Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực hai người ngồi trước bàn ăn, hưởng thụ mỹ thực được làm do đầu bếp từ trong cung điều tới. Phạm Lương Cực thần thái bay bổng, rất sống động đem quá trình chinh phục Vân Thanh mô tả không sót một chi tiết, xong làm mặt nghiêm bắt Hàn Bách không được kể lại cho bất cứ người nào, cuối cùng nói :
- Sau khi làm xong chuyện ở kinh sư, Vân Thanh trở về bẩm báo sư môn, sau này nàng cũng muốn cùng ta song túc song tê (ND: giống như "đêm ngày có nhau") rồi.Hắc hắc ! Đàn bà thật là kỳ quái, ta lại tưởng nàng luôn chán ghét ta, nguyên lai là nàng chỉ giả bộ.
Hàn Bách vừa để tách trà xuống, bổng nghe huyên náo một màn, nguyên lai là tam nữ lôi kéo nhau, có Hư Dạ Nguyệt thân vận nam trang cùng tiến vào phòng.
Hàn Phạm hai người vừa thấy Hư Dạ Nguyệt, bất chợt ngây người.
Hư Dạ Nguyệt vốn đã tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, giờ đây giống như vừa tăng thêm cấp độ, thần thái bay bổng, ánh mắt phát ra một loại tươi sáng khó nói bằng lời. Mà chết người ở chổ chính là cả người toát ra một loại kiều diễm khó có thể hình dung, so với trước đây nàng thành thục hơn rất nhiều, cái loại hấp dẩn động lòng người này, đem hồn phách người ta đều đoạt hết.
Hư Dạ Nguyệt cười duyên ngồi xuống đối diên hai người, nhìn thấy hai đôi tặc nhãn bất thiện đóng đinh trên người nàng, trừng mắt quát :
- Phôi đại ca, tử Hàn Bách đều không có chổ tốt. Cũng không cần khách khí, tùy tiện đưa cánh tay nhỏ cầm lấy miếng bánh mỡ hành, hé ra đôi môi đỏ thắm, cắn lấy một miếng nho nhỏ, hành động tự nhiên phóng đãng làm tam nữ cũng ngây người trợn mắt.
Hàn Bách sau khi liếc mắt nhìn Hư Dạ Nguyệt một lát, tự nhắc nhở trong lòng tuyệt đối không được biểu hiện thần hồn điên đảo trước mặt hai vị tỷ tỷ, hướng Tả Thi ân cần nói:
- Thi tỷ khi nào thì bắt đầu khai trương bán rựu ?
Tam nữ thấy hắn quan tâm các nàng, cũng trở nên vui vẻ, Triêu Hà thay mặt đáp:
- Chúng ta chỉ sợ ở lại kinh sư không bao lâu, có thể gióng trống khua chiên, cũng may là trên thuyền đang làm hơn ba mươi mẻ rựu cũng sắp xong rồi, Thi tỷ có bí pháp thúc giục rựu.
Tả Thi hưng phấn xem vào:
- Hôm nay Hoàng Thượng sai người đến hỏi ta có thể cung cấp rựu cho cho toàn bộ khách nhân tại buổi đại lễ mừng thượng thọ của Hoàng Thượng hay không, ta đã đáp ứng rồi.
Hàn Bách tỏ vẻ thất vọng nói:
- Ta còn muốn cùng các vị tỷ tỷ đến phường thị mua sắm một chút, hiện tại xem ra các ngươi ai cũng không có rảnh rồi
Tam nữ tranh nhau kêu loạn, nói liền hiện tại đều là đang thời gian rảnh rỗi nhất trong đời.
Tối hôm qua Hư Dạ Nguyệt cả đêm dùng quá nhiều khí lực, hiện tại đói bụng muốn chết, hai tay không có ngừng lại chút nào. Tuy nhiên, vô luận nàng có thất thố bao nhiêu, tư thái vẫn như cũ là xin đẹp dể nhìn.
Nàng cười cười nhìn Hàn Bách đi dụ dỗ ba vị tỷ tỷ, đương nhiên nhìn ra tâm ý Hàn Bách là đang cố gắn lấy lòng các nàng. Lúc này Phạm Báo đi vào thông báo nói Diệp Tố Đông đã tới.
Hàn Bách thất kinh, liền chuyển người đi đến phòng khách, Hư Dạ Nguyệt bật người, thân thiết kéo tay áo hắn, cùng đi ra ngoài vừa thấp giọng nói:
- Ngươi phải cẩn thận người Tây trữ phái một chút, bọn họ luôn đố kị lão cha, bây giờ người nào cũng biết Nguyệt nhi là người của ngươi rồi, có thể bọn họ đối với ngươi sẽ thay đổi thái độ đó.
Hàn Bách thầm nghĩ nếu thật sự thay đổi mà nói, làm sao có thể tìm đến mình sớm như vậy, đứng ở hành lang nói: - Đợi ta đi đuổi hắn xong, lập tức quay lại tìm Nguyệt nhi đi gặp cha vợ, tiến hành bái đường sau đó cùng đến tiểu lâu của Nguyệt nhi, lại một lần nữa ... động phòng.
Hư Dạ Nguyệt thẹn quá hóa giận, hung hăng nói:
- Nếu ngươi dám nói với cha một câu về chuyện đêm qua, ta nhất định giết chết ngươi.
Hàn Bách thấy ở nàng thói quen hơi một chút là hô đánh hô giết không có chút nào tiến bộ, bật cười nói :
- Tối qua ngươi ở lại đây thật sự người nào cũng chối không được, huống chi lấy nhãn lực của nhạc phụ, làm sao lại nhìn không thấu nữ nhi bảo bối của hắn đã sớm hiến thân cho ta! Ta làm gì được đây.
Hư Dạ Nguyệt dậm chân nói:
- Tóm lại là không cho nói, mau cút đi gặp khách của ngươi đi
Xong quay người trở về, Hàn Bách tâm tình phấn chấn, tiêu sái đắc ý đi tới phòng khách.
Diệp Tố Đông đang thưởng thức trà xanh do thị nữ dâng lên, âm thầm trầm ngâm, nhìn thấy Hàn Bách đến liền đứng dậy mĩm cười nghênh đón, thấp giọng nói:
- Lần này mạt tướng đến cũng chính là vì chuyện riêng mà không phải công sự.
Hàn Bách ngạc nhiên nói:
- Chuyện riêng ra sao ?
Diệp Tố Đông làm ra vẻ thần bí nói:
- Ngày đó đại nhân cứu Thanh Sương, sư tẩu đã biết rồi, muốn đích thân gặp ngươi tạ ơn.
Hàn Bách mừng rỡ, kiểu này vừa khéo lại có thể gặp được Trang Thanh Sương sao ? Vội nói:
- Cơm trưa hay tiệc tối, bất quá đêm nay thời gian cũng không chắc lắm.
Đương nhiên là nhớ tới ước hẹn với Yến vương, Diệp Tố Đông trên mặt hiên lên vẻ thần sắc lo lắng nói:
- Nếu đại nhân hiện tại không có việc gì, có thể liền cùng mạt tướng đi một chuyến.
Hàn Bách trầm ngâm một lúc, nói:
-Thống lĩnh xin chờ một chút, ta đi an bài một chút việc, trở lại liền .. đi
Trong lúc quay trở lại, tâm tư khổ não làm sao tìm một cái cớ, tạm thời vỗ an Hư Dạ Nguyệt, vừa lúc phát giác nàng cùng Phạm Lương Cưc hai người đã chuồn đi mất.Nhu Nhu cười nói:
- Đại ca thì có hẹn với giai nhân, Nguyệt nhi lại len lén trốn về nhà, còn dặn ngươi đến Quỷ Vương phủ cùng nàng ăn cơm trưa, nàng muốn đích thân chuẩn bị vài món ăn dâng cho ngươi, chúng ta thì sẽ cùng Phạm Báo tiếp tục công việc chuẩn bị cho quán rựu, bây giờ không ai rảnh tiếp đại nhân ngươi tiêu khiển rồi.
Hàn Bách mừng rỡ, thừa cơ chiếm tiện nghi tam nữ một hồi sau đó cỡi Bụi nhi, cùng với Diệp Tố Đông thẳng tiến Tây Trữ phái.
Diệp Tố Đông lại trầm mặc hơn bình thường rất nhiều, đi tới luyện võ đường, Diệp Tố Đông dừng lại mắt lóe hàn quang lạnh giọng nói:
- Hàn Bách ! Ngươi có biết đã phại vào khi quân trọng tội .
Hàn Bách trong đầu kịch chấn, tỏ vẽ ngạc nhiên nói:
- Là chuyện gì ?
Lúc này mai phục hai bên cánh cửa bước ra hai người, là chưởng môn Tây Trữ phái Cửu Chỉ Phiêu Hương Trang Tiết Hòa cùng Lão Tẩu Sa Thiên Phóng, hai người vẽ mặt bất thiện lặng lẽ bước vào thế vây công.
Hàn Bách trong tâm kêu khổ, tại đây ba cao thủ đứng đầu Tây Trữ phái, mỗi một người trong đó hắn đều không có nắm chắc phần thắng, nếu ba người đồng loạt ra tay, chỉ sợ cơ hội đào tẩu cũng thực xa vời, nhất thời không biết làm sao cho phải. Đối phương làm sao có thể nắm chắc mà chỉ ra hắn là Hàn Bách ? Không lẻ chính là Trang Thanh Sương tiết lộ bí mật của hắn ? Hắn trong lòng hoang mang, tâm thần đại loạn.
Trang Lễ cười lạnh nói:
-Sương nhi vừa hôm qua tra hỏi Vân Thanh về chuyện có liên quan đến ngươi, mặc dù cái gì nàng cũng không chịu nói, nhưng chúng ta đã nhình ra thân thủ của ngươi là từ phản tặc Xích Tôn Tín, truyền nhân của ma môn. Tây Trữ phái bọn ta đối với ngươi vốn không ác cảm, đáng tiếc ngươi không biết trời cao đất rộng, cả gan giả mạo Chuyên sứ, nếu chúng ta biết chuyện không báo, Hoàng thượng lại trách phạt thật là khó gánh tội, vậy cũng chỉ đành đắc tội rồi.
Sa Thiên Phóng âm trầm nói:
-Tiểu tử ngươi làm bộ che dấu chân tướng, đến ! cho ta lĩnh giáo xem ma công có cái gì lợi hại.
Hàn Bách nghe ra việc này cũng không có quan hệ đến Trang Thanh Sương, mà nàng lại vì chính mình giấu diếm, tâm sự có phần nhẹ bớt. Đầu óc lúc này lại trở nên linh hoạt, nghĩ thầm nếu mà mình chột dạ đào tẩu, chẳng khác nào tự mình công bố cho thiên hạ biết hắn chính là Hàn Bách, khi đó ngay cả Chu Nguyên Chương cũng cứu hắn không được, tất cả kế hoạch cũng tiến hành không xong còn có lôi kéo rất nhiều người liên lụy. Cho nên, hắn … không có đường lui. Cải biến vẻ mặt giận rống :
-Quả thật không biết các ngươi nói cái gì, đi ! chúng ta đi gặp Hoàng thượng, cứ như vậy mà vũ nhục ta, ta Phác Văn Chính nhất định phải đòi lại công đạo.
Diệp Tố Đông cười lạnh nói:
-Thị vệ trưởng đại nhân người mang cổ kiếm vừa đến trưa nay chỉ sợ cũng sẽ là Độc Hành Đạo Phạm Lương Cực nha.
Trang Lễ cũng cười nói:-Không cần phản bác. Nếu ngươi thật sự là sứ thần đến từ Cao Lệ, Hư Nhược Vô làm sao đồng ý đem con gái bảo bối minh châu gả cho ngươi, làm cho Nguyệt nhi của hắn gả đến dị vực. Huống chi hắn rất yêu văn hóa bản quốc, tuyệt sẻ không làm cho con cháu bị ngoại tộc đồng hóa.
Hàn Bách trong lòng hiểu rõ ba người này đều là loại háo danh hám lợi, đang lợi dụng việc vạch trần thân phận của hắn để đả kích Quỷ Vương, thậm chí ngay cả Yến Vương cũng có phần. Thong dong nói:
-Cho đến giờ, các ngươi đều lung tung đoán tới đoán lui, tại sao không chờ thêm một lát, tìm người tới cùng ta đối mặt chất vấn đi.
Sa Thiên Phóng phẩn nộ quát:
-Còn muốn mạnh kháng !
Một quyền lăng không hướng hắn kích tới.
Hàn Bách thấy quyền này của hắn, mặc dù bên ngoài hung lệ, kỳ thật chỉ có hai thành kình lực, với võ công hắn hiện tại cắn răng một cái có thể thản nhiên hứng trọn một quyền.
"Bồng"
Quyền phong đánh vào vai phải.
Hàn bách vận khởi thần công, lùi về sau hai bước hóa giải kình khí, kỳ thật không hề tổn hao một chút gì nhưng lại làm bộ lau trên miệng vết máu nghiến răng quát:
-Thật to gan ! lại dám thương tổn bổn sứ.
Tây Trữ tam lão nhìn nhau không biết vì sao hắn không hoàn thủ. Với lại nếu hắn thật đúng là Hàn Bách thì làm sao vẫn lưu lại, bởi vì nếu mà gặp qua Phạm Lương Cực và Lãnh Thiết Tâm, hắn liền vô phương trốn thoát, trừ phi hắn thật sự là sứ thần đến từ Cao Lệ.
Bọn họ cũng không phải thuộc hạng lỗ mãng, chỉ sợ làm cho Lăng Nghiêm đi trước một bước phát hiện lột trần thân phận Hàn Bách, khiến bọn họ mất hết mặt mũi sau này cũng khó ngẩn đầu làm người. Bởi vì căn cứ vào tin tình báo, Hồ Duy Long sau buổi tiệc tối không biết lý do gì đã thông tri Lăng Nghiêm, lệnh hắn từng bước tra sát thân phận Hàn Bách.
Hàn Bách chau mày, cuồng nộ nói:
-Bổn sứ yêu cầu lập tức yết kiến Hoàng Thượng, trả lại cho ta công đạo, các ngươi muốn bắt muốn nhốt toàn bộ giao các ngươi, bất quá sau này chuyện đã rỏ ràng, bổn sứ nhất định truy cứu trách nhiệm.
Chân phu nhân thản nhiên cười, hướng Thích Trường Chinh nói:
-Muốn động thủ sao, Tố Thiện muốn cầu còn không được, nhưng mà Thích huynh đệ trước mắt có dũng khí nghe Tố Thiện nói mấy câu hay không ?
Thích Trường Chinh thấy nàng có phong độ như vậy, cũng không khỏi khó khăn xuất đao, nén lửa giận quát:
-Nói !
Chân phu nhân đảo đôi mắt đẹp liếc qua Địch, Lương hai người, ôn nhu nói:
-Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Chuyện xử lý phản đồ là thiên kinh địa nghĩa, Tố Thiện đã đem chuyện nháo lớn, khiến cho Nhu Tinh chết trong tay ngươi, chỉ là nếu ngươi có thể bỏ qua ! Tố Thiện nếu đem nàng giao cho Ưng Phi, ngươi đánh giá thử xem sẽ xuất hiện tình huống ra sao.
Lương Thu Mạt mĩm cười nói:
-Hóa ra chúng ta lại phải cảm kích ngươi rồi.
Chân phu nhân đối với ba người lộ ra thanh khiết động lòng người mỉm cười. Ngọc dung tươi như hoa, nhìn một màn này khiến ba người đều ngẩn ngơ, nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói:
-Tố Thiện không rõ, sau khi Chu Nguyên Chương lập quốc, bổng dưng phái ra đại quân thảo phạt dân tộc của ta lúc ấy nhỏ bé hư nhược, gian dâm vô đạo, không chuyện ác nào không làm, chúng ta lần này đông lai, cũng là thân bất do kỉ. Hai quân đối lũy, ngươi không tử thì ta vong, đây là công hận, cũng không phải thù riêng, như vậy ba vị còn có thể trách Tố Thiện độc ác sao?
Lại mĩm cười quyế rủ nói:
-Nếu không có thân phận đối lập mà nói, Tố Thiện có khi còn đối với các ngươi cởi mở tâm tình nửa nha !
Ba người nhìn nhau, cùng cảm giác rằng người đàn bà này tiếu lý tàng đao, khó đối phó cực kỳ. Vừa là không hiểu nàng vì sao như thế nhàn nhã, ngay cả Địch Vũ Thời được xem là người cơ trí cũng cảm thấy đau đầu.
Chân phu nhân xảo tiếu thiến hề, hướng Địch Vũ Thời buồn bả nói:
-Tiên sinh cũng nên cảm kích Tố Thiện nha ! Nếu ta không có lòng ái tài, mạnh mẽ đem tiên sinh từ trong tay Hồ Tiết mang đi, tiên sinh đã sớm thành người chết hoặc phế nhân rồi.
Địch Vũ Thời tiêu sái nói:
-Đã mang Địch mỗ biến thành ngu ngốc, không lẽ con muốn ta tạ ơn nữa sao ?
Chân phu nhân bật cười nói:
-Ngươi còn có nhân tình không ! Tố Thiện có bổn sự mà nói, chỉ bất quá là hù dọa ngươi thôi ! nói cho ta biết, Tố Thiện có làm rụng của ngươi nửa cọng lông tóc nào không ?
Thích Trường Chinh cười khổ nói:
-Ta hôm nay đối với ngươi ngay cả động thủ cũng không làm được, hãy nói đi ! ngươi tới đây chắc là không phải để tán dóc hay là xuân tình trổi dậy muốn tìm đàn ông lên giường chứ ! cuối cùng là vì mục đích gì ?
Chân Tố Thiện cười nói:
-Mục đích chỉ có một, tựu là tới cùng các ngươi giảng hòa.
Ba người cùng nhau há hốc miệng, ngây ngốc nhìn nàng không nói được lời nào.
Hàn Bách bị ba người Trang Lễ cùng với gần trăm tên cấm vệ áp lên hoàng cung.
Chu Nguyên Chương sau khi nghe bẩm báo, lập tức tại bên trong ngự thư phòng tiếp lấy Hàn Bách cùng Tây Trữ tam lão.
Bốn người quỳ lạy Chu Nguyên Chương trước Long bàn, do Diệp Tố Đông tâu lên hoài nghi của bọn họ đối với Hàn Bách, gia tăng thêm vài phần này nọ, đương nhiên vẫn là dấu diếm việc liên quan tới Trang Thanh Sương, cuối cùng tâu:
-Cổ Kiếm trì Lãnh Thiết Tâm đến trưa nay liền tới, làm cho nghiệm chứng thân phận, làm cho hắn không cách nào chối cãi.
Chu Nguyên Chương uy nghiêm mà ôn hòa nói:
-Việc này quan hệ tới giao bang giữa Đại Minh của ta cùng với Cao Lệ hai nước, Diệp khanh gia vi sao không chờ thêm một ngày, lại lỗ mãng tiến hành như vậy ?
Diệp Tố Đông kiên trì tới cùng nói:
-Vi thần ăn lộc vua, vì vua lo lắng, sợ rằng tặc tử mưa đồ làm loạn, trì hoảng không tốt nên mới lập tức động thủ bắt người, việc này hoàn oàn do vi thần làm chủ. Nguyện ý nhận toàn bộ trách phạt.
Hàn Bách quỳ bên cạnh trong lòng thầm khen người này cuối cùng còn có chút nghĩa khí a!
Chu Nguyên Chương thản nhiên nói:
-Xem đi !
Tiện tay lấy trên bàn một quyển văn thư ném xuống đất trước người Diệp Tố Đông.
Mọi người gồm cả Hàn Bách, đồng thời cảm thấy ngạc nhiên, vật ấy cuối cùng là cái gì ?
Diệp Tố Đông nơm nớp lo sợ, trước mặt rồng cung kính mở ra, lập tức mặt mày choáng váng. Chỉ thấy trên mặt công văn viết đầy chữ Cao Lệ, đương nhiên không biết nội dung, nhưng mà có hai bức họa rõ ràng là Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực đang mặc quan phục Cao Lệ vẻ mặt hơi cười, nét vẽ truyền thần cực kỳ.
Hàn Bách liếc mắt nhìn trộm thấy, cũng đồng dạng kinh dị không hiểu vì sao Chu Nguyên Chương lại có nghề đùa giỡn cao tay như vậy.
Chu Nguyên Chương lạnh lẽo nói:
-Hình vẽ này là do Chánh Đức phái người đưa trẩm làm chứng minh cách đây ba tháng, Diệp khanh đã minh bạch chưa ?
Diệp Tố Đông vừa nghe qua lập tức đổ mồ hôi đầy lưng, phủ phục kêu to biết tội, trán đập lên đất kêu bộp bộp, nếu không có công lực thâm hậu chỉ sợ đã sớm máu chảy thịt rơi. Chu Nguyên Chương phẫn nộ quát:
-Người đâu ! lập tức truyền lệnh trẫm, công cáo toàn bộ kinh thành, sau này còn có người nào dám nói ra nửa câu hoài nghi lai lịch Phác chuyên sứ cùng thị vệ trưởng, không để ý thân phận hay chức vụ lập tức giết ngay không tha, cho dù hai người bọn họ có cùng hai người Hàn Phạm giống nhau như đúc, cũng không chuẩn nhắc việc này trước mặt trẫm .
Lập tức có người lĩnh chỉ đi làm.
Ba người Diệp Tố Đông âm thầm kêu khổ. Tim đập nhanh, ai không biết rằng Chu Nguyên Chương là người trở mặt vô tình, tâm ngoan thủ lạt. Chu Nguyên Chương cơn giận vừa dứt, quát:
-Ba người các ngươi lập tức lui ra cho ta, đợi trẫm cùng Chuyên sứ bàn bạc xong đại sự, mới cùng Chuyên sứ thương nghị làm sao xử trí các ngươi.
Ba người tuy thân phận là cao thủ đương đại, nhưng là đắc tội phải Chu nguyên Chương, dù chỉ là tội lỗ mãng khi quân cũng đủ tru di cửu tộc, nghe vậy sắc mặt như tro tàn, hành lễ rời khỏi thu phòng. Chu Nguyên Chương sau khi cho lui hết người, thản nhiên nói:
- Còn không mau đứng dậy… Hàn Bách !
Hàn Bách bị dọa cho nhảy dựng lên, lúng túng nói:
-Đa tạ Hoàng thượng che chở, hắc ! không ngờ Hoàng thượng có thể làm ra văn kiện chứng minh thân phận hoàn hảo như vậy.
Chu Nguyên Chương lắc đầu bật cười nói:
-Tính ra tiểu tử ngươi cũng có chút đạo hạnh, nếu trước đó ngươi phản kháng đào tẩu, Trẫm chỉ có thể hạ lệnh truy nã ngươi thôi. Hảo tiểu tử, ngồi đi.
Hàn Bách cười hì hì tiến đến long bàn ngồi xuống nói:
-Hoàng thượng đã nói tiểu tử thường mang đến phúc lớn đó thôi.
Chu Nguyên Chương lại bật cười nói:
-Cho dù ngươi không đủ phúc khí, Trẫm cũng phải mắt nhắm mắt mở mà nhìn ngươi thôi, nếu không Trẫm sẽ phải trở mặt với Hư Nhược Vô huynh và Yến vương rồi, lại còn có cả nhà Trần Lệnh Phương nữa.
Hành Bách nói:
-Khi nào thì Hoàng thượng biết được tiểu tử là Hàn Bách vậy ?
Chu Nguyên Chương mĩm cười nói:
- Kỳ thật từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lại do ngươi không chịu viết thơ, Trẫm lúc đó đã hoài nghi thân phận của ngươi, cho nên mới nhiều lần thử ngươi, nhìn xem ngươi có ý hành thích Trẫm hay không. Ngày đó sau khi ngươi ra mắt Trẫm, lão Công Công rất hiếm khi tìm Trẫm nói chuyện lại tìm tới Trẫm nói rõ thân phận của ngươi, cho nên Trẫm phải lập tức tìm người chế tạo gấp mấy bức văn kiện chứng minh thân phận, nhằm bịt miệng thiên hạ. Ai ! Trẫm không tin ngươi là phúc tinh cũng không được rồi, ngay cả hai đại thánh địa cũng bất chấp hết thảy, hết sức che chở ủng hộ tiểu tử ngươi, đối diện với anh linh Tĩnh Am, làm sao Trẫm đụng được tới ngươi.
Lời vừa nói xong, mặt lộ vẽ mệt mỏi, phất tay phán:
- Chuyên sứ trở về đi thôi ! Diệp Tố Đông là người trung tâm cẩn cẩn, hiện lại đang lúc cần ngươi cũng không nên làm thái quá. Đồng thời đi thông báo cho Trần Lệnh Phương rằng Trẫm tuyệt không vì vài việc nhỏ mà không xem trọng hắn, hiện tại Trẫm thật sự hy vọng ngươi có thể mang tài năng cùng phúc tinh đi giúp Trẫm làm một số việc.
Hàn Bách thật ra còn có nhiều điểm thắc mắc, cuối cùng cũng đành khấu đầu tạ ơn, vô cùng thoải mái rời đi ngự thư phòng, đụng phải Tây Trữ tam lão đang ở ngoài cửa chờ đợi phán tội, thấy hắn đi ra liền tỏ ý xin lỗi, còn nhờ hắn nói nhẹ giúp vài lời. Hàn Bách cũng không có làm quá, thấp giọng nói:
-Ngàn vạn lần không nên làm cho Hoàng Thượng tức giận, tiểu sứ đã vì ba vị mà khấu đầu cầu tình, thỉnh Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng vì mấy việc nhỏ mà bận long tâm, ba vị có thể yên tâm rồi.
Diệp Tố Đông cảm kích đến phát khóc, thực tế hắn đối với Hàn Bách rất là hảo cảm, chỉ là do lợi ích xung đột, không thể không đem giao tình bỏ qua một bên, trở mặt vô tình. Sự kiện này cũng không thể khiến bọn họ hoàn toàn tinh tưởng Hàn Bách thật sự là chuyên sứ, cho dù Chu Nguyên Chương có nói đến sự việc giống nhau như đúc. Tuy vậy có một việc rất rõ ràng là, vô luận như thế nào Chu Nguyên Chương đều che chở Hàn Bách, chỉ với một điểm này đã đủ để khiến bọn hắn đối với Hàn Bách tăng thêm vài phần kính trọng.
Ba người trong trên đường rời hoàng cung, Trang Lễ cung kính nói:
- Chuyên sứ nếu có rảnh, thỉnh mời đến đạo tràng ngồi chơi, Sương nhi có vẻ rất hâm mộ chuyên sứ ngài.
Sa Thiên Phóng nói thêm:
- Chưởng môn cũng không nênchậm trể, hay là đêm mai chúng ta cử hành thịnh yến, vì chuyên sứ bồi tội.
Hàn bách đầu tiên là mừng rỡ, kế vừa lại cả kinh, vội nói:
- Tiểu sứ sợ nhất là đối ứng nhiều người, hay là tùy tiện là được rồi
Thầm nghĩ nếu đụng tới Lãnh Thiết Tâm, như vậy xấu hổ cực kỳ. Trang Lễ vui vẻ cười nói:
- Chuyên sứ yên tâm đi! chỉ là chúng ta Tây Trữ phái người nhà bồi Chuyên sứ nói chuyện, không có nửa người ngoại nhân .
Hàn Bách cùng bọn họ nhìn nhau, mọi người hiểu ý nở nụ cười, tất cả khúc mắc cũng biến mất.
Hắn rốt cục thấu hiểu rõ ràng con đường quan trường, ngươi lừa ta gạt quy tắc.
Chân phu nhân thản nhiên cười, ánh mắt hồn nhiên mê người. Lạnh nhạt nói:
-Đúng vậy! Tố Thiện sẽ đứng ngoài việc Nộ Giao bang cùng quan phủ tranh đấu, là các ngươi lấy thực lực chiến thắng quay về, nếu không có Địch tiên sinh tối hôm qua biểu hiện ra sách lược bố trí kinh người, hôm nay lại có lá gan ngang nhiên không không sợ hướng về phía Tố Thiện công nhiên khiêu chiến, đương nhiên ta sẽ phải tránh đi cục diện đó.
Địch Vũ Thời trong mắt bắn ra lợi hại cùng trí năng quang mang, ngăn trở Thích Trường Chinh nói chuyện, mỉm cười nói:
-Minh tranh ám đấu cuối cùng cũng đi tới mấu chốt thời khắc, cho nên phu nhân chuẩn bị đến kinh sư đi. Tại hạ rất là kỳ quái, các ngươi đang chiếm thượng phong, muốn lui liền lui,cần gì đặc biệt đến cùng chúng ta đàm hòa đâu?
Chân phu nhân chăm chú nhìn hắn thật sâu, một hồi lâu mới thở dài nói:
-Địch tiên sinh quá tự phụ rồi, ngươi nghĩ Tố Thiện nhìn không thấu mưu kế của ngươi sao ? Các ngươi cố ý lấy thân phạm hiểm, kỳ thật chích là muốn dẫn dắt lực chú ý ta rời đi , để cho Tà Dị môn giúp người của các ngươi viễn lộ tiến vào Thường Đức phủ. Tối hôm qua Tố Thiện thấy các ngươi cố ý đứng ở đoạt mệnh tà, liền biết trúng quỷ kế rồi.
Địch Vũ Thời thầm kêu xấu hổ, tối hôm qua tất cả hành động, đại bộ phận đều là tùy cơ ứng biến. Lại bị Chân phu nhânnói ra hết, đương nhiên sẽ không nói phá, hỏi:
- Phu nhân, quý quốc đuổi giết tệ bang Lăng Chiến Thiên có hay không cũng cáo mất thất bại rồi?
Chân phu nhân ôn nhu nói:
- Có thể nói như vậy. Nhưng giả như tiên sinh không tiếp thụ hòa ước, Tố Thiện lập tức phái thêm nhân thủ, đi trước đối phó quý Bang chủ cùng lăng Chiến Thiên. Xu thế khiến cho tiên sinh từ chủ động biến thành bị động, cùng hiện thời tình huống có thể xem như chân đạp xuống bùn, tiên sinh hảo hảo suy nghĩ một chút nga !
Ba người trong lòng rùng mình, thầm kêu lợi hại. Bọn họ đến Thường Đức, đúng là khi Chân phu nhân cố kỵ quan phủ, không dám có đại quy mô chiến đấu tràng diện xuất hiện, mà bọn họ nếu như không kiêng nể gì, buông tay làm lớn, nắm thế chủ động. Nếu Chân phu nhân ngạnh bách bọn họ đem chiến trường chuyển sang Thường Đức, với thực lực bọn hắn trên tay, xác thực không ổn lắm nắm chắc thắng lợi. Đương nhiên cuối cùng ai thắng ai thua, còn muốn do thiên thời địa lợi cùng chiến lược chờ quyết định, nhưng có thể đoán được chính là cho dù một phương thắng lợi cũng đã nguyên khí đại thương, tổn thất thảm trọng. Chân Tố Thiện chính là nghĩ muốn tránh hậu quả này.
Thích Trường Chinh cùng Lương Thu Mạt nhìn Địch Vũ Thời ánh mắt trí kế hoàn toàn tín nhiệm, không nói một tiếng, giao cho hắn làm đàm phán cùng quyết định. Địch Vũ Thời thong dong nói:
- Phu nhân như vậy thẳng thắn, tại hạ cũng không tiện làm mình làm mẩy, nhưng là chúng ta làm sao biết được đại nhân lần này cầu hòa chỉ là kế hoãn binh, tạm thời tránh khỏi cùng chúng ta trước mặt xung đột, nhưng về sau cũng không chắc lúc bị đánh bất ngờ truy kích, lại quay đầu tái đối phó chúng ta nha?
Chân phu nhân cười nói:
-Tiên sinh như thế nào lại sợ đầu sợ đuôi. Huống chi cho dù như thế, đối với các ngươi đổi lại có cái gì tổn thất đây? các ngươi sẽ không vọng tưởng có thể tiêu diệt chúng ta a! tiên sinh lại có nhiệm vụ quan trọng là có thể bảo vệ quý Bang chủ bình yên vô sự mà thôi !
Tiếp theo sâu kín một thở dài nói:
- Như vậy đi ! Tố Thiện chính miệng cam đoan nội trong ba tháng , tuyệt không tham gia chiến tranh giữa quan phủ cùng quý bang, tiên sinh hài lòng rồi chứ ?
Thích Trường Chinh cuối cùng không nhịn được hừ lạnh nói:
-Hảo một cái yêu nữ, thấy chúng ta nguyên khí đại thương, ba tháng nội căn bản vô lực một lần nữa khống chế thủy đạo, thu phục Nộ Giao đảo. Cố buông tay làm cho quan phủ cùng Hoàng Hà bang đối phó chúng ta, ta nếu đương tràng đem ngươi giết chết, khiến cho thần long vô thủ, để xem thủ hạ của ngươi còn làm được gì ?
Chân phu nhân liếc mắt một cái nói:
-Là nam nhi phải có phong độ chút chứ? nhân gia đối với ngươi tôn trọng như vậy, ngươi nhưng lại muốn làm nhân gia khó xử như sao.
Thích Trường Chinh bị say lòng dáng người phong tình cùng giọng nói ấm áp ôn nhu khiến cho ngẩn ngơ, nhất thời nghẹn lời. Hắn nói chỉ là tranh khí, nếu lấy Chân phu nhân kiếm thuật, cho dù ba người liên thủ, muốn giết chết là cũng không dễ dàng chút nào, huống chi bọn họ sao có thể không để ý mặt mũi, ba người đường đường đại nam nhân khi dể nàng một người tiểu nữ tử sao?
Địch Vũ Thời nửa cười nửa không, gật gật đầu nói:
- Được rồi! ta Địch Vũ Thời liền đại biểu Nộ Giao bang cùng ngươi giao dịch, đình chiến nội trong ba tháng.
Chân phu nhân vui đưa bàn tay nhỏ bé xin đẹp nắm chặt bàn tay Địch Vũ Thời, nhẹ nhàng nói:
-Lần này giảng hòa. Tố Thiện thật ra còn có tư tâm, bởi vì Tố Thiện sốt ruột đến kinh thành gặp một người, về phần người nọ là ai, Tố Thiện cũng không tiện nói ra.
Địch Vũ Thời nắm bàn tay nhỏ bé của nàng . Trong lòng nổi lên nam nữ gian cái loại...Nầy khó có thể nói rõ cảm giác vi diệu , trong miệng nhưng lại cường ngạnh nói:
- Phu nhân lập tức đem người ngựa rút lui khỏi Tthường Đức nếu không chúng ta phải lập tức phát động công kích, để tránh vuột mất cơ hội.
Chân phu nhân nhẹ nhàng bắt tay thu hồi, chuyển hướng Thích Trường Chinh áy náy nói:
- Hai quân đối lũy, đều ngoài chủ ý, Tố Thiện luôn hy vọng có thể thay đổi đối lập địa cục diện, mọi người lấy một loại thân phận khác giao tiếp. Xin Thích huynh bỏ qua một lần, tương lai Tố Thiện khổ mệnh có mất đi trên tay Thích huynh, tuyệt không có nửa câu oán hận.
Thẳng thắn đứng lên, nhu tình vạn lý mà nói một tiếng :
- Trân trọng !
Sau đó, liền nhẹ nhàng mà giơ gót ngọc, thong dong đi ra điếm, cũng không có quay đầu.
Ba người ngươi mắt nhìn mắt, cũng nghĩ không ra trong thời khắc chỉ mành treo chuông địa, nhưng lại tới mang tới kết quả đại chuyển, Địch Vũ Thời quả quyết nói:
-Thu Mạt phụ trách giám sát yêu nữ hứa hẹn thật giả. Ta cùng Trường Chinh, Càn lão cùng Tà Dị môn chư huynh đệ sau khi hội hợp, lập tức hướng Triển Vũ mãnh công, bỏ đi quan phủ địa một cái lợi trảo.
Trong lòng nhưng lại đang suy nghĩ:
-Thủy chung cũng lọt vào gian kế của yêu nữ, làm cho nàng ngồi một bên ngư ông đắc lợi, bất quá hắn giờ phút này cũng không có lựa chọn nào khác.
Hàn bách cỡi bụi nhi, cấp tốc chạy tới Quỷ Vương phủ, thủ vệ vội vàng mở rộng cửa lớn đón hắn đi vào.
Có người đi lên, cầm cương ngựa giúp hắn nói:
- Bạch tiểu thư muốn gặp Chuyên sứ đại nhân, để cho tiểu nhân dẫn đường.
Chỉ chốc lát Hàn Bách tại một tòa sân gặp Bạch Phương Hoa nét mặt tươi tắn. Phân phó thị nữ lui xuống, mỹ nữ thân thiết mà kéo cánh tay hắn, không chút nào tị hiềm như lúc ở hương cư tiểu lâu của Hư Dạ Nguyệt, nửa thân ép chặt tại hổ lưng cùng trên cánh tay cao vút cùng tràn ngập co dãn bộ ngực, làm cho hắn nếm hết ôn nhu tư vị, kiều diễm nói:
- Hàn Bách ngươi chiếm đượcTần Mộng Dao bài danh chỉ thấp hơn Trảm Băng Vân tuyệt thế kiều mỵ, phải như thế nào tạ ơn Phương Hoa đây ?
Hàn Bách được nàng nhắc nhở, sực nhớ tới chính mình thật là diễm phúc tề thiên, giang hồ tuyển ra được mười đại mỹ nữ, bài danh thứ ba Hư Dạ Nguyệt đã đang ở trong tay mình, Trảm Băng Vân ít nhất cho hắn hôn qua ôm qua, Tần Mộng Dao cũng đã là vật trong bàn tay, nói không chừng vài ngày liền có cơ hội thân thân cận Trang Thanh Sương, bây giờ bên cạnh lại là phong vận mê người Bạch Phương Hoa. Đêm nay Yến Vương muốn trao thêm tặng phẩm mỹ nữ, nghĩ vậy chút, hăng hái lên, một phát ôm gọn Bạch Phương Hoa, không để ý tới nàng kháng nghị, tiến nhanh vào rừng cây vắng vẻ, đem nàng đặt ở một gốc cây đại thụ,mạnh mẽ hôn .
Bạch phương hoa vô lực phản kháng, quay đầu muốn chạy nhưng lại làm cho hắn có cơ hội hôn lên cần cổ trắng ngần lẫn thùy tai, làm cho khuôn mặt nàng nóng rực lên, cuối cùng hôn lên môi.
Bạch Phương Hoa " Ưm " một tiếng, buông xuống hai hai tay, ôm chặc eo gấu, muốn mạnh mẽ nghên đón hắn.
Hàn Bách ma công đại phát, quyết định chủ ý tốc chiến tốc thắng, hai tay tại phía trên đầy đặn ngọc thể vuốt ve tận tình, lên bờ xuống ruộng, không có bỏ sót chổ nào. Bạch Phương Hoa thân hình kịch liệt phát run , mạnh cắn hắn một phát. Hàn Bách đau đến ngửa mặt kêu trời. Bạch Phương Hoa mắt đẹp trào phún lửa tình vô lực nhìn hắn, thở gấp nói:
- Hàn Bách a! cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, Phương Hoa đã sắp là người của Yến vương .
Hàn Bách thất kinh, cả người bắn ra nhìn một thân dựa tại thân cây, đôi mắt nửa khép, quần áo không chỉnh, lộ ra hơn phân nửa vừa bị hắn xâm phạm qua ... bộ ngực sữa mỹ nữ, thất thanh nói:
- Ngươi nói cái gì ?
Bạch Phương Hoa u oán liếc hắn mắt một cái, một bên sửa sang lại vạt áo, một bên u oán nói:
- Nhân gia bị ngươi hại tương tư rất khổ a, nhưng là Yến vương đối Phương Hoa ân trọng như núi, Phương Hoa sao có thể có tâm tư đây !
Nói rồi nhào vào trong lòng hắn , thất thanh khóc rống lên.
Hàn bách dục hỏa toàn bộ tiêu tan, có phần tiếc nuối cái loại tư vị khó gặp vừa rồi, an ủi mà vuốt của nàng ngọc lưng, ôn nhu nói:
- Đừng khóc mà! cha nuôi ngươi biết việc này chưa ?
Bạch phương hoa nước mắt ròng ròng nói:
- Đương nhiên biết, Phương Hoa có thể trở thành con gái nuôi của Quỷ Vương, toàn bộ doYến vương ban cho, bây giờ xem ra Phương Hoa đối với ngươi tâm tình thật mâu thuẫn.
Hàn Bách bất mãn nói:
- Vậy vì sao ngươi lại còn tới đùa giỡn ta ?
Bạch phương hoa giẫm chân sẳng giọng:
- Ai tới đùa ngươi? là ngươi dẩn dụ nhân gia mới đúng, làm người ta không còn chổ nào giữ lại nữa. Ôi! vì sao Phương Hoa không thể gặp ngươi sớm hơn ba năm chứ !
Chậm rãi rời khỏi Hệ thống cấm nói bậyg ngực hắn, hai mắt đẫm lệ trong suốt giương lên nhìn, hướng bày tỏ vô tận ai oán vận mệnh .
Hàn Bách trong lòng cười khổ, giả như ngươi đụng tới ba năm trước đây tại Hàn phủ, lúc ta đương làm tiểu phó , chịu khó dùng mắt liếc một cái, Hàn mỗ đã bị thụ sủng nhược kinh mà ngất đi rồi, lấy tay vỗ về nàng vai nói:
- Nếu Yến vương lên làm hoàng đế, ngươi chính là Bạch quý phi rồi !
Bạch Phương hoa thiếu chút nữa đã cho hắn một cái tát, tránh ra tránh cả giận nói:
- Ngươi rất thích nhục nhã Phương Hoa lắm hả! nếu ta Bạch Phương Hoa là loại đàn bà ưa thích phú quý, thề cho trời tru đất diệt.
Hàn Bách đem nàng kéo vào trong lòng, nâng lên tiểu cằm, miệng rộng tiếp cận đi xuống nói:
- Chỉ cần ngươi nói một người lời " Không muốn" ta liền không hôn ngươi.
Bạch Phương Hoa tiếu mặt đỏ lên, tránh khỏi ánh mắt như muốn thiêu rụi mọi thứ của hắn,ôn nhu nói:
- Chỉ là nếu ngươi không giống mới vừa rồi quá mức vô lễ, ôm ôm hôn hôn một chút cũng không sao.
Hàn Bách trầm giọng nói:
- Ngươi không cảm thấy ôm hôn môi như vậy là phản bội Yến vương sao?
Bạch Phương Hoa gật đầu nói:
- Phương hoa đương nhiên biết, nhưng nếu ngay cả như vậy cũng không thể chiều ngươi, Phương Hoa tình nguyện tự vận cho rồi để khỏi phải sống thêm chịu tội.
Hàn Bách thở dài một hơi, hôn lên gương mặt đẩm nước mắt của nàng, bất đắc dĩ nói:
- Việc này nếu có hạn chế, thật cũng không vui vẻ gì.
Bạch Phương Hoa không nhịn được vừa lại nghẹn ngào mà khóc, thần tình thê thảm đáng thương cựa kỳ
Hàn Bách vô pháp khả thi, dứt bỏ trong lòng hận ý, vừa an ủi vừa khuyên, một hồi lâu nàng mới hết khóc, Bạch Phương Hoa dựa vào hắn một hồi, tâm tình bình phục lại thấp giọng nói:
- Phương Hoa không tiễn ngươi đi, Hàn lang tự đi tới phía sau Nguyệt Nhi tiểu lâu, kim thạch tàng thư đường đi. Cha nuôi cùng Nguyệt nhi cũng ở đó
Nói rồi dứt khóat rời khỏi ngực hắn, kiên định lao đi.
Hàn Bách lúc đầu tâm tình đang hưng phấn, đến bây giờ bị xóa đi không còn một mảnh,thở dài một tiếng. Mới thu thập tình hoài, xoay hướng Bạch Phương Hoa vừa chỉ, đi đến Quỷ Vương Phủ - kim thạch tàng thư lâu