Dưới mục quang chăm chú bức người của chúng nhân, trong đầu Tần Mộng Dao chợt lóe sáng, tỉnh ngộ nhận ra mình sở dĩ càng lúc càng bị hãm sâu trong chốn trần thế này, duyên cớ cũng vì mình “Hữu sở vi nhi lai, hữu sở cầu nhi tác” (Có điều muốn mà đến, có sở cầu mà làm).
Chính vì muốn tìm ra chân hung trong vụ án giết người ở Hàn phủ nhằm kết thúc mâu thuẫn đang đe dọa chia rẽ Bát phái nên giờ mới càng lún càng sâu. Nếu nàng có thể duy trì được cảnh giới “Kiếm tâm minh thông” tựa như Hàn Bách, ngay cả chuyện bị kẻ khác hãm hại cũng không để trong lòng, mới có thể tuân theo tinh thần chủ yếu của kiếm đạo, đấy mới đúng với cảnh giới “Nhân kỳ vô sở thủ, cố nhi vô sở bất thủ” (Vì không có để giữ nên không cần phải giữ).
Bất chợt hiểu ra điều này, trái tim vốn đang có chút xao động của nàng liền từ từ lắng xuống đến yên tĩnh hoàn toàn, tựa như tấm gương phản chiếu thái độ của chúng sinh trước mặt.
Tu vi của nàng lại tiến thêm một tầng. Đây cũng là thâm ý của Ngôn Tĩnh Am, muốn nàng va chạm với đời sống phàm nhân để tạo đột phá trong tu luyện Tiên đạo.
Chúng nhân đang chăm chú nhìn Tần Mộng Dao không chớp mắt, đột nhiên chợt cảm thấy mọi vật đều trở nên tĩnh lặng, cảm giác ấy huyền diệu đến khó mà dùng ngôn từ diễn giải.
Tạ Phong ho khan vài tiếng phá tan bầu không khí yên tịnh, trầm giọng nói: “Mộng Dao tiểu thư, mọi người nơi đây đang chờ tiểu thư lên tiếng!”.
Mộng Dao an nhiên bình tĩnh, giọng nói không một chút kích động cất lên: “Không biết các vị đã từng nghe qua về thanh Hậu bối đao mà trăm năm trước Truyền Ưng đại hiệp vẫn mang bên mình chưa?”.
Chúng nhân trong đại sảnh thần sắc thoắt thay đổi, chẳng lẽ “Ưng đao” đã thất lạc gần trăm năm lại tái xuất thế gian? Theo truyền thuyết giang hồ, thanh Ưng đao này có chứa tuyệt đại bí mật về việc Truyền Ưng sở đắc Thiên đạo, người có được đao này sẽ nắm được cơ hội trở thành Truyền Ưng thứ hai.
Truyền Ưng năm xưa giữa thiên quân vạn mã phi thân giết chết Tư Hán Phi rồi gieo mình xuống vực sâu ngàn trượng, lúc ra đi lại không mang theo Ưng đao trong người.
Sự việc đó đã tạo thành vô số truyền thuyết, người nói Truyền Ưng đem đao cất giấu chốn thanh sơn, lưu lại cho kẻ hữu duyên; kẻ bảo Truyền Ưng đã quăng Ưng đao xuống biển sâu mất tích, nhiều câu chuyện trái ngược không biết đâu là hư là thực.
Bất Xá chau mày: “Chẳng lẽ hung án ở Hàn Phủ có liên quan đến cây đao ấy?”.
Tần Mộng Dao không trả lời câu hỏi của Bất Xá mà vẫn điềm đạm kể: “Không biết vì nguyên nhân gì mà Ưng đao sau một vòng lưu lạc thiên hạ lại sang tới Tây Tạng, vào cung Bố Đạt Lạp nơi Bát Sư Ba viên tịch, đến tay người vợ không danh phận nhưng lại có quan hệ phu thê thật sự với Truyền Ưng là Bạch Liên Giác, từ đó được cung phụng trong cung. Người Tây Tạng cũng tin chắc rằng trong cây đao này ẩn chứa một đại bí mật mà từ đó có thể thấu hiểu Thiên đạo. Nhưng cả trăm năm nay ngoại trừ duy nhất một người, không ai có thể tìm hiểu rõ ràng những huyền hư trong đó”.
Dương Phụng cất lời, giọng trịnh trọng không ngờ: “Mộng Dao tiểu thư sao lại biết được bí mật kinh thiên động địa đó, nhân vật này là ai?”
Tần Mộng Dao nhìn lão một thoáng rồi đáp: “Giả sử Hậu Bối đao của Truyền Ưng còn ở trong cung Bố Đạt Lạp thì bí mật về thanh đao, thậm chí cả câu chuyện này cũng sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn. Nhưng có một người đã mang thanh đao trở lại Trung Nguyên, người này chính là Ưng Duyên Hoạt Phật, con ruột của Truyền Ưng và Bạch Liên Giác, tuy không biết võ công nhưng đạo hạnh thiền công lại đạt đến mức tối cao trong Bố Đạt Lạp cung. Toàn Tây Tạng chỉ một mình ông ta có thể mang đi cây Ưng đao thần bí khôn lường này, bởi ông ta là vị Tăng Vương duy nhất có tư cách lãnh ngộ huyền cơ của Ưng đao, và chỉ người như vậy mới có thể thông hiểu đao đạo của phụ thân ông ta. Cả Tây Tạng không một ai biết tại sao Ưng Duyên lại mang Ưng đao rời khỏi Tây Tạng, bởi vì ngày nào Ưng Duyên còn ở Tây Tạng thì thanh đao đó vẫn còn thuộc về ông ta. Ưng đao là thánh vật của toàn cõi Tây Tạng nên Mật tông đã cử hành công quyết hội chưa từng có trong lịch sử, nhất trí ra quyết định đoạt lại thanh đao đó”.
Càng nghe, chúng nhân càng bị cuốn hút, ngay cả hung án Hàn phủ cũng tạm thời gác sang bên, chỉ còn nghĩ đến đại sự kinh thiên động địa ấy. Ưng đao đã trở lại Trung Nguyên, thậm chí còn có thể đã nằm trong vũ khố của Hàn phủ!
Quả là một sư kiện chấn động lòng người. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tần Mộng Dao bình thản tiếp lời: “Ưng Duyên Hoạt Phật không biết võ công, làm sao có thể trốn khỏi cuộc truy lùng mà tất cả các Lạt Ma ở Tây Tạng đều tham dự? Chỉ có thể giải thích rằng đây là một kỳ tích, cũng chỉ một điều này thôi cũng biết quả thật hổ phụ không sinh khuyển tử. Ưng Duyên Hoạt Phật có đầy đủ đạo hạnh của một Hoạt Phật chân chính, là nhân vật mà cả Bàng Ban lẫn Lãng Phiên Vân đều để tâm tới. Ưng Duyên cũng khiến một anh hùng cái thế như Lệ Nhược Hải đã động lòng, động lòng thật sự!”.
Mấy chục con người trong sảnh đều hồi hộp đến mức hơi thở cũng như ngừng lại.
Bất Xá vốn tu dưỡng sâu dày như thế, đôi mắt cũng chợt sáng quắc lên. Tạ Phong nhướn người chằm chằm nhìn vào miệng Tần Mộng Dao, cả nỗi đau lòng vì cái hết của nhi tử cũng dường như quên mất.
Đôi mắt Tần Mộng Dao chợt sáng lên dị thường, tựa như hai viên bảo thạch đen thăm thẳm, dường như Ưng Duyên Hoạt Phật cũng đã làm làm nàng xúc động.
Chỉ nghĩ tới việc ông ta là con của Truyền Ưng, mang trong mình dòng máu của tuyệt đại nhân vật hàng trăm năm mới có mộ là không ai có thể ngăn nổi cảm xúc.Tần Mộng Dao lại kể tiếp bằng một giọng cực kỳ nhu mì: “Lệ Nhược Hải đã xung đột với Ưng Duyên Hoạt Phật như thế nào, tại sao lại cầm tù ông ta, theo Phong Hành Liệt kể lại, đó là một cuộc tranh đấu tinh thần cam go phi thường. Lệ Nhược Hải muốn chứng minh cho Ưng Duyên thấy, ông ta có khả năng giết chết Ưng Duyên mà không chút xiêu lòng. Chi tiết bên trong Phong Hành Liệt không kể ra, chỉ biết y đã phản lại sư phụ, cứu Ưng Duyên thoát khỏi tay Lệ Ngược Hải. Nhưng sau đó khi hồi tưởng lại sự việc, Phong Hành Liệt mới thấy chính là Ưng Duyên đã giúp y, bởi vì chỉ khi thật sự ly khai Lệ Nhược Hải y mới có hy vọng vượt qua được Lệ Nhược Hải. Những vi diệu trong đó chắc chắn là tinh xảo phi thường...”.
Dù là người có địch ý hay không có địch ý với Tần Mộng Dao, nghe qua những lời nói của nàng đều cảm thấy nàng đối với sự việc này có những hiểu biết vượt quá những hiểu biết thế tục thông thường.
Giản Chính Minh lạnh lùng: “Như vậy Lệ Nhược Hải chắc muốn chiếm đoạt thanh Ưng đao?”.
Tần Mộng Dao điểm nhẹ một nụ cười, từ tốn trả lời: “Lệ Nhược Hải sớm đã thông hiểu tham niệm, ý muốn tranh đồ đoạt vật từ lâu đã không còn. Ông ta không nhìn đến thanh Ưng đao dù là nửa mắt, cũng không cầm đến đao dù chỉ một lần, thậm chí còn để Phong Hành Liệt đem Ưng Duyên đi tức thì, trước sau thanh đao ấy vẫn luôn ở bên người Ưng Duyên. Phong Hành Liệt kể với Quảng Độ đại sư của Tịnh Niệm Thiền Tông rằng, nếu là Lệ Nhược Hải đến tìm y, y hoàn toàn không có hy vọng thắng, thậm chí sẽ không dám động thủ phản kháng, nhưng Lệ Nhược Hải chỉ phái Thập tam dạ kỵ truy theo hai người họ. Lệ Nhược Hải đáng nhẽ phải biết mười ba người này tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Hành Liệt, sự mâu thuẫn đó làm cho người ngoài khó mà biết nội tình bên trong. Ta nghĩ trong lần đấu trí này có thể Lệ Nhược Hải là người thua cuộc, bởi ông ta không thể giết chết Ưng Duyên mà không chút động tâm. Vì thế, Phong Hành Liệt tưởng như hại thầy nhưng hóa ra đã giúp ông ta một việc lớn, giải thoát Lệ Nhược Hải khỏi rơi vào cảnh tiến thoái đều cùng đường...”.
Bất Xá ngửa mặt lên trời than thở: “Ta đã bội phục Ưng Duyên đại sư, lại càng bội phục Lệ Nhược Hải, bởi vì ông ta có dũng khí nhận thua! “.
Tần Mộng Dao điềm đạm: “Ưng Duyên đưa Ưng đao cho Phong Hành Liệt, tự mình rút về sống trong một hang động trên một danh sơn, bế quan bất xuất. Không ai biết ông ta làm gì trong đó”.
Quần hùng lại được một phen chấn động.
Vị tăng vương trăm tuổi này, nhi tử của Phó Truyền Ưng, ông ta đã thật sự đến Trung Nguyên rồi!
Tần Mộng Dao nhẹ nhàng tiếp lời: “Những chuyện ta kể vừa rồi còn chưa phải là đặc biệt nhất. Thần diệu hơn nữa là, Phong Hành Liệt đã được Ưng Duyên dùng nhãn pháp truyền sang cho một làn thiền khí kỳ lạ. Làn thiền khí đó đã giúp y thoát được cái họa ’đỉnh diệt chủng sanh’ trong Chủng Ma Đại Pháp. Bàng Ban vì thế mà không thể thành công, không thể một bước tới trời. Cuộc chiến bất phân thắng bại giữa Truyền Ưng và Mông Xích Hành lại được tiếp tục đến trăm năm sau giữa nhi tử và đồ nhi của họ!”.
Mã Tuấn Thanh cúi thấp đầu, nhưng cũng khó che giấu nhưng biến hóa kịch liệt trên khuôn mặt tuấn tú của y.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tần Mộng Dao nhìn lướt qua một lượt, đã nắm được biểu tình biến hóa của mỗi người, biết mình đã khống chế suy nghĩ toàn trường, đây cũng chính là hiệu quả mà nàng mong muốn. Nói một cách khác, từ khi dùng “Chiếu yêu pháp nhãn” quan sát quần hùng đến khi khống chế toàn cục như bây giờ, nàng đã liên tiếp xuất chiêu trên phương diện tinh thần, thiền công tu vi đã nâng lên một bậc.
Những lời nhẹ nhàng của Tần Mộng Dao lại tiếp tục vang lên trong đại sảnh đang yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng nghe thấy rõ ràng: “Vì một nguyên nhân mà Phong Hành Liệt không muốn nói ra, y đã đưa Ưng đao cho Hàn Thanh Phong tiền bối, Hàn công lại đưa Ưng đao đến vũ khố, giao cho Hàn Bách trông coi. Hàn Bách lúc đó tuy không hề biết võ công cũng đã cảm thấy đây là một thanh đao tuyệt diệu”.
Gương mặt hòa lẫn nét trí tuệ và vẻ ngây ngô của Hàn Bách chợt hiện ra trong cõi lòng phẳng lặng như tờ của nàng, thoắt một cái lại biến mất.
Chúng nhân bấy giờ mới theo nhau thở phào, ai nấy đều đã đại khái đoán ra những uẩn khúc liên hệ trong chuỗi sự việc này.
Tần Mộng Dao không cho mọi người có cơ hội thở ra, lập tức tiếp lời: “Hôm ấy ta đi vào trong vũ khố, vừa bước qua cửa đã cảm nhận được linh khí trong cây đao đó, nhưng ta không hề động tâm và cũng không thể động tâm, nếu không công phu thanh tu nhiều năm sẽ bị hủy hoại bởi tham niệm. Bất Xá đại sư, đại sư có điểm nào bổ sung không?”.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang Bất Xá, không biết vì sao Bất Xá có thể bổ sung những lời nói đến cảnh giới tâm linh vi diệu này của Tần Mộng Dao.
Bất Xá lập tức gật đầu: “Nếu là Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân thì hai người đó cũng sẽ như Lệ Nhược Hải, không thèm nhìn thanh đao này đến nửa con mắt, bởi vì họ đã qua một chặng đường rất dài, thành tựu tu dưỡng sắp đột phá vào cảnh giới ’thiên nhân chi giới’, chỉ có kiên trì đi tiếp con đường tự mình tìm ra đó họ mới thành công. Nếu để cho ngoại vật ảnh hưởng hoặc trong lòng nảy sinh tham niệm, công lực sẽ lập tức giảm sút, cái được không đủ đền bù cho cái mất”.
Chúng nhân tuy không hoàn toàn hiểu hết lời nói của Bất Xá, nhưng đều cảm thấy trong lời nói của ông hàm chứa đạo lý chí diệu của võ đạo.
Tần Mộng Dao lãnh đạm nói: “Khi chúng ta rời khỏi vũ khố, Tuấn Thanh huynh cùng Thanh Liên huynh, kẻ trước người sau đều động tâm vì thanh đao đó nhưng đều giả vờ như không có chuyện gì. Hy Văn huynh, Huệ Chỉ tiểu thư, các vị lại hoàn toàn không có chút cảm nhận nào ư?”
Hàn Hy Văn cùng Hàn Huệ Chỉ giật mình kêu “a” một tiếng, xem ra đang bận tâm nghĩ lại tình cảnh ngày hôm đó.
Tần Mộng Dao khéo léo dẫn chuyện, gỡ dần manh mối sự tình, từng bước từng bước đưa hung án ra ngoài ánh sáng. Tiết tấu nhanh chậm vừa đủ, lý lẽ đầy sức thuyết phục khiến tất cả chúng nhân đều cảm nhận được trí tuệ siêu phàm của nàng mà đồng loạt lắng nghe không một lời phản bác.
Tần Mộng Dao nói tiếp: “Sau khi rời khỏi vũ khố, ta nhận được truyền thư yêu cầu viện thủ của Tịnh Niệm Thiện Tông Quảng Độ đại sư nên mới vội vã bỏ đi, âm thầm bảo hộ Phong Hành Liệt đến một nơi bí mật để trị thương tránh họa, sau đó từ Quảng Độ ta đã biết được toàn bộ những chuyện liên quan đến Ưng đao, thật không ngờ Thanh Liên huynh trong Hàn phủ đã xảy ra hung sự như vậy”.
Bên trong đại sảnh cực kỳ yên lặng. Tần Mộng Dao nói đến đây, cuối cùng đã làm rõ hai nghi vấn quan trọng nhất.
Thứ nhất, nàng với hung án hoàn toàn không có quan hệ.
Phải biết Lãnh Thiết Tâm cùng Sa Thiên Lý to gan hoài nghi vai trò ngoài cuộc của Tần Mộng Dao, lý do là trên Liễu tâm hồ đêm hôm đó nàng đã ngăn trở Bất Xá khiêu chiến với Bàng Ban, khiến sự hiểu lầm từ đó nảy sinh, tạo ấn tượng nàng đang giúp Bàng Ban chống lại Bạch Đạo, nếu không có sự kiện đó thì không ai dám hoài nghi nàng cả.
Nhưng từ chuyện nàng đã giúp đỡ Phong Hành Liệt lại có thể suy ra Tần Mộng Dao quyết ý đối lập với Bàng Ban.
Hơn nữa, Tần Mộng Dao đã dùng phương thức xảo diệu, thông qua chính miệng của Bất Xá tuyên cáo với quần hùng, nàng đối với Ưng đao không hề có ý niệm chiếm đoạt.
Nhưng điều quan trọng nhất là, nàng đã nói ra mối quan hệ mật thiết của mình với Tịnh Niệm Thiền Tông, nếu không Quảng Độ sao lại có thể nhanh chóng yêu cầu nàng chi viện như vậy. Đúng là nếu không có cao thủ như nàng ra tay, Phong Hành Liệt hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi sự vây bắt của Phương Dạ Vũ.
Bây giờ có ai còn dám hoài nghi nàng nữa!
Thứ hai, nàng đã vạch trần rõ ràng động cơ của vụ hung án, chính là vì thanh Ưng đao kinh thiên động địa kia.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tần Mộng Dao dừng lại trên khuôn mặt tái mét của Mã Tuấn Thanh, bình thản im lặng.
Bất Xá ngẩng đầu than dài: “Nếu ta không lầm, Tuấn Thanh cùng Thanh Liên hai người tại Tế Nam đã tình cờ gặp Thanh Phong huynh. Thanh Phong huynh đem chuyện Ưng đao ra kể với hai người, thúc giục các người trở về thông tri cho sư môn, hầu cùng đưa ra quyết định xử lý Ưng đao, sau đó Thanh Phong huynh tự mình mang Ưng đao đến Hàn phủ. Xem các diễn biến về sau, có thể thấy Tuấn Thanh cùng Thanh Liên đều không hề trở về thông báo cho sư môn mà lại cùng đuổi theo Thanh Phong huynh đến tận Hàn phủ, trong vũ khố đã tình cờ phát hiện Ưng đao, dẫn đến phát sinh hung án. Ta nói vậy có sai không Tuấn Thanh?”
Mã Tuấn Thanh cúi đầu im lặng.
Sắc mặt Tạ Phong trở nên cực kỳ khó coi, nếu việc thật sự đã diễn ra như vậy, cái chết của Tạ Thanh Liên con lão chẳng qua chỉ là tự mình chuốc lấy!
Hàn Thiên Đức run giọng: “Vậy rốt cuộc đại ca đã đi đâu?”.
Tần Mộng Dao bình thản: “Ai đã lấy đi Ưng đao cũng chính là người đã giam Hàn lão lại, bởi vì đối phương hoài nghi Hàn lão đã từ Phong Hành Liệt biết được bí mật của Ưng đao”.
Sự việc bất giác lại thêm một nghi vấn nữa. Hàn Thanh Phong là tay giang hồ lão luyện, võ công cao minh, một mình Mã Tuấn Thanh làm sao có thể khống chế được lão?
Dương Phụng nhân đó lập tức lên tiếng: “Đây chính là điểm trọng yếu nhất, giả sử Thanh điệt cùng Tạ tiểu đệ đều sinh lòng tham đối với Ưng đao, vậy thì hai bên đều có dã tâm, cùng có ý đề phòng người kia. Vì thế Thanh điệt không thể ám toán thành công Tạ tiểu đệ đã đề phòng từ trước, hung thủ nhất định phải là người khác!”.
Chúng nhân tuy không ai có biểu thị gì, nhưng ngay cả Tạ Phong trong lòng cũng ngầm tán đồng lời nói của Dương Phụng.
Tần Mộng Dao nhẹ nhàng: “Dương lão nói rất đúng, hung thủ thực sự là một người khác!”
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tần Mộng Dao, biết rằng nàng vẫn chưa nói dứt lời.
Tần Mộng Dao vẫn điềm nhiên mặt không đổi sắc, nhìn Mã Tuấn Thanh ung dung: “Hung thủ là Mã nhị tiểu thư Mã Tâm Oanh!”
Lời nói như sét đánh ngang tai, chấn động toàn trường.
Mã Tuấn Thanh toàn thân chấn động, gân xanh nổi đầy trán, chồm lên quát lớn: “Nói bậy!”
Cho đến lúc này, gã vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ánh mắt của Tần Mộng Dao. Mấy ngày trước đây, hắn vốn có đủ mọi tư cách theo đuổi mỹ nữ thân phận tôn quý này, nhưng giờ đây tình cảnh lại chẳng khác là mấy so với tù nhân trước công đường, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Tần Mộng Dao vẫn giữ vẻ ôn hòa, chậm rãi từng câu: “Ngày đó ta cùng Thanh Liên huynh và Tuấn Thanh huynh đi đến Hàn phủ, giữa đường đột nhiên gặp Mã nhị tiểu thư. Lúc đó ta đã thấy sự tình cờ này có chút kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng Thanh Liên huynh lúc đầu cũng cảm thấy bất an, chắc là sợ Mã huynh gọi người trợ thủ. Nhưng sau đó Mã nhị tiểu thư tỏ ra cực kỳ ái mộ Thanh Liên huynh, lúc nào cũng hỏi han giúp đỡ huynh ấy nên lòng nghi ngờ của Thanh Liên huynh với cô ta đã dần dần giảm đi”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Dừng lại một chút nàng nói tiếp: “Mã Tâm Oanh bề ngoài không khác một thiên kim tiểu thư nông nổi ngang ngạnh, nhưng khi lưu tâm quan sát ta mới thấy đó là sự che giấu rất cao minh, thật ra võ công cùng tâm cơ cô ta tuyệt không ở dưới Mã Tuấn Thanh huynh, vào lúc đó chỉ cô ta mới có thể tiếp cận Thanh Liên huynh mà không bị huynh ấy hoài nghi”.
Mã Tuấn Thanh hừ lên một tiếng, đã mất đi vẻ bình tĩnh, chỉ thẳng vào Tần Mộng Dao nghiêm giọng: “Ngươi hãm hại ta chưa đủ, giờ lại muốn hại nhị muội của ta nữa!”.
Quần hùng lạnh lùng nhìn Mã Tuấn Thanh, trong lòng đã biết hắn đang tìm cách biện bác nhưng không tìm được lý lẽ nào nên mới mất bình tĩnh mà nổi xung như vậy.
Dương Phụng trầm giọng: “Lời nói của Mộng Dao tiểu thư, tuy rất có sức thuyết phục nhưng phần nhiều vẫn là suy đoán, nếu dùng để định tội cho Thanh điệt, Dương Phụng ta là người đầu tiên bất phục”.
Chúng nhân thảy đều trầm xuống, bởi theo phân tích của tần Mộng Dao thì cả Mã gia huynh muội đều liên quan đến việc này, hơn nữa phụ thân của anh em họ, Mã gia bảo chủ Mã Nhiệm Danh, cùng với Dương Phụng và Bất Xá ngày trước là ba thủ hạ đắc lực nhất của Quỷ vương Hư Nhược Vô, hiệu xưng Quỷ Vương tam kiệt. Diễn biến hung án phức tạp như vậy, rất có khả năng chính là do Hư Nhược Vô ở bên trong ra sức, nói không chừng Hàn Thanh Phong cũng chính là do lão bắt giữ. Nếu đúng như vậy, hung án đã không chỉ là việc riêng Mã Tuấn Thanh, một tên tiểu bối trong Bát phái nữa, mà đã trở thành ân oán tranh giành giữa mấy thế lực lớn nhất võ lâm. Trong tình huống đó, không ai dám vội vã phát ngôn điều gì, chỉ e sau này sẽ gặp vô số phiền não.
Nếu như Dương Phụng cũng là người trong cuộc, có thể người chủ sự chân chính đứng sau sự việc này chính là Quỷ Vương Hư Nhược Vô, như vậy thì người của Bát Đại Liên minh lại càng không thể khinh suất vọng động, tránh gây nên cảnh sóng to gió lớn.
Tần Mộng Dao điềm tĩnh trả lời: “Sự việc liên quan đến danh dự lẫn tính mạng người khác, Mộng Dao làm sao lại dám đưa ra phán đoán hồ đồ! Hiện tại ta chỉ cần Mã huynh trả lời một câu hỏi, Hàn Bách trên đường bị áp giải đến Hoàng Châu phủ đã bị Phó bang chủ Tiêu Dao Môn là Cô Trúc cướp đi, mục đích muốn thu làm đồ đệ. Hà Kỳ Dương đương nhiên không phải là đối thủ của Cô Trúc, Mã huynh đơn thương độc mã xuất hiện đã dễ dàng đoạt lại Hàn Bách từ tay hắn ta, xin hỏi lúc đó Mã huynh đã nói gì với Cô Trúc vậy?”.
Những người nghe qua chuyện này lần đầu đều nghĩ rằng chính Hàn Bách đã cáo tố với Tần Mộng Dao, không ngờ chuyện đó lại là Phạm Lương Cực kể lại với nàng, nhưng lão chỉ kể qua một cách sơ lược, hoàn toàn không nói gì đến nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người đó.
Nhưng Mã Tuấn Thanh cũng như mọi người, cùng tưởng Hàn Bách đã nghe hết cuộc đối thoại giữa gã và Cô Trúc. Mã Tuấn Thanh vốn nghĩ khi đến đại lao Hoàng Châu phủ, Hà Kỳ Dương sẽ lập tức sát nhân diệt khẩu, không ngờ tên tiểu tử đó chẳng những không chết mà còn nhân họa đắc phúc, tiếp nhận cả một thân võ công cao dày. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tần Mộng Dao nêu câu hỏi này với Mã Tuấn Thanh, hỏi gã làm sao ứng phó, nhất thời cứng họng không nói được gì.
oOo
“Đinh!”.
Tiếng vũ khí va chạm liên miên bất tuyệt đã làm thức tỉnh những người đang hoàn toàn không dám thở mạnh bên trong sảnh.
Vang lên một tràng âm thanh va chạm đao kiếm, càng lúc càng gần, đồng thời cũng vẳng lại tiếng hò hét mắng chửi.
Chúng nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều chấn động.
Hàn phủ đang cử hành hội nghị quan trọng như vậy, các phái đều phân công đệ tử môn hạ canh gác những nơi quan trọng, ngăn chặn ngoại nhân tùy tiện đột nhập. Người nào đó lại ngang nhiên tiến vào, coi thể diện Bát phái như không, lại có thể làm cho những đệ tử canh gác không chống đỡ nổi.
Kẻ nào lại có đảm lực và bản lĩnh như vậy?