Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

chương 24: tay đàn violon – dữu mộc đại nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này trong lớp dị thường an tĩnh, tất cả mọi người đều ngưng trò chuyện, dùng ánh mắt khác thường nhìn hành động kỳ lạ của Tôn Nhất.

“Tôn Nhất đồng học, ngươi đang làm gì vậy?” Một tên trong lớp kỳ quái hỏi.

“Tôn Nhất, bạn có phải sinh bệnh hay không, sao cùng không khí nói chuyện?” Hương Nại Tử cũng chớp chớp mắt, không hiểu hỏi.

Thậm chí có người cho là hắn trúng tà, còn đề nghị hắn tìm âm dương sư xem một chút!

Đối với lo lắng của mọi người, Tôn Nhất lạnh lùng không bận tâm, kéo tay của Bạch Mộc: “Đi! Chúng ta về nhà!” Bỏ lại phía sau tiếng tranh luận ồn ào của bạn học, đi ra khỏi lớp!

“Tôn Nhất!” Hương Nại Tử từ phía sau đuổi theo, bắt lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi: “Bạn không sao chứ!”

Ba!

Tiếng hất tay thanh thúy vang dội hành lang!

Tôn Nhất đánh rớt tay của Hương Nại Tử, nét mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt rất không thân thiện.

Hương Nại Tử nhất thời ngơ ngẩn!

Tôn Nhất không để ý tới nàng nữa, xoay người hướng lầu dưới.

Hương Nại Tử lấy lại tinh thần, chạy vọt tới cầu thang, nắm lấy lan can nhìn xuống phía dưới, nàng lần nữa muốn gọi hắn lại, nhưng tình huống mới vừa rồi làm nàng liếu lưỡi, lặng lẽ, trơ mắt nhìn bóng lưng lạnh như băng của Tôn Nhất biến mất ở trong tầm mắt.

Đát đát đát…

Tôn Nhất từng bước một bước xuống cầu thang, chuyển vài cầu thang, Bạch Mộc cứ như vậy được Tôn Nhất dắt đi, một mạch hướng ra cổng trường, lên xe, về nhà, tay hắn một khắc cũng không nơi lỏng!

“Học trưởng, tôi tự mình làm!” Bạch Mộc có hơi ngượng ngùng!

“Tôi giúp cậu thay đồ! Không được cử động!” Tôn Nhất cởi ra nút áo của cậu, động tác rất nhẹ nhàng, mang theo chút chuyên chế, không cho phép Bạch Mộc phản kháng!

“Nhưng, tôi chỉ tè ra quần, anh làm gì ngay cả quần áo của tôi cũng cởi?” Bạch Mộc 囧 mặt đỏ tới mang tai!

“Mặc đồng bộ nhìn mới đẹp!” Tôn Nhất vừa nhìn thấy da thịt giống như trẻ con của Bạch Mộc, không khỏi cũng đỏ mặt theo.

Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, độ ấm từ da thịt Bạch Mộc truyền đến tay, tầm mắt hai người không tự chủ chạm nhau, lại vội vàng tách ra!

Thời gian thay y phục ngắn ngủn, cũng trở thành dài đằng đẵng!

Bạch Mộc rất không tự nhiên, rồi lại hưởng thụ cảm giác đặc biệt này, tâm tình xuống dốc của cậu, lúc này lại trở nên vui vẻ!

Thay xong quần áo, Tôn Nhất nhìn cái quần đang cầm trong tay, nước tiểu phía trên đã khô, lưu lại một mảng vàng nhạt, mặt trên còn mơ hồ tản ra mùi khai.

Tôn Nhất đưa trước mũi ngửi một cái, Bạch Mộc lúng túng lông mi dài nhanh chóng chớp chớp, thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu, hắn cười đến gian ác! (đánh câu này màk run cả tay, thật moé nó biến thái =))))

Quần áo rất lớn, mặc lên người Bạch Mộc giống như một bộ diễn hí, ống quần rất dài trực tiếp giẫm ở dưới chân, người sáng suốt liếc mắt liền thấy rất không hợp! Tôn Nhất lại khen: “Rất đẹp, rất hợp dáng cậu!”

Hắn cũng không phải là qua loa lấy lệ, đối việc Bạch Mộc mặc vào y phục của mình, trong lòng Tôn Nhất có cổ hạnh phúc khó nói ra!

Bạch Mộc đứng trước gương, trái xoay xoay, phải chuyển chuyển, so sánh rất lâu, thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, bĩu môi nhỏ giọng bất bình: “Vậy mà nói hợp? Rõ ràng là trang phục đào kép!”

“Được rồi! Không nên tức giận, chút nữa chúng ta đi cửa hàng bách hoá chọn mấy bộ vừa người mua về!”

Tôn Nhất xoa xoa tóc ngắn vàng óng ánh Bạch Mộc.

Bạch Mộc vừa nghe học trưởng sẽ mua quần áo mới cho mình, trong lòng trở nên thoải mái, bắt đầu mong đợi, lúc này mới hết giận. Len lén liếc Tôn Nhất một cái, nghĩ hắn kỳ thật cũng rất biết chăm sóc, lại bắt đầu hoài nghi không phải là mình nằm mơ ban ngày đấy chứ!

Nhưng mà, thật là mâu thuẫn a! Rốt cuộc cái nào mới là bản tính chân thật của anh ta ni? Bạch Mộc phiền não mà gãi đầu một cái!

Tôn Nhất thấy tâm tình Bạch Mộc chút ít tốt lên, dặn dò: “Cậu trước nghỉ một lát, tôi đi quét dọn sân một chút!” Chớp mắt đã vào phòng tắm lấy chổi, đi về phía sân trước, bắt đầu quét dọn mảnh thuỷ tinh rải rác ở góc tường.

Trong phòng, cả người nằm lỳ ở trên giường, hai tay chống cằm, nhìn chăm chú người đang quét dọn bên ngoài cửa sổ!

Học trưởng thật kỳ quái! Sao bất thình lình lại trở nên ôn nhu như vậy?

“A a a!” Lại phiền muộn lăn một vòng, lần thứ hai nhìn phía ngoài cửa sổ! Tóc bởi vì lăn qua lăn lại mà trở nên hơi rối loạn!

Chẳng lẽ thật sinh bệnh như Hương Nại Tử nói? Hay trúng tà như các bạn học nói? Nếu như là trúng tà….

Ân….

Gắng sức suy nghĩ: Vậy là bởi vì có mình bên cạnh, vì mình lải nhải quá nhiều! Hoá ra có u linh bên người, thì sẽ biến thành như thế a! Chẳng trách người ta thường nói, ngươi trúng tà phải bắt quỷ! Xem ra là có đạo lý!

Miên man suy nghĩ một hồi! Cảm giác mình thật là một yêu tinh hại người, đem một người học trưởng bình thường biến thành như vậy. Nói như vậy, rời khỏi học trưởng là điều cần thiết, đối với mình, đối với anh ấy đều là chuyện tốt! Chí ít mình không thể hại Tôn Nhất!

“Mình đúng là nên rời đi!” Bạch Mộc thấp giọng thì thào.

Buổi tối, Bạch Mộc chỉ ăn vài miếng, tâm sự ngưng trọng, hoàn toàn ăn không vô!

Tôn Nhất cũng không ăn bao nhiêu!

Sau khi ăn xong, Tôn Nhất bắt đầu dọn chén bát, nắm tay Bạch Mộc, ôn nhu nói: “Đi thôi! Chúng ta đi cửa hàng tổng hợp!”

“Ân!” Tối nay Tôn Nhất rất quái lạ, hắn chăm sóc u linh như vậy, làm cho Bạch Mộc rất là khẩn trương, trong đầu giống như có một con thỏ nhảy nhảy, không ngừng nhảy, bất an mà theo sau lưng.

Hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự.

Lúc này đã xế chiều, đèn hoa bật lên, trên đường cái đủ loại màu sắc, người đi đường cũng không vì bóng đêm mà trở nên thưa thớt, trái lại thừa dịp đêm hè mát lạnh, tất cả đi ra tản bộ!

Cách đó không xa trên quảng trường, đoàn người bắt đầu khởi động! Nam nữ già trẻ tụ tập trên một con đường, mọi người theo tập thể nhảy múa thành nhiều hàng, nhảy cũng không đều nhưng động tác vũ đạo lại đồng nhất! Chung quanh cũng không thiếu người đang vây xem, có người bên cạnh đủ loại dụng cụ trên người nhảy múa!

Phía trước, một bà mẹ trẻ, một bên dặn đi dặn lại cục cưng mới biết đi: “Cẩn thận một chút! Cố gắng đừng ngã xuống!” Một bên cười híp mắt nhìn con của mình, tư thế trẻ con tập đi thật đáng yêu, dáng vẻ lung lay sắp đổ, lại càng đáng yêu!

Trên mặt của mỗi người đều mang nụ cười, bầu không khí vui vẻ ấm áp!

Ánh mắt Bạch Mộc bị đám người kia hấp dẫn, cậu rất hâm mộ! Tịch mịch lần nữa đánh vào tâm trí!

Bỗng nhiên, trên tay truyền đến cảm giác bó buộc, Tôn Nhất lực đạo trong tay nắm thật chặt, ôn hòa nói: “Yên tâm đi! Trong khoảng thời gian trước khi cậu rời đi, tôi sẽ hảo hảo bên cạnh cậu!”

Tâm Bạch Mộc chợt thắt lại, rõ ràng là một câu an ủi, nhưng đâm vào tâm cậu một trận đau buốt! Trầm mặc, không có trả lời!

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Tôn Nhất tựa hồ cũng không muốn ngồi xe, đi qua mấy trạm, mang theo Bạch Mộc quẹo trái quẹo phải!

Bạch Mộc cũng không muốn ngồi xe, cậu chỉ muốn hảo hảo hưởng thụ săn sóc khó có được từ học trưởng!

Đêm càng ngày càng tối, đèn đường ngũ sắc cũng càng ngày càng sáng!

Hai người bước đi trong đêm, giống như một đôi tình nhân bước vào khu mua sắm rực rỡ hoa lệ! Thang máy thủy tinh trong suốt, thẳng đứng hướng lên trên! Xuyên qua tấm chắn thủy tinh, có thể thấy rõ bên ngoài, thân ảnh của mọi người dần thu nhỏ, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Khi thang máy ngừng lại, đoàn người trước mắt cũng đã cùng bóng tối pha trộn thành một, không cách nào thấy rõ! Chỉ có thể thấy ánh sáng nhu hoà từ đèn đường, cùng với xe cộ nhỏ bé như con kiến vậy.

Tiếng chuông thang máy êm tai vang lên, cánh cửa từ từ mở ra, Tôn Nhất dắt Bạch Mộc ra khỏi thang máy!

Nơi này chuyên phục vụ khách VIP! Chỉ có một số người giữ thẻ hội viên quý tộc mới có thể đi vào, người thường thì không cách nào lên đây!

Bên trong phi thường trang nhã, âm nhạc chậm rãi rót vào tai, du dương xinh đẹp!

Đủ thứ quần áo sa hoa, được trưng bày ngay ngắn trên kệ, thật lộng lẫy!

Con mắt Bạch Mộc căn bản không đủ dùng, liếc lung tung khắp nơi, các kiểu hàng hoá bày bán, tất cả chứa trong mắt.

Đi vào trong, lúc này Bạch Mộc mới phát hiện, âm nhạc ưu mỹ này cũng không phải trong loa phát ra, mà do các vị kéo đàn violon xuất sắc tấu!

Bỗng, trong mắt cậu lóe lên một đạo ánh sáng lấp lánh, hưng phấn mà kêu thành tiếng: “Oa! Là Dữu Mộc đại nhân!” Hai mắt nhanh chóng bắn ra tim hồng, si mê nhào tới, ôm chặt lấy nam tử đang kéo đàn!

Dữu Mộc là tay đàn violon đại danh đỉnh đỉnh trong giới âm nhạc, không những vóc người rất soái, mỗi lần xuất hiện ở trong TV cũng đều phong thái cao quý, đặc biệt phiêu dật, đặc biệt đẹp trai! Y vẻ mặt xuân phong, nhất là bộ dáng ân cần, vô cùng khốc, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng!

Truyện Chữ Hay