Phúc Vũ Phiên Vân

chương 52: oan gia ngõ hẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sương tỏa mù mịt trên dòng Trường Giang.

Cốc Thiến Liên trèo thuyền trôi theo dòng nước đi về hướng đông, trong lòng thầm oán giận ông trời, đã là cuối thu mà sương mù vẫn dày đặc như vậy.

Từng trận gió hiu hắt thổi tới, song lại không làm tan được đám sương mù ấy, càng khiến cho lòng người thêm phần thê lương.

Con thuyền nhỏ không ngừng tăng tốc lướt đi. Phong Hành Liệt ngồi xếp bằng tròn ở đuôi thuyền, sắc mặt tái nhợt như người đã chết, miệng khẽ run run, hai mắt nhắm chặt, cố chống đỡ lại nỗi đau đớn đang hành hạ cơ thể.

Kể từ sau khi trở thành lư đỉnh để Bàng Ban luyện Đạo tâm Chủng ma đại pháp cho đến lúc này, Phong Hành Liệt dù đã chịu đủ mọi đau khổ song vẫn không thể hiểu được Bàng Ban đã để lại dấu ấn gì trên người hắn.

Lẽ nào sau khi Băng Vân và hắn trở thành phu phụ, Bàng Ban vẫn luôn ở đằng sau theo dõi hai người?

Khi hắn và Băng Vân đắm chìm trong những hoan lạc cá nước, lẽ nào Bàng Ban lại nấp trong một góc tối nào đó quan sát, nhẫn nhục chịu đựng sự giày vò của lòng ghen tuông đố kỵ, và trong tình cảnh kỳ quái như thế mà tiến hành tu luyện ma công đại pháp huyền dị tà ác nhất từ trước đến nay?

Lần thứ hai gặp Bàng Ban sau khi lão quyết đấu với ân sư Lệ Nhược Hải, so với lần đầu thì Bàng Ban như đã thoát thai hoán cốt biến thành một người khác, dù là dáng vẻ hay khí chất đều có sự khác biệt lớn, đó phải chăng là kết quả của Đạo tâm Chủng ma đại pháp?

Nghi vấn này trừ phi Bàng Ban đích thân nói ra, nếu không e rằng sẽ trở thành một câu đố mãi mãi không có lời giải.

Một luồng âm hàn khí không biết tự đâu xộc đến tấn công kinh mạch của Phong Hành Liệt. Thành trì duy nhất bảo vệ cho hắn hiện giờ, khiến công lực hắn không bị phát tán, tinh huyết cạn kiệt mà chết, chính là luồng chân khí thuần khiết mà Lệ Nhược Hải đã truyền vào trong người đang ngưng tụ ở Đan điền, bảo vệ tâm mạch và não mạch cho Phong Hành Liệt.

Cũng có thể nói, trong cơ thể Phong Hành Liệt, Bàng Ban và Lệ Nhược Hải đang giằng co trong trận quyết chiến thứ hai.

Cốc Thiến Liên đăm đăm nhìn Phong Hành Liệt, trái tim đau như dao cắt, nước mắt giàn dụa tuôn rơi. Lực bất tòng tâm, nàng chỉ có thể hy vọng con thuyền nhỏ được chắp thêm đôi cánh, mau chóng đưa hai người về Song Tu Phủ, tìm “Độc y” Liệt Chấn Bắc, một trong Thập đại cao thủ Hắc bảng, chữa trị cho gã trai kiên cường mà nàng vừa yêu vừa hận kia.

Một trận gió mạnh thổi đến, cánh buồm rung lên phần phật. Con thuyền chồm lên những con sóng, tiếp tục lướt đi nhanh hơn.

Sương mù theo gió tan đi một ít, tầm nhìn rộng ra, chỉ thấy trước mặt là một chỗ dòng sông ngoặt gấp, thế nước càng mạnh.

Bỗng lại một đám sương mù dày đặc tràn tới, nháy mắt xung quanh chiếc thuyền nhỏ đã phủ kín một màu trắng xóa.

Cốc Thiến Liên trong lòng dịu xuống. Qua khúc ngoặt, nước sẽ chảy xiết hơn, như thế con thuyền càng nhanh đến “Tàng chân hiệp”, bản doanh của Song Tu phủ.

Ý nghĩ còn đang chưa dứt, biến cố đã xảy ra.

oo

Hoa Giải Ngữ lặng lẽ vượt tường, nhảy vào trong hậu viên sau ngôi nhà lớn. Bà biết việc này nhất định không thể qua mắt được ám tiêu mà Phương Dạ Vũ đặt sẵn, song với thân phận là một trong hai Đại hộ pháp của Ma sư cung, không có ai dám xuất hiện ngăn bà lại.

Từ trước đến giờ Hoa Giải Ngữ chưa từng vào đại sảnh bằng lối hậu hoa viên. Hoa Giải Ngữ đi theo hành lang, dọc theo những ngôi nhà san sát thông nhau, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn vào phía trong.

Từ đại sảnh vọng đến tiếng nói chuyện.

Hoa Giải Ngữ lắc mình chạy đến bên cửa sổ, áp vào sát tường, song lại không nhìn vào trong như lúc trước nữa.

Giọng Phương Dạ Vũ từ trong sảnh truyền ra: “Có Lý lão sư dẫn đầu đối phó với tên tiểu tử Hàn Bách, Dạ Vũ có thể yên tâm rồi!”.

Hoa Giải Ngữ nghe thấy giọng Phương Dạ Vũ, không hiểu tại sao tim lại đập lên thình thịch giống như một đứa trẻ làm sai đang chờ người lớn trách mắng, trong lòng bà thầm oán hận bản thân.

Tên tiểu tử Phương Dạ Vũ này, Hoa Giải Ngữ đã từng ôm hắn, nựng hắn lúc hắn còn là hài nhi, đã tận mắt thấy hắn trưởng thành từ nhỏ đến lớn, thế nhưng hắn càng trưởng thành, bà lại càng khó hiểu hắn hơn.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cho đến bây giờ thậm chí Hoa Giải Ngữ còn có chút e sợ hắn nữa.

Một giọng nam nhân ngọt như đường bình thản vang lên: “Thiếu chủ đã dặn dò, Lý Xích Mi sẽ cố gắng hết sức, nhưng Đạo bá Xích Tôn Tín cũng xuất thân từ một hệ phái lợi hại của Ma môn. Nếu lão đã chọn Hàn tiểu tử làm lư hương, lại thành công gieo được Ma chủng vào trong người hắn, nhất định tiểu tử đó không phải tầm thường. Tiểu tử đó lại có thể thoát được tay của cả Liễu Dao Chi và Hoa Giải Ngữ thì lại càng không thể khinh suất”.

Hoa Giải Ngữ nghe thấy giọng của Lý Xích Mi, tim đập càng mạnh, cả người căng ra như dây đàn.

Tiếng của Liễu Dao Chi: “Tình cảnh chúng thuộc hạ vây sát Hàn Bách vẫn chưa có cơ hội nói rõ với tiểu Ma sư, bây giờ...”.

Phương Dạ Vũ cắt ngang: “Dạ Vũ đã để ý đến chi tiết ấy, trong lòng quả là thấy ngạc nhiên, thầm đoán trong đó nhất định có huyền cơ. Bây giờ Lý lão sư đã tiếp quản chuyện này, Liễu thúc thúc không cần phải nói với Dạ Vũ, có chuyện gì thúc cứ nói trực tiếp với Lý lão sư là được rồi”.

Hoa Giải Ngữ bên ngoài nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm thốt lên, Phương Dạ Vũ quả là lợi hại, vừa tránh được việc Liễu Dao Chi kiếm lời bao biện, lại vừa tỏ ra hắn nể mặt Liễu Dao Chi, sau này Liễu Dao Chi nào dám lừa dối hắn nữa?

Lý Xích Mi bình thản: “Dao Chi không cần nói với ta, Giải Ngữ tự khắc sẽ nói thôi!” Lời thốt ra chỉ vắn tắn như vậy, khiến ai cũng thấy ngay lão ta không muốn nói tiếp nữa.

Phương Dạ Vũ cáo từ đi ra. Tiếng bước chân vang lên, chúng nhân trong sảnh lần lượt ra về, chỉ còn một mình Lý Xích Mi ở lại.

Hoa Giải Ngữ cũng dần dần bình tâm.

Giọng Lý Xích Mi dịu dàng vọng ra: “Giải Ngữ muội đến lâu như vậy rồi, còn không chịu vào gặp Lý đại ca sao?”.

Hoa Giải Ngữ ầm ừ một tiếng, chui qua cửa sổ vào trong sảnh.

Trong đại sảnh, một người đàn ông áo vàng ung dung ngồi trên chiếc ghế thái sư, vừa đặt cốc trà trở lại trên bàn.

Người này có khuôn mặt thon dài, làn da trắng mịn còn hơn cả da thiếu nữ, quanh miệng không có lấy một chút dấu vết của râu ria. Cặp lông mày đen nháy, đặc biệt đôi mắt phụng long lanh đem đến cho người khác một cảm giác vừa tà dị lại vừa quý phái, vẻ bề ngoài cùng thần thái ấy dù là với nam hay nữ đều có sức hấp dẫn ma mị như nhau.

Cả người Lý Xích Mi toát ra một phong thái dịu dàng siêu thoát, khiến cho hai mắt của Hoa Giải Ngữ không ngừng ánh lên vẻ mê mẩn ngưỡng mộ.

Hoa Giải Ngữ một chân chạm đất, cả người lập tức bay vút lên, nhẹ nhàng đáp xuống trong lòng vị cao thủ hàng đầu của Mông Hoàng năm xưa, không chút e thẹn ngồi trên đùi lão ta, hai tay vòng qua cổ, mặt sát mặt, mũi gần như chạm mũi.

Lý Xích Mi mỉm cười chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp như hoa của Hoa Giải Ngữ, hai tay xoa nhẹ sau lưng bà, than: “Giải Ngữ muội ngày càng trẻ ra, xem ra Nữ diễm công của muội không kém gì so với Bạch Liên Du đồ đệ của Bát Sư Ba năm xưa”.

Hoa Giải Ngữ cười say đắm: “Vậy đại ca có muốn thử không?”

Lý Xích Mi cười nhẹ: “Giải Ngữ muội phải chăng là đang đùa Lý đại ca này? Nếu như ta muốn, ba mươi năm trước ta đã muốn rồi! Nữ nhân mà Lý Xích Mi này thích, làm sao có thể thoát khỏi tay ta!”.

Hoa Giải Ngữ làm ra vẻ nũng nịu: “Vậy Hoa Giải Ngữ sẽ mãi mãi là muội muội tốt của Lý đại ca, đại ca là người yêu thương muội nhất!”.

Lý Xích Mi nhẹ thở dài: “Ta lại còn không yêu thương muội sao? Năm xưa Tứ Bá của Tây Vực chỉ nói vài câu bất kính với muội, ta đã đuổi theo chúng trong sa mạc suốt bảy tám ngày rồi giết sạch, xách đầu chúng về gặp muội đó thôi!”.

Hoa Giải Ngữ ghé miệng hôn lên má của Lý Xích Mi: “Muội làm sao không nhớ, những chuyện mà huynh và muội làm muội đều nhớ cả, không lúc nào quên!”.

Lý Xích Mi lắc đầu tự thán: “Khi đó nếu không phải muội ngăn cản ta, ngay cả Liễu Dao Chi ta cũng giết rồi. Sau khi hắn có muội, lại còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, để muội phải cô đơn như vậy!”.

Hoa Giải Ngữ cảm động, dịch vào sát hơn, áp mặt vào vai Lý Xích Mi, thủ thỉ: “Đại ca, Giải Ngữ có điều khó nói”.

Lý Xích Mi lại nhẹ thở dài: “Nào Giải Ngữ, để ta ngắm muội! Còn nhớ ngày nhỏ ta đưa muội lên vãn cảnh Thiên hồ không? Lúc muội đi không được, vẫn là ta bế muội đi đó thôi!”.

Hoa Giải Ngữ ngồi thẳng người trên lòng Lý Xích Mi, mắt ngấn lệ, khẽ nói: “Đại ca, muội nghĩ muội đã thích tên Hàn Bách đó rồi!”.

Lý Xích Mi hoàn toàn không ngạc nhiên, khẽ nói: “Muốn giết tên tiểu tử đó, đâu cần Lý Xích Mi ta phải ra tay! Có điều từ chuyện Phương Dạ Vũ nhét việc này cho ta, ta biết ngay muội đã có sự phân tâm, và cũng chỉ có ta mới có thể khiến muội trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn mà thôi”.

Nước mắt Hoa Giải Ngữ cuối cùng cũng rơi xuống.

Lý Xích Mi dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho bà.

Hoa Giải Ngữ cúi đầu: “Chỉ một câu nói của đại ca, Giải Ngữ sẽ lập tức đi giết hắn!”.

Lý Xích Mi đưa bàn tay thon dài như tay con gái vuốt ve khuôn mặt của Hoa Giải Ngữ, mỉm cười: “Muội không sợ sau này sẽ sống trong nỗi nhớ nhung đau khổ, ngay cả Nữ diễm công cũng vì thế mà suy giảm hay sao? Trên đời này không có nhiều kỳ tài võ học trời sinh như Lãng Phiên Vân, có thể biến đau thương thành sức mạnh đâu!”.

Hoa Giải Ngữ ngạc nhiên: “Lần đầu tiên muội nghe thấy huynh thật lòng tôn kính một người Hán đấy. Trước đây có người hỏi huynh nhận xét thế nào về Quỷ vương Hư Nhược Vô, huynh cũng chỉ nói qua loa là khá mà thôi”.

Đôi mắt phụng của Lý Xích Mi thoáng hiện tinh quang: “Biết người biết ta, trăm trận bất bại, ta đâu có kiêu ngạo ngông cuồng như đám Do Tàn Địch! Ngay cả một tên Hàn Bách chưa nên cơm nên cháo ta cũng không dám khinh thường. Nhìn bề ngoài thì thấy tên tiểu tử này vô cùng may mắn, song thực ra Ma chủng trong người hắn đang không ngừng phát huy tác dụng thần kỳ. Ngay cả một trái tim đã nếm đủ tang thương tuế nguyệt như muội cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của hắn, bằng không bây giờ hắn đã ôm hận dưới tay của muội và Liễu Dao Chi rồi!”.

Hoa Giải Ngữ chau mày, định thần suy nghĩ, một lúc sau mới ảo não thốt lên: “Đúng vậy, muội quả thật không thể cưỡng lại được ma lực của hắn. Bây giờ cho dù có huynh nhắc nhở, muội không hiểu sao vẫn không thể dứt được”.

Bà siết chặt tay, áp sát mặt vào mặt Lý Xích Mi, khẽ nói: “Đại ca, hãy cứu muội, bảo muội phải làm gì đây?”.

Lý Xích Mi trầm giọng xuống: “Ta cho muội thời gian hai ngày để đi yêu hắn. Nếu hắn chịu rút khỏi cuộc chiến của chúng ta, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nếu hắn cứ mê muội không tỉnh ngộ, muội phải lập tức rời bỏ hắn, đó sẽ là lúc ta ra tay”.

Hai mắt Hoa Giải Ngữ ánh lên, gật đầu: “Muội đã để lại Vạn lý căn trên người hắn, sẽ dễ dàng tìm ra hắn thôi!”.

oo

Phương Dạ Vũ rời khỏi đại sảnh, trở về biệt phòng.

Chưa được bao lâu, một nữ tì đến báo: “Dị tiểu thư sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống gì”.

Sắc mặt Phương Dạ Vũ sầm lại, vung tay cho nữ tì lui ra, đoạn rảo bước đến phòng của Dị Yến Mi. Đến cửa phòng, hắn dừng lại, chần chừ một hồi mới đẩy cửa đi vào.

Dị Yến Mi ngồi trước bàn trang điểm, thần sắc tiều tụy, chằm chằm tự nhìn vào hình của mình trong chiếc gương đồng trước mặt.

Phương Dạ Vũ nhẹ nhàng bước đến phía sau, áp sát vào lưng Dị Yến Mi, hai tay đặt lên vai ả, khẽ vuốt ve.

Dị Yến Mi nhìn nam nhân đã từng làm trái tim ả rung động qua tấm gương đồng, những hưng phấn xốn xang mỗi lần gặp Phương Dạ Vũ trước đây đã biến đi đâu mất, trước mặt ả chỉ còn khuôn mặt tái nhợt của Càn La khi nhát đao phản phúc đâm vào Đan điền.

Rốt cuộc ta đã làm gì vậy?

Phải chăng ta chỉ là một nữ nhân dâm tiện, sẵn lòng bội phản chủ nhân?

Người mà Dị Yến Mi ả thực sự yêu, lẽ nào là Càn La chứ không phải Phương Dạ Vũ, vốn trẻ hơn ả đến năm tuổi?

Bàn tay Phương Dạ Vũ khẽ thả lỏng ra, Dị Yến Mi cầm lấy, áp lên mặt mình theo thói quen.

Phương Dạ Vũ mỉm cười dịu dàng: “Mi tỷ, tỷ mệt rồi. Hãy ngủ một giấc đi, lúc dậy sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều”.

Dị Yến Mi khẽ thở dài: “Ông ấy chết rồi sao?”.

Phương Dạ Vũ trầm giọng: “Không, hắn đã bỏ chạy!”.

Dị Yến Mi rùng mình, ô một tiếng rồi ngồi thẳng người lên, những tâm trạng trái ngược trong lòng lại một lần nữa dâng lên kịch liệt.

Từ sau khi Càn La ám kích Nộ Giao đảo thất bại trở về, bộ hạ trên dưới ở Càn La Sơn Thành đều cho rằng lão ta danh lớn hơn thực, không thể nào khôi phục lại được vẻ oai hùng của ngày xưa nữa, không ngờ giờ đây lão lại đạt đến cảnh giới võ công khủng khiếp như vậy!

Những người phản lại Càn La, e là chẳng còn lấy một đêm có thể gác cao gối ngủ được rồi!

Phương Dạ Vũ nói như trấn an: “Mi tỷ yên tâm đi, ta đã phái Ngũ hành sứ giả và Do Tàn Địch phụ trách truy kích hắn. Với thuật truy tung thiện nghệ của họ, Càn La không thể nào chạy xa được”.

Trong lòng Yến Mi bỗng thấy nóng ran.

Càn La rốt cuộc vẫn còn chưa chết!

Phương Dạ Vũ chăm chú nhìn ả: “Mi tỷ đang nghĩ gì vậy?”.

Dị Yến Mi lại nhìn bóng mình trong gương, trong lòng bật lên câu hỏi: Dị Yến Mi, phải chăng người đang theo đuổi những thứ lẽ ra không thuộc về ngươi? Ả vốn biết rằng Phương Dạ Vũ sẽ không bao giờ yêu ả thực sự, ả chỉ là công cụ thỏa mãn dục vọng, là quân cờ để hắn lợi dụng mà thôi. Nhất là sau khi gặp Tần Mộng Dao, Phương Dạ Vũ càng lạnh nhạt hơn, sự hờ hững đó Yến Mi dễ dàng nhận thấy, chỉ có lúc trước ả cứ cố tự lừa dối mình.

Hình ảnh Càn La ôm ả trong lòng, tả xung hữu đột công phá trùng vây lại hiện lên trong đầu Dị Yến Mi. Theo Càn La nhiều năm như vậy, ả chưa từng nghĩ Càn La sẽ yêu một người nào đó, vậy mà người đó cuối cùng lại có, lại chính là Dị Yến Mi ả. Càn La, vì sao không giết chết ta? Như thế bây giờ ta đâu phải chịu đau khổ như thế này nữa!

Phương Dạ Vũ chau mày bực dọc: “Mi tỷ...”.

Dị Yến Mi ngắt lời hắn: “Nếu có một ngày tôi rời xa công tử, công tử có giết tôi không?”.

Phương Dạ Vũ lặng đi một lúc, cặp lông mày khép sát vào nhau hơn, sắc mặt sầm xuống: “Tỷ muốn đi đâu?”.

Trong lòng Dị Yến Mi thoáng lo sợ, song sự sợ hãi ấy lập tức lại bị tâm trạng dằn vặn xóa đi, hai mắt vô hồn, thờ thẫn lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, thực sự không biết!”

Từ trước tới giờ, với nhan sắc và võ công của mình, đàn ông đều bị ả đùa giỡn trong lòng bàn tay, nào ngờ lại gặp phải một đại khắc tinh là Phương Dạ Vũ.

Nhưng giờ đây, bóng dáng Càn La đã che khuất tất cả rồi!

Trong lòng Phương Dạ Vũ bất giác nhớ đến “Hồng nhan” Hoa Giải Ngữ, tự nhủ phải hết sức dè chừng, phụ nữ là loại người khó nắm bắt nhất, không đáng tin nhất! Hắn cố ý thở dài vẻ thông cảm: “Tỷ đừng có nghĩ lung tung nữa, ngủ một giấc đi, để ta gọi người chải tóc cho tỷ. Ta còn rất nhiều việc phải làm, không thể ở lại cùng tỷ được”.

Dị Yến Mi nhắm mắt, cũng không biết là đồng ý hay không nữa.

Phương Dạ Vũ ra khỏi phòng Dị Yến Mi, suy nghĩ một hồi rồi hạ lệnh cho thủ hạ mặc cho Dị Yến Mi rời đi.

Dù ở phương diện nào thì hắn cũng không cần ả nữa rồi.

oo

Chính Ngọ.

Trong một ngôi nhà dân bình thường ở Cửu Giang phủ, một đại thành ấp hưng thịnh khác nằm ở hạ du bên bờ Trường Giang, dưới Hoàng Châu phủ, Thích Trường Chinh đang miệt mài luyện đao trên một bãi đất trống trước sân nhà.

“Cheng!”. Đao tuốt khỏi bao, chỉ về phía trước. Thích Trường Chinh nhắm chặt hai mắt, tinh, khí, thần tập trung vào lưỡi đao, cảm nhận từng luồng gió nhẹ phả vào thân đao như vào chính da thịt hắn. Thanh đao nháy mắt đã biến thành một phần cơ thể Thích Trường Chinh, một cảm giác nhất quán xuyên suốt chưa từng có trước đây chạy từ mũi đao lên đến đỉnh đầu.

Tiếng đám trẻ chơi đùa bên ngoài tường bao truyền vào, tiếng bước chân vọng lại gần hơn. “Thịch... Thịch...”.

Có tiếng gõ vào cửa gỗ, là ám hiệu gõ cửa quy định của Nộ Giao Bang ở vùng này.

“Két...!” Cánh cửa dần mở.

Thích Trường Chinh bất đắc dĩ nhét đao vào bao, mở mắt ra, trông thấy đà chủ phân đà của Nộ Giao Bang ở Cửu Giang phủ, “Cách tường nhĩ” Hạ Quốc Hiền, đang đẩy cửa bước vào.

Hạ Quốc Hiền chưa quá ba mươi, là một tuấn kiệt thế hệ mới của Nộ Giao bang, rất giỏi về thuật trinh sát thăm dò, vì thế đã được cử đến trấn giữ nút giao thông đường thủy này. Từ nhỏ Hạ Quốc Hiền đã cùng Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời, Thích Trường Chinh chơi đùa lớn lên, có thể nói là tuyệt đối tin cậy.

Thích Trường Chinh thấy Hạ Quốc Hiền, mừng rỡ: “Huynh lẩn đi đâu lâu vậy, ta lại cứ tưởng huynh bị bắt rồi!”.

Hạ Quốc Hiền cười: “Tiểu tử này bụng dạ thật xấu, nhìn xem!” Rồi đưa cho Thích Trường Chinh một ống trúc nhỏ.

Thích Trường Chinh nhận ống trúc, mở nắp lấy Thiên lý linh truyền thư, vội vàng bóc xem, mặt chợt biến sắc. Xem xong lại đưa cho Hạ Quốc Hiền, Hạ Quốc Hiền đọc rồi cũng tái mặt.

Thích Trường Chinh đi lại mấy vòng, ngửa mặt lên trời nghiến răng: “Lăng Nghiêm à Lăng Nghiêm, ta thật hy vọng chóng gặp được ngươi, xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!”.

Hạ Quốc Hiền châm lửa đốt bỏ bức thư, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói:

“Thường lão lẽ nào thật sự là nội gián?”.

Thích Trường Chinh thở hắt ra: “Con người Vũ Thời hết sức thận trọng, lời nói ra tuyệt đối không bao giờ sai, nếu ta có thể cùng Lãng đại thúc đến Kinh thành thì thật là tốt quá!”. Rồi quay đầu lại hỏi Hạ Quốc Hiền: “Tình hình bên ngoài thế nào?”.

Hạ Quốc Hiền thở dài: “Vô cùng ngặt nghèo! Trước đây chúng ta cũng biết Bàng Ban có sức hiệu triệu rất lớn đối với Hắc đạo, nhưng thật không ngờ lại sâu rộng đến như vậy. Tôn Tín Môn và Càn La Sơn Thành đều rơi vào tay hắn, những thế lực hung tà trống yên cờ rủ bao nhiêu năm nay cũng lũ lượt xuất hiện đi theo hắn, chưa nói đến những bang hội nhỏ khác. Phân đà các vùng của chúng ta đã buộc phải giấu mặt, chuyển xuống hoạt động bí mật. Tình hình này nếu cứ tiếp diễn thì sẽ không lạc quan gì...“.

Thích Trường Chinh chau mày: “Phía quan phủ có động tĩnh gì không?”.

Hạ Quốc Hiền lắc đầu: “Động thái lớn thì không, song quan phủ đã ngầm phái người cảnh báo những người có quan hệ tốt với chúng ta từ trước đến giờ không được nhúng tay vào cuộc đấu này. Nhân tình lạnh nhạt, ai là bằng hữu thực sự của chúng ta, đây chính là thời khắc kiểm nghiệm!”

Chỉ cần nhìn biểu hiện của Hạ Quốc Hiền, Thích Trường Chinh đã biết những bằng hữu thực sự quả là ít ỏi vô cùng. Hắn không hỏi thêm, liền thay đổi chủ đề: “Tình hình Cửu Giang phủ có gì đặc biệt không?”.

Hạ Quốc Hiền nói: “Từ sau trận chiến ở Bão Thiên Lãm Nguyệt lầu, ngay cả phân đà bán công khai của ta cũng phải bỏ đi, từ sáng chuyển sang tối. Nhưng chúng ta đã hoạt động nhiều năm ở đây, cơ sở rất vững chắc. Vì thế khi vừa nhận được tin huynh đưa Càn La đến lánh nạn, ngoài việc bố trí chỗ này ta còn sai người thiết lập mạng lưới trinh sát ở khắp các hương trấn từ Hoàng Châu phủ đến đây. Tiểu tặc Phương Dạ Vũ ấy nếu phái truy binh đuổi theo, chắc chắn không qua được mắt chúng ta”.

Thích Trường Chinh suy nghĩ một hồi, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thốt lên: “Nguy rồi, Phương Dạ Vũ chỉ cần thấy chúng ta điều động nhân mã là có thể đoán ra ta và Càn La đã đến đây”. Tiếp đó lại cười: “Suy cho cùng ta vẫn không phải là Vũ Thời. Nếu là Vũ Thời, nhất định sẽ thông báo cho huynh không làm gì cả, tránh bứt dây động rừng”.

Hạ Quốc Hiền sắc mặt càng tái mét: “Vậy phải làm thế nào?”.

Thích Trường Chinh cười ha hả: “Phải làm thế nào? Chạy không được thì đánh một trận, xem xem nắm đấm của ai cứng hơn!”.

Hạ Quốc Hiền phấn khích đáp lại: “Được, ta sẽ vận động hết mọi huynh đệ ở đây quyết đấu một trận với chúng!”.

Thích Trường Chinh không cười nữa, đưa tay ôm lấy vai của Hạ Quốc Hiền: “Nói đến thuật trinh sát, Nộ Giao Bang không ai theo được huynh. Nhưng nói đến động tay chém giết, huynh được bao nhiêu phân lượng cũng không cần ta kể ra. Nếu ta để cho huynh tự do đi tìm cái chết, Vũ Thời sẽ trách ta cả đời đó!”.

Hạ Quốc Hiền cắn răng: “Nhưng ta làm sao có thể đứng bên ngoái chống mắt đứng nhìn chứ?”.

Thích Trường Chinh cười sảng khoái: “Huynh đã giúp ta rất nhiều, nếu không có huynh ta đã không thể có hai ngày một đêm để thở rồi. Nào, hãy tìm cho ta một chiếc xe ngựa, xe đến chúng ta sẽ lập tức đi ngay”.

Hạ Quốc Hiền gật đầu: “Được, ta sẽ bố trí nhiều cỗ xe ngựa giống nhau, tìm các huynh đệ có thân hình gần giống như huynh, đánh xe đi về nhiều ngả làm hỗn loạn tai mắt của chúng. Nhưng rốt cuộc huynh muốn đi đâu?”.

Thích Trường Chinh cười: “Ta cũng không biết nữa!”.

Hai người lại thương lượng một hồi, sau đó Hạ Quốc Hiền mới vội vã rời đi.

Thích Trường Chinh trở vào trong nhà, đẩy cửa bước vào căn phòng Càn La đang tĩnh dưỡng.

Càn La đã thay bộ áo xám khác, ngồi trên ghế trước cửa sổ, im lặng nhìn ra hậu hoa viên bên ngoài, thấy Thích Trường Chinh đến, khẽ mỉm cười cất tiếng: “Cậu có nghe thấy bọn trẻ ở ngoài chơi đùa vui vẻ không?”, nói đoạn lại lắc đầu than: “Đáng tiếc, sẽ có một ngày chúng phải lớn lên, phải đối mặt với vòng danh lợi tranh giành chémgiết lẫn nhau của người lớn”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Thích Trường Chinh biết Càn La đã thay đổi nhiều, bèn lặng lẽ đứng yên cùng với Càn La lắng nghe tiếng bọn trẻ vui đùa bên ngoài, bất giác nhớ đến cuộc sống vô tư lúcnhỏ cùng với Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời...

Càn La gượng cười, lắc đầu: “Ta già mất rồi! Ba năm trước ta còn cho rằng mình sẽmãi mãi không già, nhưng con người làm sao có thể thắng được ông trời đây?”.

Thích Trường Chinh đi đến bên cạnh ghế của Càn La, tay vịn vào ghế, một chân quỳ xuống, mỉm cười: “Già thì có gì không tốt chứ? Già rồi mới có thể nhìn thấy được những thứ mà lúc trẻ không thấy được!”.

Càn La ngoảnh khuôn mặt tái xanh nhìn Thích Trường Chinh, gật đầu tán thưởng: “Không ngờ tư tưởng của cậu lại phóng khoáng đến thế, chẳng trách dùng đao lại tốt như vậy!”. Trầm ngâm một hồi, lão tiếp: “Vốn dĩ ta định truyền cho cậu một số tuyệt kỹ võ công tâm đắc, nhưng cũng may là ta vẫn chưa làm như vậy, bởi vì nó sẽ cản trở sự phát triển của cậu. Chỉ có Thích Trường Chinh mới dạy được Thích Trường Chinh thôi!”.

Thích Trường Chinh ngạc nhiên thốt lên: “Chỉ mấy câu nói của tiền bối, cả đời Trường Chinh này cũng dùng không hết. Chẳng trách Lãng đại thúc khi chỉ dạy võ công cho Bang chủ, Vũ Thời và Thu Mạc, lúc nào cũng nói rất kỹ lưỡng, nhưng với vãn bối thì lại chỉ nhận xét những chỗ không đúng và thiếu sót của chiêu thức mà không hướng dẫn một chiêu nào, thì ra là trong đó có nguyên do như vậy”.

Càn La nhớ đến Lãng Phiên Vân, thở dài: “Cho dù là mỹ ngọc cũng cần phải có bàn tay của nghệ nhân tạo tác. Nếu không có vị minh sư như Lãng Phiên Vân, Thích Trường Chinh cũng không còn là Thích Trường Chinh nữa rồi!”.

Thích Trường Chinh đưa tay quệt mạnh trên mặt, than thở: “Thì ra Thích Trường Chinh vẫn chưa đáng một đồng tiền!”

Càn La đưa tay vỗ lên bả vai lực lưỡng của hắn: “Truyền Ưng đại hiệp trăm năm trước xưng hùng thiên hạ với một thanh Hậu bối đao. Đao chiêu tung hoành như thiên mã hành không, liền lạc như áo trời không khe hở, con người cũng phong lưu hoạt bát, không câu nệ lễ tiết”.

Trên mặt Thích Trường Chinh lộ rõ vẻ ngưỡng mộ: “Sở dĩ vãn bối chọn đao làm binh khí, cũng chính bởi Truyền Ưng đại hiệp đã dùng đao”.

Càn La gật đầu: “Ta rất hiểu tâm ý của cậu. Binh khí là gì cũng không quan trọng, quan trọng là giữa cậu và nó phải nảy sinh tình cảm, nó phải là một phần thân thể gắn liền với cốt nhục của cậu”.

Thích Trường Chinh gật đầu, bỗng chuyển sang chủ đề khác: “Khi nãy người trong bang vãn bối có đến...”.

Càn La ngắt lời hắn: “Những gì hai người nói ta đều nghe thấy cả, cậu không cần nhắc lại!”.

Thích Trường Chinh ngạc nhiên: “Trường Chinh quả thật là vô vùng khâm phục!

Đây cách cửa chính phải đến trăm bước, lại có thêm mấy lần tường, chúng vãn bối nói nhỏ như thế mà vẫn không qua được đôi tai của tiền bối”.

Càn La không trả lời, nhìn ra đám hoa cỏ lay động dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ, như thể lần đầu tiên nhận ra vẻ đẹp mộc mạc của trời đất thiên nhiên.

Thích Trường Chinh hắng giọng: “Không biết vết thương của tiền bối thế nào rồi?”.

Trên mặt Càn La hiện lên vẻ khinh mạn: “Trừ phi Phương Dạ Vũ phái ra những cao thủ cỡ như Hồng Nhan, Bạch Phát, bằng không đừng hòng có kẻ nào sống sót rời khỏi đây”.

Thích Trường Chinh không thể giấu nổi vẻ nghi hoặc, nói: “Nhưng một đao đó...”.

Càn La nói: “Đao vừa vào thịt, ta đã vận công thu tràng tạng vào trong, lại dùng cơ bụng khép chặt lưỡi đao. Hơn nữa sát ý của Dị Yến Mi không sâu, vừa đâm vào là đã buông ra luôn, vì thế thương tích của ta không nghiêm trọng như người ngoài tưởng”.

Thích Trường Chinh thẳng lời: “Nhưng lưỡi đao đó đã tẩm thuốc độc mà...”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Càn La cười ha hả: “Càn mỗ này gần như ăn thuốc độc mà lớn lên. Thúc thúc của ta chính là Hồi xuân thủ Càn Hạc Lập, một trong ba sư phụ của Độc y Liệt Chấn Bắc. Từ nhỏ ta đã thường dùng chất độc để kích thích sức chịu đựng và khả năng đề kháng. Chút độc dược của tiểu tử Phương Dạ Vũ ấy có thấm vào đâu”.

Thích Trường Chinh tỏ ra yên tâm hơn nhiều, khiêm tốn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”.

Càn La hỏi lại: “Cậu một mình rời khỏi Nộ Giao đảo đến đây rốt cuộc là để làm gì?”.

Thích Trường Chinh sắc mặt trầm xuống: “Là để tìm một kẻ bất nghĩa tính sổ”.

Càn La trừng mắt nhìn Thích Trường Chinh một hồi, lắc đầu cười: “Trông cậu thật chẳng khác ta trước đây, thích đấu đá thể hiện, tung hoành khắp nơi kiếm tìm thị phi”.

Thích Trường Chinh vẻ không đồng ý, nói: “Tiền bối, vãn bối...”. Càn La lắc đầu: “Cậu đương nhiên có lý do, ai mà không có lý do chứ!”. Dừng một lúc lại tiếp: “Ta cần phải ẩn đi một thời gian. Đến khi bọn Phương Dạ Vũ cho rằng ta bị trọng thương không thể hồi phục được thì đó là lúc ta tái xuất giang hồ. Ta sẽ để cho bọn người muốn ta chết phải kinh ngạc một hồi”.

Thích Trường Chinh không giấu được nỗi phấn khích: “Vãn bối cũng muốn đứng ở bên cạnh, xem mặt mũi chúng lúc đó ra sao!”.

Càn La chợt thở dài: “Nói chuyện với tiểu tử cậu thật là thú vị. Từ trước đến giờ ta chưa từng muốn có một đứa con, lúc này lại mong có một đứa như cậu thì tốt quá! Hây, Càn La, phải chăng ngươi đã già rồi?”.

Thích Trường Chinh ngây người, ánh mắt rực lên.

Càn La mỉm cười: “Trông bộ dạng của cậu ta biết, trong bức Thiên lý truyền thư khi nãy của Nộ Giao bang nhất định là có nhắc đến chuyện ta báo cho Lãng Phiên Vân biết mà đi cứu viện các người ở Long Độ đầu, thực ra chuyện đó có gì đáng kể chứ”.

Thích Trường Chinh dựng ngược cặp lông mày, một chân kia cũng quỳ nốt xuống, cất giọng dõng dạc: “Tài trí và tấm lòng tiền bối cao sâu như biển, đã khiến Trường Chinh vui vẻ khâm phục. Nghĩa phụ, xin hãy nhận đại lễ của hài nhi!”. Rồi cung kính dập đầu ba cái trước Càn La.

Càn La mặt đầy ngạc nhiên, đưa tay đỡ Thích Trường Chinh dậy, ha hả cười: “Có được người con như vậy, kẻ làm cha như ta còn mong ước gì nữa!”

Đến đây quan hệ của hai người đã hoàn toàn đổi khác.

Càn La nghiêm túc: “Tên tiểu tử Phương Dạ Vũ này còn lợi hại hơn tưởng tượng của ta nhiều. Theo suy tính của ta, muộn nhất là lúc hoàng hôn người của hắn sẽ mò đến đây, vì thế ta phải tìm một nơi ẩn náu, còn con hãy đi tìm người mà tính nợ”.

Thích Trường Chinh chau mày: “Thế lực Phương Dạ Vũ to lớn như vậy, có thể nói đã điều động được toàn bộ Hắc đạo ngoài Nộ Giao Bang, thuộc hạ cũ của nghĩa phụ ở Sơn Thành lại nằm trong tay hắn. Con làm sao có thể không ở bên nghĩa phụ lúc này, tính sổ hay không chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.

Càn La cười lạnh: “Ta thành danh đã có đến bốn mươi năm, trong võ lâm cũng có những lực lượng vô hình vững chãi. Cho dù Phương Dạ Vũ có huy động toàn thiên hạ, mấy người tin cậy của ta cũng vẫn tìm được chỗ ẩn nấp cho ta. Con mới là người phải cẩn thận, bởi vì xem ra Phương Dạ Vũ sắp phát động tấn công lần thứ hai đối với Nộ Giao đảo đó”.

Thích Trường Chinh trầm ngâm một hồi, đoạn nói: “Vậy để con tiễn nghĩa phụ một đoạn”.

Hai mắt Càn La lần đầu tiên ánh lên tình yêu thương: “Hãy nhớ kỹ, trên đường đi dù có gặp kẻ thù đuổi theo, nếu không đến nước vạn bất đắc dĩ ta sẽ không bao giờ động thủ, tránh để lộ chân tướng về thương thế của ta”.

Thích Trường Chinh vâng lời, bỗng dỏng tai lên nói: “Xe đã đến rồi!”.

oo

Trong làn sương mù dày đặc, một con thuyền lớn từ chỗ ngoặt xông ra, trong nháy mắt đã chiếm hết không gian phía trước con thuyền nhỏ. Cốc Thiến Liên kêu lên kinh hãi, lao qua ôm lấy Phong Hành Liệt, lăn vội xuống nước.

“Ùm!”.

Chiếc thuyền nhỏ bị đâm nát vụn. Trước khi rơi xuống nước, Cốc Thiến Liên có nghe thấy trên thuyền truyền đến tiếng quát tháo. Nàng vốn thông thạo thủy tính, liền ôm lấy Phong Hành Liệt lặn một hơi xuống đáy, bơi đi một đọan rồi mới nhô lên mặt nước.

Phong Hành Liệt nhắm chặt hai mắt, toàn thân run lẩy bẩy. Cốc Thiến Liên kêu lên kinh hãi: “Oan gia, huynh làm sao vậy, gắng lên!”.

Lúc mới rời thuyền còn chưa thấy gì, dần dần nước sông càng lúc càng lạnh.

Dòng nước cuốn hai người trôi nhanh xuống hạ lưu. Không biết đã được bao xa, nước chảy chậm dần lại, thế nhưng bốn bề vẫn dày đặc sương mù, không biết bờ ở phía nào.

Phong Hành Liệt đột nhiên lên cơn co giật, ngất xỉu đi.

Cốc Thiến Liên hốt hoảng chỉ muốn bật khóc. Nếu như Phong Hành Liệt còn bị ngâm dưới nước lạnh này thì hậu quả ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, vội gọi lớn: “Cứu với! Có người rơi xuống nước!”.

Con thuyền buồm lớn như thể có tai, lại một lần nữa xé tan sương mù lao tới, giảm dần tốc độ.

Cốc Thiến Liên ôm Phong Hành Liệt vật lộn trong con nước, nhìn con thuyền lớn bỗng rùng mình. Người trên thuyền hẳn là nhân vật võ lâm, bằng không làm sao có thể đưa thuyền đến nhanh như vậy được! Có điều lúc này cứu Phong Hành Liệt là trọng, những chuyện khác không thể tính toán nhiều!

Vang lên một tiếng hét lớn, từ trên thuyền tung xuống một mảnh lưới màu đỏ tía, chụp qua đầu hai người.

“Hây!”. Người trên thuyền hét lớn, ra sức kéo tấm lưới lên sạp thuyền.

Cốc Thiến Liên thấp thỏm nhìn lên trên. Trên mũi thuyền là một phụ nữ trung tuổi xinh đẹp và bốn nam nhân tướng mạo hung hãn. Người tung lưới kéo nàng và Phong Hành Liệt lên lại chỉ là một bà già tóc hoa râm, thật không ngờ nội công của bà ta lại thâm hậu đến vậy.

Khi hai người chuẩn bị được thả xuống sàn, một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi chợt nhún mũi chân, lăng không ấn vào lưng Phong Hành Liệt rồi đặt hắn xuống sạp thuyền. Lão bà kia ra sức lắc mạnh, tấm lưới rời khỏi hai người, trở lại trong tay. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Tay kia vừa vuốt nhẹ, tấm lưới lập tức trở thành một dải thắt lưng quấn lên mình, nhanh như chớp mắt.

Cốc Thiến Liên khi ấy mới biết đó không phải là lưới đánh cá thông thường, mà là binh khí độc môn của lão bà, bỗng nhớ đến một người...

Thật quả là đã lên nhầm thuyền rồi!

Người phụ nữ trung niên lại gần, hỏi vẻ quan tâm: “Tiểu cô nương, có phải là do thuyền của chúng tôi đã đâm huynh đệ đó bị thương không?”, ánh mắt hướng về Phong Hành Liệt đang hôn mê bất tỉnh.

Cốc Thiến Liên đảo mắt, lập tức đã có đối sách, liền cởi chiếc túi đựng Trượng Nhị Hồng Thương trên lưng Phong Hành Liệt xuống khoác lên vai, đoạn ôm lấy cổ Phong Hành Liệt khóc nức nở: “Đại ca, đừng có dọa muội, nếu huynh có mệnh hệ nào, muội và mẹ cũng chẳng muốn sống nữa!”

Những lời nàng nói là bịa đặt, nhưng vẻ đau thương đúng là không phải giả tạo!

Bốn nam nhân kia lẳng lặng nhìn hai người, thần sắc lạnh nhạt, hẳn là không quan tâm gì đến sống chết của Phong Hành Liệt.

Trung niên phụ nhân thì lại khác với bọn họ, nhìn Cốc Thanh Liên dung mạo tuyệt mỹ đáng yêu, trong lòng sớm đã nảy sinh hảo cảm, liền quát mấy gã: “Các người đứng đó làm gì, còn không đưa vị đại ca của tiểu cô nương này vào trong khoang thay quần áo khô sao?”.

Bốn người bất đắc dĩ nhún vai, đi đến gần Phong Hành Liệt.

Bỗng lão bà kia quát lên: “Khoan đã”, rồi bước nhanh lên trước, đưa tay kiểm tra mạch cổ tay của Phong Hành Liệt. Cốc Thiến Liên tim đập thình thịch, thầm nghĩ, nếu để bà ta phát hiện ra Phong Hành Liệt bị tổn thương nội công thì nguy mất!

Một lát, lão bà chau mày, quay sang Cốc Thiến Liên: “Đại ca của cô trước khi thuyền bị lật chìm, phải chăng là đã có bệnh?”.

Cốc Thiến Liên cất giọng thảm thiết: “Bà bà y thuật quả nhiên cao minh. Ba tháng trước đại ca tiểu nữ mắc phải một căn bệnh lạ, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này tiểu nữ đưa đại ca đến Đăng Vân tự cầu xin Đại hòa thượng ở đó chữa trị, nào ngờ lại xảy ra chuyện này. Bà bà, xin hãy cứu huynh ấy!”

Nàng luôn miệng gọi bà bà, giọng vừa thân thiết vừa ngon ngọt. Không những lão bà ánh mắt chuyển sang dịu dàng, ngay cả bốn nam nhân hung hãn cũng dần thu lại vẻ mặt lạnh lùng của mình.

Trung niên phụ nhân càng tỏ ra thương xót, đi đến bên cạnh Cốc Thiến Liên, nói: “Cô chỉ lo lắng cho đại ca thôi, xem quần áo cô cũng ướt cả rồi kìa. Mau theo ta, ta lấy y phục cho cô thay!”.

Cốc Thiến Liên giật mình, thiếu chút nữa thì lộ tẩy, vội vàng giả vờ run lên mấy cái, hai hàm răng đập vào nhau lập cập: “Phải rồi, tiểu nữ lạnh quá... Phu nhân, bà thật là tốt, đúng là hóa thân của Quan m Bồ tát!”.

Lão bà lấy từ trong ngưòi ra một viên hoàn đan, vê thành bột rồi bón vào miệng Phong Hành Liệt.

Trung niên phụ nhân an ủi Cốc Thiến Liên: “Đây là tục mệnh đơn của Điêu gia chúng ta. Chỉ cần đại ca cô còn một hơi thở là còn cứu được!”. Tiếp đó trừng mắt nhìn mấy nam nhân, quát: “Còn không đưa người ta vào!”.

Hai gã y lời khiêng Phong Hành Liệt vào trong khoang thuyền.

Cốc Thiến Liên đang định đi theo thì vị phu nhân kia níu lại, cất giọng ngọt nhạt: “Cô hãy theo ta!”.

Cốc Thiến Liên cúi đầu ra bộ cảm động: “Điêu phu nhân, bà thật là tốt, Tiểu Thanh có làm nô làm tì cũng không báo đáp hết được!”. Rồi lại nói với lão bà kia: “Mẹ tôi thường nói người tốt thường ở cùng với nhau. Phu nhân tốt như vậy, bà bà cũng thật tốt!”.

Lão bà kia vốn cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, thế nhưng thấy Cốc Thiến Liên không những không trách họ đâm chìm thuyền của huynh muội mình, cách nói chuyện lại ngọt ngào đáng yêu như vậy, trong lòng bắt đầu cũng nảy sinh thiện cảm.

Tuy nhiên bà ta cũng là lão lão giang hồ, chỉ nhìn qua là thấy Cốc Thiến Liên và Phong Hành Liệt cả hai đều tướng mạo bất phàm, lòng nghi ngờ chỉ giảm chứ không tan, bèn khẽ ư lên một tiếng, coi như đã đáp lại.

Một giọng nam nhân thong dong từ khoang sau truyền đến: “Phu nhân, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Cốc Thiến Liên vừa nghe đã thất kinh, không ngờ cả hung thần này cũng ở trên thuyền.

Điêu phu nhân đáp lại: “Thuyền của chúng ta đâm lật chiếc thuyền nhỏ của hai huynh muội họ, vừa cứu được người lên rồi. Tích Tình có sao không?”.

Cốc Thiến Liên vừa nghe đã hồn xiêu phách lạc. Nếu không phải biết người đàn ông đang nói ấy là Phái chủ Điêu Hạng của Mị Ảnh Kiếm Phái, một trong Tam đại tà quật, kẻ tử đối đầu của Song Tu Phủ, thì nàng đã xông vào, bất chấp sống chết cũng phải mang Phong Hành Liệt ra, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Điêu Hạng đáp lại: “Ta vừa vận công liệu thương cho nó, bây giờ Tích Tình đã ngủ yên rồi. Hừ, nếu ta tìm được kẻ đã làm nó bị thương, nhất định phải cho hắn sống không được mà chết cũng không xong!”.

Cốc Thiến Liên lòng thầm cầu khẩn, tốt nhất là để cho Điêu Tích Tình ngủ mãi không dậy, bằng không hai cái mạng nhỏ của nàng và Phong Hành Liệt nhất định sẽ bị đóng băng trong nước Trường Giang rồi.

Truyện Chữ Hay