Tôn Nhất còn chưa nói gì, Bạch Mộc còn không biết xấu hổ nói người khác, cậu còn không phải là không ngừng làm những hành động như thế, chưa từng làm chuyện gì khiến hắn vừa ý.
Tôn Nhất thấp giọng nói một câu: “Đi theo tôi!” Ôm bụng, vừa đóng giả dáng vẻ đau đớn khó nhịn, vừa đi ra ngoài cửa.
Bạch Mộc không biết vì sao, hỏi hắn: “Học trưởng, anh là nói chuyện với tôi sao?”
Tôn Nhất ở cửa, hung hăng liếc cậu một cái!
Bạch Mộc suy nghĩ ngây ra một chút: “Chẳng lẽ là đang kêu mình?”
Cười hắc hắc tiếp theo liền bay ra ngoài!
Nam đồng học đeo kính phía sau chỗ ngồi của hắn là người nhát gan nhu nhược, y và những người khác giống nhau không nhìn thấy Bạch Mộc, thấy ánh mắt của Tôn Nhất mang theo sát khí bay tới, lại càng hoảng sợ, vội vàng cuối đầu vào sách, thất kinh nghĩ: Mình có chỗ nào làm mất lòng bạn học Tôn sao? Cậu ta làm gì nhìn mình dữ như vậy?
Run run rẩy rẩy, kinh hồn bạt vía ngẩng đầu lên, len lén lộ ra con mắt nhỏ nhìn về phía cửa, phát hiện bóng dáng Tôn Nhất sớm đã không thấy, lúc này mới như trút bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm!
Ngoài cửa, Tôn Nhất hai tay hoàn ở trước ngực dựa vào tường, khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh: “Niên đệ, tôi chính là đang đi học, cậu nếu lại quấy rối tôi, tôi liền đem cậu uy thần khuyển, cho cậu vĩnh viễn không thể đầu thai kiếp khác!” Âm thanh rất ôn hoà, lời nói rất tuỳ ý, thế nhưng trong giọng nói hàm chứa lạnh lẽo, làm cho Bạch Mộc sợ đến thần sắc thay đổi.
Bạch Mộc nghi ngờ nghĩ: Mình chỗ nào chọc tới học trưởng sao? Gãi một đầu tóc màu vàng, thế nào cũng không nghĩ ra!
“Trì độn!” Tôn Nhất đá cậu một cước, tự nhiên mà hướng cầu thang đi tới, “Đi thôi! Quay về lớp đã rồi xin nghỉ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút!”
Bạch Mộc vừa nghe đi dạo phố liền hứng thú, sợ hãi cùng phiền não mới vừa rồi sớm đã ném đến ngoài chín tầng mây, sung sướng nhẹ nhàng bay tới.
“Hoan hô! Học trưởng, chúng ta đi dạo chợ Hương Lăng một chút đi! Nghe nói hôm nay bên đó có lễ hội, nhất định sẽ rất náo nhiệt!” Bạch Mộc bay xung quanh bên người Tôn Nhất.
Tôn Nhất không phản ứng lời cậu.
Ra khỏi cửa trường học, hắn trược tiếp hướng hướng đường tới ngọn núi nhỏ vắng người phía sau trường học mà đi!
Ngọn núi phía sau trường, cây cối rậm rạp, là nơi nổi danh quỷ dị, nghe đâu yêu quái ăn thịt người ở nơi này, dĩ nhiên ở nơi xã hội văn minh khoa học kỹ thuật phát triển này, căn bản không ai tin có yêu quái, với lại cho tới bây giờ không có người thấy yêu quái, đây chẳng qua là chút tin vịt mà thôi.
Nhưng mà ̣, Bạch Mộc rất sợ hãi!
“Học trưởng bên kia là phía sau núi, nghe nói rất kinh khủng, chúng ta không nên đi qua đó nữa!” Bạch Mộc nói, kéo cánh tay Tôn Nhất.
Hắn không chút nào để ý, vẫn đi về phía trước.
“Học trưởng, chúng ta không nên đi nữa! Anh không phải nói đi dạo phố sao? Nơi đó cũng không phải chợ!” Dứt khoát trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy cơ thể Tôn Nhất.
Hắn lúc này mới không nhanh không chậm quay đầu, lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Mộc sau lưng: “Tất nhiên không phải đi dạo phố! Chúng ta đi bắt yêu!” Âm thanh vững vàng bình tĩnh, lộ ra nụ cười quỷ dị!
“Cái gì? Bắt yêu?” Bạch Mộc nhảy lên không la hét, trực tiếp bay tới Tôn Nhất, dùng sức đẩy g ngực hắn: “Học trưởng, không nên! Tôi chính là u linh a! Nào có u linh lại đi bắt yêu chứ!”
“Cậu thật dong dài!” Tôn Nhất lơ đểnh, nắm lên quần áo Bạch Mộc, cánh tay nhẹ nhàng hất một cái đem cậu vứt tới không trung, ngẩng đầu, thong thả mà liếc nhìn hướng bầu trời. Thân thể nhỏ nhắn kia bay càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành một đốm nhỏ bé như sao vậy, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy một điểm ánh sáng loan lổ.
“Nga! Thật cao!” Thanh âm của Tôn Nhất vẫn lơ đãng như vậy, khóe miệng nhếch lên, cười đến tà ác!
Học trưởng thật là quá đáng sợ! Bạch Mộc bay đến chỗ xa nhất giữa hai người có trói buộc, nên bị lực hút lôi kéo mà bay trở lại. Thời khắc ngay khi hai người sắp va chạm, Bạch Mộc đột nhiên bắt đầu khống chế được năng lực bay của mình, phong hồi lộ chuyển, thay đổi phương hướng trên không trung vòng vo một vòng lớn mới chậm rãi hạ xuống!
Hắn vui mừng mà nghĩ, làm u linh thật tốt, nếu là người sợ rằng đã bị té thành thịt nát rồi!
Đột nhiên, ánh mắt Tôn Nhất nhìn về phía Bạch Mộc trở nên sắc bén, trong con ngươi phóng ra âm hàn chưa từng có, dồn thẳng về phía Bạch Mộc, trên người cũng bắn ra sát ý.
Bạch Mộc như bị đóng băng, sợ đến nhất thời chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất!
“Học, học trưởng, anh sẽ không phải giết tôi chứ!” Bạch Mộc hai tay chống đỡ trên mặt đất, rất nhanh di chuyển về phía sau, mãi đến khi phía sau đụng vào một gốc đại thụ!
Ánh mắt của Tôn Nhất đặc biệt đáng sợ, giống như cửa địa ngục thăm thẳm, tựa hồ có thể cắn nuốt mọi thứ!
Bạch Mộc toàn thân run rẩy.
Trong nháy mắt Tôn Nhất lấy ra hoả phù, trong miệng niệm chú: “Ta lấy tư cách người khế ước triệu hoán Hoả thần thủ hộ, dấy lên hỏa diễm thần thánh, đem tà ác xua tan! Đẩy lùi ma quỷ!”
Bá! Phù chú như một đạo kim quang bay ra ngoài, trực tiếp dán trên cây sau lưng Bạch Mộc.
Bạch Mộc bị Tôn Nhất khí thế cường đại doạ chết khiếp, căn bản không chú ý đến, gốc cây ngàn năm kia sớm đã lặng lẽ đem dây leo giương ra, leo đến trên người cậu.
Tôn Nhất một tay thắt một hoả kết, lạnh lùng quát lên: “Hoả diễm!”
Hô! Phù chú dính ở trên cây trong nháy mắt lửa dấy lên, cả cây đều bị ngọn lửa hừng hực thôn phệ, Bạch Mộc cũng không may mắn tránh khỏi, che đầu nhanh chân hướng một bên chạy, y phục trên người bị liệt hỏa chấm mút, mãnh liệt điên cuồng đốt.
Cậu huơ tứ chi đông chạy tây lủi, kêu to: “Người cứu mạng a! Cứu mạng a!” Tiếng kêu thảm hề hề từ sâu trong rừng vọng lại! Nhưng cậu không cách nào chạy ra phạm vi quá xa Tôn Nhất, càng không ngừng bay thành vòng lớn xung quanh Tôn Nhất.
Tiếng cầu cứu thảm thương của Bạch Mộc quanh quẩn ở bên tai, Tôn Nhất chẳng những không giúp một tay, ngược lại còn rất thư thái dựa vào một gốc cây bên cạnh, thản nhiên mà liếc nhìn Bạch Mộc không xa giống như con chuột không ngừng chạy thục mạng, khóe miệng nâng lên nụ cười giễu cợt: “Ngốc! Cũng không phải là tam vị chân hỏa, lăn vài vòng trên mặt đất không phải hết sao!”
Bạch Mộc cách quá xa, căn bản không nghe được, cậu vẫn như cũ không ngừng chạy, may mà cậu là u linh, không thuộc họ mộc, loại âm hỏa thông thường này không cách nào làm cho cậu hồn phi phách tán!
Bạch Mộc ngay cả bay cũng chạy, thở hổn hển thật lâu, vẫn không cách nào thoát khỏi sự tàn sát của lửa. Cuối cùng, quần áo một phen hi sinh, hỏa diễm giương nanh múa vuốt bởi vì đã không còn chất liệu thuộc tính mộc cung cấp mà tự động tắt!
Bạch Mộc sớm đã bay trên không trung, lúc này mới vô lực từ phía trên rớt xuống, ba! Rơi xuống đất, biến thành một bãi nước hình dáng bùn nhão!
Bùn nhão phát ra âm thanh vô lực: “Bỏng chết tôi! Học trưởng muốn mưu sát hồn sao?”
Tôn Nhất bước trên đất xốp, đi tới, một cước đạp lên bùn nhão bên mình, hỏi: “Cần tôi giúp cậu bảo trì hình dáng này không?” Khóe miệng nâng lên nụ cười xấu xa! Móc ra định hình chú!
Bạch Mộc vừa thấy học trưởng thật sự động, vụt một cái từ dưới đất đứng lên, phục hồi hình dáng nguyên bản, do động tác quá nhanh, khiến cho cả người giống như nước đá run rẩy.(???)
Cậu một bộ biểu cảm khổ sở: “Học trưởng, anh lần sau bắt yêu có thể hay không không dính líu tới tôi a! Anh không biết, vừa rồi hồn phách tôi đều bị doạ cho mất hết!” Dẩu môi, y hệt bộ dáng bị uỷ khuất.
Bạch Mộc nói ra suy nghĩ của mình, thấy học trưởng tập trung nhìn chằm chằm ở trên người mình cái loại nhãn thần sững sờ lúc gặp phải mỹ nữ mới có, lúc này trong đầu mới không giải thích được ngầm kiểm tra mình rốt cuộc chỗ nào không ổn!
Cái này nhất định nhìn không nổi rồi, cậu bất ngờ phát hiện, trên người vậy mà không một mảnh vải! Đường cong uyển chuyển xinh đẹp nhìn không xót một cái, ngay cả bộ vị tối tư mật cũng lộ ra xuân quang bên ngoài!
“A….!”
Một tiếng tiếng thét dài chói tai dài vang tận mây xanh, Bạch Mộc đem hai tay bảo vệ trước ngực, khi nhìn đến ánh mắt học trưởng đang chăm chú nhìn vào phía dưới, lại vội vàng thay đổi thành hai tay hạ xuống bảo hộ ở phía dưới. (phải bảo hộ phía sau mới đúng nga)
Vị trí voi nhỏ bị che chắn, tầm mắt Tôn Nhất lần nữa rơi trên ngực trơn bóng của Bạch Mộc.
Cậu lại khẩn trương che trước ngực.
Bạch Mộc che ở trên, Tôn Nhất nhìn ở dưới Bạch Mộc che phần dưới, Tôn Nhất lại nhìn phía trên.
Trải qua vô số lần trên trên xuống xuống, Bạch Mộc đã sớm thân bì lực kiệt, hai tay nắm tóc, luống cuống: “Oa a a! Không che nữa! Đều là nam nhân, muốn nhìn liền nhìn đi, có gì đặc biệt hơn người chứ!”
Tức giận đến lòng ngực trắng nõn phập phồng, rất là mê người!