Tiểu Văn Văn ngồi yên trên ghế trong phòng khách của Lăng Chiến Thiên. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tiếng bước chân nhỏ khẽ từ trong nội đình vang lên, một nam hài thở hổn hển chạy ra, đến trước mặt tiểu Văn Văn mới dừng lại, hai tay không biết cầm thứ gì, giấu ở phía sau lưng để cho cô bé không nhìn thấy.
Thì ra là con trai của Lăng Chiến Thiên và Sở Thu Tố, Lăng Lệnh.
Hai mắt đã khóc đến sưng lên của Văn Văn ngước nhìn Lăng Lệnh, khẽ nói: “Không cần huynh đến làm cho tôi vui đâu!”.
Lăng Lệnh giơ hai tay lên cao, nói: “Nhìn này! Đây là hai con búp bê mà Trường Chinh ca đã mua cho tôi từ Tế Nam, một nam một nữ, vừa khéo là một cặp phu thê ân ái”.
Văn Văn lắc đầu, không muốn nhìn.
Tiếng bước chân và giọng nói của Sở Thu Tố vang lên: “Lệnh nhi, con lại bắt nạt Văn Văn rồi phải không?”.
Lăng Lệnh quay lại hùng hồn: “Không! Con quý Văn Văn nhất, sao có thể bắt nạt muội ấy, hơn nữa con còn lớn hơn muội ấy ba tuổi. Tối qua chơi trò quăng bao gạo, con còn nhường muội ấy nữa kìa”.
Văn Văn ngẩng đầu chun mũi: “Rõ ràng là muội thắng huynh, lại còn khoác lác!” Nói rồi hai mắt lại đỏ hoe, hỏi Sở Thu Tố: “Dì Tố, mẹ cháu đâu?”.
Sở Thu Tố ngồi xuống bên cạnh Văn Văn, ôm chầm lấy cô bé vẻ thương yêu: “Mẹ cháu có việc phải rời đảo, sẽ mau trở về thôi!”.
Văn Văn nói: “Dì Tố không được nói dối Văn Văn. Tối qua mẹ cháu nói phải về quán để ủ Thanh khê lưu tuyền cho Lãng thủ tọa khỏi hết rượu uống, không hề nói phải rời đảo”.
Sở Thu Tố ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì.
May mà lúc ấy, Lăng Chiến Thiên, Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời đi vào giải vây cho nàng.
Văn Văn nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Thượng Quan Ưng: “Bang chủ, đã tìm thấy mẹ cháu chưa?”.
Lăng Chiến Thiên đưa tay bế cô bé lên, nói: “Văn Văn, ta hỏi cháu một câu, cháu phải trả lời thật nhé!”
Văn Văn gật đầu đồng ý.
Lăng Chiến Thiên nghiêm giọng: “Văn Văn nói xem, trong thiên hạ có chuyện gì mà Lãng Phiên Vân không làm được không?”.
Văn Văn lắc đầu: “Không có!”.
Lăng Chiến Thiên nói: “Mẹ cháu bị kẻ xấu bắt đi, nhưng Lãng Thủ tọa đã đuổi theo cứu mẹ cháu, sẽ không để cho bất cứ ai làm hại mẹ cháu, cháu tin ta không?”.
Văn Văn gật đầu, giọng rắn rỏi: “Lăng phó tọa không phải lo lắng cho cháu, cháu không khóc đâu. Người của Nộ Giao Bang đều không ai khóc! Cha cháu mất rồi, cháu cũng chỉ khóc có hai lần, sau này sẽ không khóc nữa”.
Trong mắt của Lăng Chiến Thiên ánh lên vẻ kinh ngạc, giống như lần đầu quen cô bé, nói: “Trước khi mẹ cháu trở về, cháu hãy ở lại nhà ta, cùng Lệnh nhi theo ta học võ!”.
oo
Tiểu Lưu Dịch là dịch trạm lớn nhất trong ba dịch trạm trên đường từ Hoàng Châu phủ đến Vũ Xương, tập trung mấy quán trọ và hơn chục ngôi nhà.
Những người trời rời khỏi Hoàng Châu phủ lúc rạng sáng, sau khi đi hơn ba canh giờ đường đều dừng lại đây nghỉ ngơi, uống nước hoặc ăn tạm bữa trưa đơn giản rồi mới lại lên đường.
Đang vào độ cuối thu, phần lớn khách bộ hành đều nhân lúc không khí mát mẻ, tranh thủ trước khi trời trở lạnh cố gắng vận chuyển thêm chút ít hàng hóa hoặc về quê thăm nom người thân, vì thế trên đường người qua lại rất đông.
Tiểu Lưu Dịch đang bước vào mùa làm ăn thịnh vượng.
Có một số người am hiểu thuật kiếm tiền, nhắm vào tâm lý vội vã của khách nhân đã dựng lều bạt bên đường, bày ra những quầy thức ăn chín, cung cấp đủ loại mỹ thực vừa nhanh vừa tiện.
Khi Lãng Phiên Vân và Tả Thi đến nơi, chỉ gian bán cháo và bánh bao thịt là còn một bàn trống. Hai người đành phải ngồi xuống, gọi hai bát cháo và một lồng mười chiếc bánh bao.
Tả Thi cúi đầu, thủy chung im lặng không lên tiếng.
Lãng Phiên Vân lấy ra từ trong ống sứ năm chiếc đũa tre, xếp thành một hình thù rất đặc biệt trên bàn, mỉm cười nói: “Tả Thi cô nương phải chăng là đang nhớ tới Tiểu Văn Văn?”.
Tả Thi thoáng nhìn Lãng Phiên Vân, cúi đầu xuống, khẽ nói: “Kể từ sau khi Văn Văn chào đời, tôi chưa từng rời xa nó lâu như vậy”.
Lãng Phiên Vân nhớ tới Tiểu Văn Văn, khẽ cười: “Văn Văn đúng là cô bé rất đáng yêu, lại hiểu chuyện rất nhanh, tuổi nhỏ như vậy thật là hiếm thấy!”.
Tả Thi khẽ khàng: “Lãng chủ tọa vì sao không gọi rượu?”.
Lãng Phiên Vân hứng thú nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, đáp lại: “Ta chưa bao giờ uống rượu vào buổi sáng, huống hồ ta đã bị Thanh khê lưu tuyền làm cho mê muội rồi, e là các loại rượu khác uống vào chẳng có chút mùi vị nào”.
Khi ấy có người qua bàn của họ, nhìn thấy những chiếc đũa Lãng Phiên Vân xếp trên bàn, sắc mặt khẽ động, liếc Lãng Phiên Vân và Tả Thi, toàn thân rung lên, hốt hoảng bước nhanh.
Cho đến lúc ấy, Tả Thi vẫn cúi đầu, không dám nhìn lên Lãng Phiên Vân. Tiểu nhị mang cháo và bánh bao đến. Lãng Phiên Vân tán thưởng: “Thơm quá!” Cầm lấy một cái đưa vào miệng, một tay bưng bát cháo nóng hôi hổi lên, húp soạt một cái hết sạch. Đến lúc lấy chiếc bánh thứ hai, thấy Tả Thi vẫn cúi đầu lặng im, ngạc nhiên hỏi: “Cô nương không đói sao? Vì sao không ăn chút gì?”.
Tả Thi hơi đỏ mặt, thấp thỏm nói: “Tiểu nữ không đói!”.
Lãng Phiên Vân lắc đầu: “Từ tối qua đến nay không có gì vào bụng, sao lại không đói? Tả Thi cúi đầu càng thấp hơn, khẽ nói: “Nhiều người như vậy, tiểu nữ không ăn nổi”. Lãng Phiên Vân đảo mắt một vòng.
Thì ra, mười bàn bên cạnh thì có đến tám bàn đang hướng ánh mắt về phía khuôn mặt mê hồn của Tả Thi. Chợt nhớ năm xưa khi cùng Tích Tích xuất du, mỗi lần đến chỗ đông người đều gặp phải cảnh như vậy, dần dần chàng cũng thấy quen, không lấy gì làm lạ.
Điểm khác biệt duy nhất là Kỉ Tích Tích dù xung quanh có trăm nghìn người nhìn cũng vậy, trong mắt nàng, giữa trời đất này, chỉ có một mình Lãng Phiên Vân mà thôi.
Tả Thi cảm thấy ánh mắt Lãng Phiên Vân đang chăm chú nhìn nàng, sắc mặt hơi đỏ dần chuyển sang đỏ ửng, lại càng không dám ngẩng đầu lên, trong lòng bất giác nhớ đến cảm giác lúc Lãng Phiên Vân ôm nàng trong lòng truy kích “Mâu sản song phi” Triển Vũ…
Một tráng hán cao to đến trước bàn họ, khẽ nói: “Lãng thủ tọa!”. Lãng Phiên Vân: “Mời ngồi!”.
Hán tử kia ngồi xuống một chiếc ghế trống bên cạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ thân mật và tôn kính, nói: “Tiểu Lưu phân chi đầu mục Trần Kính tham kiến Lãng thủ tọa”.
Lãng Phiên Vân nhìn người hán tử, nói: “Vị này là Tả Thi cô nương...ô... ta nhận ra ngươi rồi!
Trần Kính được quý mà kinh, vội nói: “Bảy tháng trước tiểu nhân về đảo cùng với người của Hoàng Châu phân đà yết kiến Thủ tọa, không ngờ Thủ tọa vẫn còn nhớ ra tiểu nhân”.
Lãng Phiên Vân nhìn sang Tả Thi, khẽ nói: “Tả cô nương, có gì nhắn nhủ cho Văn Văn, Trần Kính có thể dùng Thiên lý linh, nhanh chóng mang tin về Nộ Giao đảo”.
Tả Thi cảm kích nhìn chàng, ấn tượng mà Lãng Phiên Vân để lại cho người khác là vẻ ngang tàng hoang dã, không để bất cứ việc thế tục nào vướng bận trong lòng, không ngờ lại tỉ mỉ quan tâm đến nàng như vậy. Nàng nghĩ một hồi rồi nói: “Xin hãy nói với Văn Văn rằng mẹ nó và Lãng thủ... thủ tọa ở cùng… sẽ trở về nhanh thôi”.
Nàng vốn định nói “ở cùng với Lãng Thủ tọa, Thủ tọa sẽ chăm sóc chu đáo”, nhưng lời vừa đến cổ lại hốt hoảng không nói ra được, giọng nói càng lúc càng nhỏ, làm cho Trần Kính phải dỏng tai lên lắng nghe.
Lãng Phiên Vân nói với Trần Kính: “Nghe thấy chưa vậy?”.
Trần Kính khẽ gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy, cung kính nói: “Thủ hạ lập tức truyền tin về cho... cho Văn Văn tiểu thư”.
Lãng Phiên Vân lại dặn dò mấy câu, bảo Trần Kính ghi thêm vào trong thư, mỉm cười, trong đầu hiện lên bộ dạng vui mừng của Văn Văn khi nhận bức thư của Thiên lý linh mang đến.
Trần Kính thấy Lãng Phiên Vân không dặn dò thêm gì nữa, thi lễ rồi rời đi. Tả Thi chợt nói: “Đa tạ!”.
Lãng Phiên Vân hơi khựng người lại, trong lòng chợt cảm thấy có lỗi.
Khổ nạn hiện nay của Tả Thi, những khiếp sợ mà nàng phải chịu, nỗi đau phải xa đứa con gái yêu đều bởi chàng mang lại. Nếu như chàng không ra tiếng mời Tả Thi lên Quan viễn lầu gặp mặt, nếu chàng không đến quán rượu tìm hai mẹ con nàng, kẻ địch ở bên ngoài quan sát cũng sẽ không chọn Tả Thi để dẫn dụ chàng ra.
Cho đến tận lúc này, Tả Thi không những không nửa lời oán thán mà còn cam tâm tình nguyện tiếp nhận mọi sự sắp đặt của chàng, lại còn nói lời cảm ơn chàng nữa! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Việc bọn người Bạch Vọng Phong vây công là một hành vi ngu xuẩn không đáng bàn, kẻ giết người thực sự là “Mâu sản song phi” Triển Vũ, cao thủ Hắc bảng phụng lệnh Lăng Nghiêm tìm đến. Quỷ vương đan là thuốc kịch độc do chính tay “Quỷ vương” Hư Nhược Vô chế ra, dược tính kỳ quái, một khi vào cơ thể người sẽ ẩn nấp trong huyết mạch mà lộng hành, nếu không có thuốc của lão, không ai có thể giải được.
Vì thế nếu Lãng Phiên Vân muốn cứu được tính mạng cho Tả Thi, không thể không đích thân thượng kinh, tìm Quỷ vương mà lấy thuốc giải.
Đây lại là một điểm lợi hại khác trong kế hoạch này, bởi lẽ tất cả những ai uống phải Quỷ vương đơn, căn cứ vào thể chất, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm bốn mươi chín ngày. Lãng Phiên Vân vì thế buộc phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng đưa Tả Thi lên phương bắc. Thêm gánh nặng Tả Thi, chàng sẽ mất đi ưu thế độc lai độc vãng, tự do tiến lùi trước đây của mình. Từ tối sang sáng, chàng đã trở thành mục tiêu tấn công rõ ràng của kẻ địch.
Lãng Phiên Vân là phản tặc trong con mắt của đương kim Hoàng thượng, thêm vào chốn kinh sư cao thủ như nêm. Nếu chỉ có một mình, chàng có thể yên lành thoát thân, nhưng còn Tả Thi thì sao?
Nghĩ đến đây, Lãng Phiên Vân không khỏi cười lên đau khổ.
oo
Phạm Lương Cực dẫn đường, Hàn Bách ôm Nhu Nhu theo sau, vượt qua mấy bãi đá, trèo lên một con đường mòn trên núi. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bỗng Phạm Lương Cực dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía sau.
Hàn Bách cũng ngẩn người ra, dừng lại, ngạc nhiên: “Vân Thanh bà... nương ấy vì sao vẫn chưa đến nhỉ?”.
Phạm Lương Cực trừng mắt nhìn chàng, chạy trở lại dọc con đường mòn. Mới ra khỏi mấy bãi đá lởm chởm, chỉ thấy trên thân một cây to đối diện có một tờ giấy được ghim bởi chiếc trâm tóc, trên viết mấy chữ: “Ta quay về, không phải tìm ta!”.
Phạm Lương Cực ầm ừ mấy tiếng, lắc đầu, rút cây trâm vẫn còn hơi ấm, thuận tay đưa lên mũi hít nhẹ, không nhịn được thở dài một tiếng. Khi ấy Hàn Bách đã buông Nhu Nhu ra, đi đến bên cạnh, ôm lấy đôi vai gầy của Phạm Lương Cực, an ủi: “Tử lão quỷ đừng nhụt chí, nam nữ trên tình trường cũng giống như cao thủ trong trận đánh vậy, có tiến có lùi, chưa đến bước cùng cũng chưa thể biết thắng bại ra sao”.
Phạm Lương Cực cười nhạt: “Ai bảo ngươi ta nhụt chí?”.
Hàn Bách thấy lão ta không hề phản kích lại việc chàng gọi lão là tử lão quỷ, biết trong lòng Phạm Lương Cực không những không phải đang “cực lương” mà là “cực liệt”, trong lòng cũng tràn đầy thông cảm, song lại không biết phải an ủi như thế nào.
Bất giác nhớ đến Tần Mộng Dao, lập tức trái tim cũng như bị đeo chì, trở nên nặng chình trịch.
Phạm Lương Cực đưa mắt về sau nhìn, mặt không chút biểu hiện gì, hỏi: “Đó là ai vậy?” ánh mắt vẫn như si như mê trên cây trâm đó.
Hàn Bách buông tay trên vai Phạm Lương Cực ra, gãi đầu nói: “Việc này phải nói thế nào mới được, cô ấy là...”.
“A!”.
Một tiếng kêu kì quái, Phạm Lương Cực nhảy dựng lên, rồi đáp xuống, thân người hơi ưỡn lên, giơ cao hai tay, vòng tay hướng lên trời cười lớn: “Thiếu chút nữa thì bị bà nương này lừa rồi!”.
Hàn Bách và Nhu Nhu nhìn Phạm Lương Cực, đều nghĩ lẽ nào lão ta bị một câu cự tuyệt của Vân Thanh làm cho phát điên rồi sao?
Phạm Lương Cực bước đến trước mặt Hàn Bách, giơ cây trâm ra trước mắt chàng, phấn chí nói: “Có trông thấy đôi tiểu uyên ương ở đầu cây trâm không?”.
Hàn Bách chụp lấy tay của Phạm Lương Cực, đưa ra xa hơn một chút, nhìn một lúc rồi gật đầu, nói: “Quả đúng là đôi uyên ương nhỏ, xem ra... xem ra có lẽ là ám thị của Vân Thanh bà nương đối với ông. Phải rồi, nhất định là ám thị”. Nói đến cuối, ai cũng có thể nhận ra chàng đang miễn cưỡng phụ họa theo.
Phạm Lương Cực rụt mạnh tay lại, cẩn trọng đặt cây trâm vào trong lòng, nộ quát: “Quẳng cái ám thị của ngươi đi, ai bảo ngươi phải bịa đặt để an ủi một nam tử rắn rỏi kiên cường trong tình trường như ta chứ!” Hai mắt lại trừng lên, nói: “Cũng may mà ta chưa quên, cây ngân trâm này là một trong những vật mà mấy năm trước đây ta đưa cho bà ấy, biết không? Có hiểu gì không?”.
Hàn Bách không biết nói gì, nhìn Phạm Lương Cực từng nếp nhăn cũng như đang phát quang, vỗ đầu nói: “Đương nhiên, đương nhiên rồi! Bà ta lúc nào cũng mang bên mình đồ mà ông đã tặng, hẳn là đã có tình ý...”.
Phạm Lương Cực xông lên trước, hai tay giằng mạnh vạt áo của Hàn Bách, nói nhanh: “Không phải là đã có tình ý, mà là rất có tình ý, một tình cảm sâu sắc vô cùng, giống như... như biển cả vậy”. càng nói càng hưng phấn, đến mức xuất khẩu thành thơ.
Hàn Bách chỉ còn cách liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Vân Thanh bà nương này trả lại ông cây trâm, không chừng ý muốn nói “trả chàng trâm này, về sau thiếp và chàng không còn liên can gì đến nhau nữa”, song miệng thì không dám phát xàm ngôn.
Phạm Lương Cực buông tay ra, cố gắng nén hưng phấn, vênh mặt lên: “Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Hàn Bách quay lại nhìn Nhu Nhu khép nép đứng sau chừng hơn mười bước chân, bỗng cảm thấy nàng thật đơn độc không nơi nương tựa, dáng vẻ tội nghiệp bao lâu như vậy vẫn không tan được, bèn khoác vai Phạm Lương Cực, đi thêm hai bước nữa mới nói vài câu hết sức đơn giản, giới thiệu lai lịch của Nhu Nhu.
Khi ấy Phạm Lương Cực mới biết nữ nhân xinh đẹp này thân thế lại đáng thương đến vậy, vẻ cảm thông gật đầu: “Thì ra là thế, chi bằng hãy quên Tần Mộng Dao đi, chỉ cần cô ta và Chiêu Hà là được rồi!” Vừa nói xong lùi lại hai bước, đề phòng Hàn Bách bất ngờ nổi giận.
Nào ngờ Hàn Bách ngẩn người một hồi, vẻ như nhớ ra chuyện quan trọng, mặt biến sắc nhìn lão: “Thiếu chút nữa thì quên nói cho ông biết, Chiêu Hà gặp nguy rồi!”.
Phạm Lương Cực rùng mình, thốt lên: “Cái gì?”.
Hàn Bách vội vàng giơ tay ngăn lão lại: “Kiếp nạn chỉ là sắp đổ xuống, vẫn chưa xảy ra!” Rồi kể lại một lượt những lời cơ mật giữa Giản Chính Minh và Trần Lệnh Phương.
Phạm Lương Cực biến sắc, chau mày, hẳn là nghĩ đến vấn đề mà Hàn Bách đã sớm nghĩ đến.
Cách nhanh gọn nhất đương nhiên là bắt cóc Chiêu Hà trước khi Trần Lệnh Phương đưa nàng lên kinh. Thế nhưng Chiêu Hà với cả hai người đều không thân không thích, làm như vậy chỉ sợ sẽ gây nên một mớ hỗn độn, Chiêu Hà làm sao chịu tin hai người lạ bọn họ? Muốn Hàn Bách lấy Chiêu Hà, cũng chỉ là chuyện một phía của Phạm Lương Cực mà thôi.
Hàn Bách an ủi Phạm Lương Cực: “Ông yên tâm đi! Tôi đã chống lại được hai lần tấn công của Phương Dạ, chỉ thêm một lần nữa là có thể ép Phương Dạ Vũ quyết đấu, diệt bỏ hắn đi rồi chúng ta cùng lên kinh, nhất định còn kịp”.
Phạm Lương Cực trợn tròn mắt, nhìn Hàn Bách như nhìn quái vật.
Hàn Bách cảm thấy không tự nhiên, quơ tay qua trước hai mắt không chớp của lão ta, thét lên: “Tử lão quỷ! Có chuyện gì không ổn sao?”.
Phạm Lương Cực lạnh lùng: “Ta thấy ngươi sắp không phải phiền muộn nữa rồi!”.
Hàn Bách bực mình: “Tôi biết, chỉ là Bạch Phát, Hồng Nhan, cộng với đám người lúc nãy, cứ cho là tôi có ông giúp một tay đi.“ rồi giơ tay ra than thở: “Thế nhưng bây giờ còn do chúng ta làm chủ không? Ngay cả Độc hành đạo nhà ông thiện nghệ chui lủi như chuột còn bị chúng tìm ra, bảo tôi phải trốn đi đâu đây?”.
Phạm Lương Cực hừ một tiếng: “Đó chỉ là chuyện kẻ rắp tâm lừa người vô tâm, lợi dụng được yếu điểm của Thanh muội. Bây giờ Độc hành đạo ta cũng từ vô tâm biến thành rắp tâm rồi, không phải ta nói khoác... “.
Trong miệng Hàn Bách chợt phát ra những tiếng “chặc chặc” đáng ghét, nói: “Chẳng phải trước đây ông từng nói, ngoài Bàng Ban ra, ai ông cũng không sợ sao? Bây giờ không những bị người ta đánh đến thương tích, lại còn bị đuổi chạy khắp nơi, vẫn còn nói là mình không nói khoác?”.
Phạm Lương Cực tức giận: “Ta từng nói ngoài Bàng Ban ra không sợ ai khác khi nào?”. Hàn Bách: “Cứ cho là ông chưa nói ra, nhưng thái độ tự cao tự đại của ông lại đã viết sờ sờ ra trên khuôn mặt già rồi còn gì, lại còn lừa người khác rằng mình không hề nghĩ như vậy”. Chàng lặp lại lời Phạm Lương Cực nói với Tần Mộng Dao về sự ái mộ của cậu chàng với nàng.
Phạm Lương Cực cười khà khà: “Xin lỗi, thiếu chút nữa ta quên mất, ngươi đã biến thành Hàn Bách đại hiệp chết tiệt nào đó rồi, chẳng trách lời nói ra lại có uy quyền đến vậy!”.
Nhu Nhu bên cạnh buột miệng bật cười, hai nam nhân một già một trẻ, tình thế đang thập phần nguy cấp, đang nói chuyện liên quan đến sinh tử như vậy đột nhiên lại chuyển qua đấu khẩu, thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Ánh mắt hai người đều hướng về phía Nhu Nhu.
Dưới lớp vải lụa mịn màng ấy là cơ thể khêu gợi như ẩn như hiện của trang quốc sắc thiên hương, làm trái tim nam nhân nào cũng không khỏi đập loạn một nhịp. Phạm Lương cực gặng ho, càu nhàu: “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi cũng thật biết chọn người mà cứu!”.
Hàn Bách đập lại: “Lão quỷ già rụng hết cả răng như ông cũng không biết cách chọn Vân Thanh bà nương ấy để cứu sao?”.
Sắc mặt Phạm Lương Cực sầm lại: “Không phải là Vân Thanh bà nương, là Thanh muội!”.
Hàn Bách bắt chước giọng điệu trước đó của Phạm Lương Cực, nói: “Ồ, xin lỗi! ông cũng không biết chọn Thanh muội để mà cứu sao?”.
Phạm Lương Cực lại giật vạt áo của chàng, cất giọng cảnh cáo: “Cái gì mà Thanh muội? Trẻ ranh như ngươi làm gì đủ tư cách gọi như vậy, sau này khi nào muốn gọi Thanh muội nhớ hãy thêm hai chữ của ông vào phía trước. Hiểu không, Hàn Bách đại hiệp!”.
Hàn Bách làm ra vẻ đầu hàng, nói: “Xin lỗi, là Thanh muội của ông!”. Hai người nhìn nhau, đột nhiên buông nhau ra, ôm bụng cười phá lên.
Nhu Nhu đứng bên cạnh cũng vui lây cảm giác ấm áp của hai người. Bao năm sống trong Tiêu Dao trướng của Mạc Ý Nhàn, ngày nào cũng chỉ là chí chóe tìm cách mua vui cho hắn. Tám người thiếp thi nhau tranh sủng, chưa từng có được tình cảm chân thành như giữa Hàn Bách và Phạm Lương Cực bây giờ.
Phạm Lương Cực đưa tay ôm lấy vai của Hàn Bách, nghiêm trang nói: “Bách nhi! Chúng ta thương lượng một chuyện!”.
Hàn Bách cảnh giác: “Cái gì? Lại là thương lượng?”.
Phạm Lương Cực vẻ bực dọc, nói: “Thương lượng của ta lúc nào chẳng có lợi vô hại cho ngươi, rốt cuộc có muốn nghe hay không?”.
Hàn Bách không còn cách nào phải đồng ý, nói: “Lão quỷ ông thử nói ra xem nào”. Phạm Lương Cực ôn tồn: “Hiện giờ sự việc đã bày rõ, Phương Dạ Vũ sẽ không để chúng ta sống đến ngày quyết đấu đó...”. Bỗng sắc mặt biến đổi hẳn, giọng lạc đi: “Nguy rồi, ta lại quên mất Tiểu Liệt”.
Hàn Bách ngây người ra, trong lòng ớn lạnh.
Đúng thế, họ đã quên mất Phong Hành Liệt, người mà Bàng Ban đang muốn có nhất.
Phạm Lương Cực ảo não: “Tên tiểu tử Phương Dạ Vũ này thật không đơn giản, chỉ giở vài chiêu ra đã làm cho chúng ta ngay đến bản thân cũng khó lo liệu nổi. Hây! Nhưng Tiểu Liệt dù sao cũng là truyền nhân của Lệ Nhược Hải, đánh không được thì cũng chạy được mà!”.
Hàn Bách biết tuy lão ta nói vậy, thực tế cũng không chút tin tưởng chút nào vào lời nói của mình, nhưng bây giờ có lo lắng cũng chẳng ích gì, chỉ mong Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên ấy cát nhân thiên tướng.
Bỗng Phạm Lương cực phấn chấn trở lại, giọng hùng hồn: “Không nghe những lời vô bổ nữa. Nào theo ta, ta đưa hai người đi xem một số thứ”.
Hàn Bách và Nhu Nhu cùng ngây người ra.
Trong tình thế hiểm ác này, lại còn có thứ gì đáng để xem nữa đây?