy ánh mắt chuyên chú của hắn một trận gấp gáp, vốn mặt đã xuân quang vô hạn, lúc này càng một mảnh phấn hồng, da thịt trắng nộn lộ ra một chút quyến rũ khiến người khác si mê!