Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

chương 12: quán ăn ngoài trường học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùi thơm của thức ăn, từ trên các bàn xung quanh tràn ngập, phiêu tán đến phía dưới bàn, Bạch Mộc bị bất động ngửi mùi thơm trong không khí, nước miếng tràn ra, theo khoé miệng chảy xuống, nhỏ lên sàn nhà.

Trên bàn thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười đùa đáng yêu của Hương Nại Tử: “Bạn Tôn Nhất thành tích ở trường học lúc nào cũng đứng đầu, thật làm người khác thật hâm mộ!”

“Thành tích Hương Nại Tử cũng tốt lắm!” Rõ ràng là lời nói có lệ, nghe vào trong lỗ tai Bạch Mộc đã bị bóp méo thành việc hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng cậu một hồi tức giận một hồi phát điên, nếu có thể động, nhất định sẽ đem cái bàn này xé nát!

Sau câu đó, Bạch Mộc càng nghe càng muốn ói máu!

“Không bằng, bạn học Tôn giúp mình phụ đạo môn tiếng Pháp nha! Tiếng Pháp của mình rất yếu, mỗi lần đều bị môn này cản trở thành tích!” Hương Nại Tử hai tay ôm ở trước ngực, đang mong đợi khẩn cầu.

Phía dưới bàn Bạch Mộc phẫn hận nghĩ: Đại sắc nữ! Muốn ăn đậu hũ học trưởng, nằm mơ đi! Học trưởng a! Xin anh, nhất định phải cự tuyệt nữ nhân háo sắc này! Nội tâm cậu căng thẳng, mong đợi Tôn Nhất cự tuyệt đáp lại.

Mãi đến khi thanh âm Tôn Nhất trầm ổn mà khiêm tốn vang lên: “Xin lỗi! Tôi gần đây không có thời gian, cậu vẫn là nên nhờ người giỏi hơn đi!”

Bạch Mộc lúc này mới thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng: “Học trưởng, anh đại hỗn đản, làm gì mà trả lời lâu như vậy, nói trễ một giây, mình liền muốn mất mạng vì nghẹt thở!”

Đang nghĩ ngợi, phía trên rớt xuống một chiếc đũa, thanh âm du dương của Tôn Nhất lại lần nữa vang lên: “Ngại quá! Làm rơi đũa!” Khom người xuống, thừa dịp nhặt lên chiếc đũa, đối Bạch Mộc nhẹ giọng nói nhỏ: “Tôi lần đầu tiên nghe nói u linh sẽ nghẹt thở!”

Bạch Mộc giận đến toàn thân phát run: “Cái gì nha, như thế nào ngay cả trong lòng mình suy nghĩ gì cũng biết!” Đáng tiếc cậu chỉ có thể nghe được giọng nói chế nhạo của Tôn Nhất, nhưng không thấy được nụ cười đắc ý trên mặt hắn!

Tôn Nhất liếc mắt về lá bùa trên trán cậu, đồ án mặt trên vẽ chữ ‘Tâm’ đây không phải là bùa thông thường, là một loại người hàng yêu hay dùng ‘tâm linh’ phù, chỉ bất quá mấy ngày hôm trước Tôn Nhất đem tâm linh phù này cùng định thân phù dung hợp thành một, làm cho tấm bùa này vừa có thể có khả năng định trụ yêu quái, lại có công hiệu nghe được ý nghĩ trong lòng.

Tôn Nhất ngồi thẳng người, nhìn đôi đũa trong tay, mặt mang dáng vẻ đắn đo: “A, đũa dơ rồi!” Sau đó, dĩ nhiên nói với Hương Nại Tử: “Sorry! Bữa cơm trưa hôm nay không thể tiếp, thực sự là có lỗi!”

“Không sao!” Hương Nại Tử cười khanh khách, “Có thể cùng bạn cùng nhau dùng cơm, mình đã rất vui vẻ rồi!”

Tôn Nhất quay trở lại dáng vẻ tươi cười lễ độ, bất động thanh sắc gạt phù chú trên trán Bạch Mộc, nặng nề đá cậu một cước, lại đối với Hương Nại Tử gật đầu một cái tượng trưng, đứng dậy rời đi.

Tôn Nhất mời Hương Nại Tử dùng cơm chỉ là một hình thức, biểu đạt lòng biết ơn thế thôi, hắn căn bản không nghĩ tới tiếp xúc nhiều với nàng.

Bạch Mộc thấy một màn như vậy, tảng đá bụi bậm trong lòng cuối cùng biến mất! Một bên cười trộm Hương Nại Tử tự mình đa tình, một bên theo sau lưng Tôn Nhất không yên tâm hỏi: “Học trưởng sẽ còn mời nàng sao?”

“Không liên quan gì đến cậu!” Trả lời lãnh đạm.

“Học trưởng quả nhiên là một đại hoa tâm!” Bạch Mộc rất bất mãn thái độ trả lời lạnh nhạt đó.

“Hừ!” Chân bắt đầu vận khởi, hai tay ôm ở trước ngực, di động ngồi trên không trung, vừa theo bước đi Tôn Nhất mà trôi đi, vừa tức giận hờn dỗi!

Cô lỗ!

Bao tử Tôn Nhất phát ra tiếng kêu đói bụng, hắn xoa xoa bụng khô quắt, tự nhủ: “Thật là đói! Không bằng! Đi ra quán ăn ngoài trường ăn!” Tự nhiên hướng về phía cổng trường đi tới.

Bạch Mộc vừa nghe đến ăn lập tức tinh thần tỉnh táo, cấp tốc đi vòng qua trước mặt Tôn Nhất, vừa bay vừa nói, “Học trưởng, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn đi!” Sờ sờ cái bụng đói meo, “Người ta cũng hảo đói!”

“Không được!” Tôn Nhất lạnh lùng cự tuyệt!

“Van anh! Học trưởng!” Giống như một chú cún vậy, làm bộ đáng thương cầu xin, đầu lưỡi cũng thè ra!

“Cũng có thể!” Tôn Nhất chần chờ một chút, “Bất quá cậu buổi chiều không được làm loạn thêm nữa, bằng không buổi tối liền cúp cơm!”

“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!” Bạch Mộc cam đoan!

Đi tới cửa trường, Tôn Nhất liền dừng bước.

Bạch Mộc khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy học trưởng!”

Tôn Nhất chậm rãi quay đầu, nhìn thân thể Bạch Mộc, con ngươi đen nhánh lại một lần nữa dấy lên đường nhìn nóng hừng hực, khiến Bạch Mộc một trận gấp gáp. Cậu lúc này mới ý thức được, bản thân lại đang trước mặt mọi người, trần truồng bay lung tung khắp nơi.

“A!” Bạch Mộc như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân lông tơ dựng lên, tứ chi duỗi ra thẳng tắp, trong nháy mắt bảo vệ voi nhỏ của mình, trốn phía sau một thân cây.

Bạch Mộc trên đầu mây đen một mảnh, hoàn toàn một bộ bị đả kích.

“Ngốc! Vậy mà sẽ có người năm lần bảy lượt quên mất bản thân đang trần trụi! Thật đúng là một người thích trần truồng cuồng!” Tôn Nhất cười nhạo.

Bạch Mộc càng thêm chán nản!

Vì tránh ánh mắt của người khác, Tôn Nhất đi tới bên cạnh Bạch Mộc, mượn cây xanh che giấu, móc ra một hình giấy, triệu hoán: “Thần thú so với màu trắng hoa tuyết càng muốn lấp lánh hơn, thần khuyển vũ động dưới mặt trời chói chang, hạ xuống nơi này! Hiện thân, thần khuyển!”

Một con chó nhỏ trắng như tuyết, bịch! Theo hình giấy giữa không trung xuất hiện, nó vui sướng nhảy vào trong ngực hắn, liếm liếm gò má anh tuấn! Cảm giác vừa nhột lại ẩm ướt làm cho Tôn Nhất cười không ngừng: “Được rồi được rồi, tiểu tử!”

Tôn Nhất cưng chìu nó làm cho Bạch Mộc rất là đố kị không vui bĩu môi: “Thiết! Không phải chỉ là một con chó thôi sao! Mình cũng biết liếm!”

Tôn Nhất sa vào âu yếm cùng chó con, đối với lời nói của Bạch Mộc hoàn toàn bỏ qua, hắn ôn nhu vuốt ve tiểu cẩu, nói: “Thần khuyển, giúp ta tìm một bộ quần áo nam giới cỡ nhỏ!” Nói xong, đem nó nhẹ nhàng đặt trên đất, tiểu cẩu ‘Uông’ một tiếng, chạy đi!

Không bao lâu, nó ngậm một bộ quần áo sạch chạy tới, Tôn Nhất vẽ một vòng tròn, cầm quần áo dùng dương hỏa đốt, trong miệng đọc một chút: “Quần áo bị thiêu huỷ, ở âm giới thỉnh hiển hiện, trở thành quần áo kẻ khác! Âm dương chuyển hoán, biến!” Chỉ một ngón tay, bộ dáng lúc trước của quần áo liền biến thành tro tàn.

Lúc này, nó đã là vật mắt thường nhân loại không thấy được, theo ngón tay Tôn Nhất di chuyển, quần áo mang phong cách kiểu dáng dễ thương cũng chậm chậm bay đến trước mặt Bạch Mộc.

Bạch Mộc rất hoảng hốt, bất khả tư nghị mở to hai mắt, hỏi: “Đây là đưa cho tôi?”

Tôn Nhất nhàn nhạt cười, một bộ biểu tình như chuyện đương nhiên.

“Học trưởng! Anh thật là quá tốt!” Bạch Mộc hoan hô, kéo y phục qua, bay lên trước mặt của Tôn Nhất hung hăng hôn một cái.

Tôn Nhất chẳng những không giận, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn cùng thích ý nhìn Bạch Mộc. Chỉ thấy cậu, vui sướng ngồi ở trên cành cây mặc quần, sau khi mặc quần áo tử tế, liền cực kỳ hưng phấn trên không trung bay lượn một vòng, lúc này mới trở lại trước mặt học trưởng, bày ra tư thế, cao hứng hỏi: “Đẹp mắt không?”

“Bình thường thôi!” Tôn Nhất cố tình dùng ngữ điệu không chút quan tâm nói.

“Bình thường thôi? Học trưởng thật không biết thưởng thức!” Bạch Mộc Bình thường thôi có chút bi thương, bay thấp xuống, chán chường ngồi chồm hổm dưới đất, ngắt ngắt cỏ xanh! Lại không biết, giờ phút này Tôn Nhất đang dùng ánh mắt rất hưởng thụ nghiêng mắt nhìn chăm chú cậu, trong mắt tràn đầy thần tình say mê thưởng thức!

Bạch Mộc mặc quần áo này thực sự rất hợp, xinh xắn khả ái, mặc ở trên người cậu sức sống bắn ra bốn phía, vô hạn ánh dương quang!

Khóe miệng Tôn Nhất có chút nâng lên, đá cậu một cước, thanh âm bình thản: “Đi! Tôi đói bụng rồi!” Rồi đi ra ngoài cổng trường!

“Học trưởng chờ tôi một chút!” Nhìn học trưởng tự mình rời đi, Bạch Mộc lại buồn rầu cũng chỉ có thể theo sau, đuổi theo cước bộ Tôn Nhất.

Thần khuyển trắng như tuyết, cũng vui sướng đi theo bên cạnh Tôn Nhất, một bên kêu lên vui mừng, một bên đát đát chạy tới chạy lui ở chung quanh bước chân hắn!

Tôn Nhất đi đến một quán ăn nhỏ gần đó.

Nơi này rất nhỏ, người cũng rất ít, Tôn Nhất vẫn là chọn bàn đơn, ngồi xuống.

Người phục vụ là một bé trai rất nhỏ tuổi, xem chừng khoảng bảy tám tuổi, cậu trai dùng tay nhỏ bé non nớt đưa lên menu, nháy mắt to lại không có chút tà khí, hỏi: “Đại ca ca! Anh muốn ăn gì?”

Tôn Nhất mỉm cười, ôn hòa nói: “Tiểu đệ đệ, có cái gì liền làm cái đó đi! Ta không kén ăn!” Một màn nụ cười ấm áp kia, là nụ cười Bạch Mộc chưa bao giờ thấy!

Cậu bị hắn thật sâu hấp dẫn!

Thật không nghĩ tới, học trưởng như vậy mà cũng có tâm!

Bạch Mộc ngồi ở bàn bên cạnh, hai tay chống cằm, lẳng lặng quan sát mặt thiện lương của Tôn Nhất.

Truyện Chữ Hay