Phúc Vận Kiều Nương

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: kaylee

Diệp Kiều chỉ là liếc mắt nhìn một cái, lại không để ở trong lòng, lòng một mực nhớ canh xương sườn mình mang theo, thúc giục Thiết Tử đi gọi Kỳ Vân tới ăn.

Mà xấp giấy này Kỳ Vân để trên bàn ở phòng nhỏ, chờ đến hôm sau Kỳ Minh tới, mới một lần nữa lấy ra.

Kỳ Minh nhìn thấy, mặt lập tức nhíu lại.

Hắn là em út trong nhà, bất luận là Kỳ phụ hay là Liễu thị, đều là đau sủng, đại ca Kỳ Chiêu lớn hơn hắn rất nhiều, lại là người nơi chốn bảo vệ đệ đệ, tự nhiên là dung túng, sợ Kỳ Minh bị ủy khuất.

Cố tình Kỳ Vân thì khác, từ nhỏ nhị ca nhà mình đã không ôm hắn dỗ hắn, không phải thúc giục hắn đọc sách tiến tới chính là buộc hắn viết chữ viết văn.

Trước kia Kỳ Minh oán trách qua, chỉ là trưởng thành chút, biết nhị ca nhà mình thể nhược (thân thể yếu ớt), thậm chí sống không quá , cho dù có tài hoa cẩm tú cũng không có biện pháp thi đậu công danh, lúc này mới nơi chốn ước thúc hắn, hy vọng Kỳ Minh có thể trở nên nổi bật.

Kỳ Minh sớm thông tuệ, sau khi hiểu được Kỳ Vân dụng tâm lương khổ thì ngoan ngoãn phục tùng đối với Kỳ Vân, tới trước mặt nhị ca lập tức dịu ngoan giống như tiểu bạch thỏ.

Chỉ là lúc này, Kỳ Minh thật sự là khống chế không được biểu tình, khóe miệng gục xuống nói với Kỳ Vân: “Nhị ca, ta biết sai rồi, hôm nay có thể không viết chữ hay không? Ta muốn nói chuyện với nương.”

Kỳ Vân cầm giấy tới lật xem, lại đặt tới một bên, lúc này mới nhìn hắn, lại không đề cập tới chuyện viết chữ, mà nói: “Đã lâu không thấy, Tam đệ, chúng ta tới đối kiếm được không?”

Đối kiếm, cũng không phải hai người cầm kiếm dùng binh khí đánh nhau, tuy nói hiện giờ thư viện đều yêu cầu học sinh phải biết được lục nghệ, truyền thụ kiếm đạo cũng là có, chỉ là dù cho Kỳ Minh làm được, thân thể Kỳ Vân cũng là chịu đựng không nổi.

Kỳ Vân nói rất đối kiếm, là hai bên mỗi người nói ra tên một loại kiếm, một bên khác nói ra thơ từ liên quan đến kiếm này.

Dùng tên kiếm tới làm trò chơi, nhưng dụng ý chân chính lại là muốn thăm dò học thức của Kỳ Minh.

Kỳ Minh thích đọc sách, thậm chí có chút si mê, nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: “Huynh khảo đi.”

Khóe miệng Kỳ Vân có tươi cười chợt lóe rồi biến mất, âm thanh bình tĩnh: “Xích Tiêu.”

Kỳ Minh không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Kích thủy phiên thương hải, đoàn phong thấu Xích Tiêu (Đánh nước lật biển, trong gió lộ Xích Tiêu).”

“Long Uyên thì sao?”

“Mỹ ngọc sinh bàn thạch, bảo kiếm xuất Long Uyên (Ngọc đẹp từ đá ra, bảo kiếm có Long Uyên).”

“Lại đến, Ngư Tràng.”

“Cổ cầm Xà Trùng bình vô giới, bảo kiếm Ngư Tràng thác hữu linh (Đàn cổ Xà Trùng thì vô giá, bảo kiếm Ngư Tràng thì có linh hồn).”

Kỳ Vân vẫn hỏi không dừng lại, Kỳ Minh cũng không dừng lại đáp, một chút vướng mắc đều không có, sự vừa lòng trong mắt Kỳ Vân càng ngày càng nhiều.

Chỉ là Kỳ Minh lại cũng càng ngày càng kinh hãi.

Từ năm tuổi hắn bắt đầu ra ngoài cầu học, chính là rất ít về nhà, mà là khổ đọc ở trong thư viện, hơn nữa Kỳ Minh là người thích thi thư, đọc sách có thể khiến cho hắn vui vẻ, mấy năm nay qua đi, số lượng hắn đọc qua đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.

Nhưng nhị ca nhà mình ở nhà mười ngày có tám ngày muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, vậy mà cũng có thể có học thức như vậy, Kỳ Minh đầu tiên là kinh ngạc, sau là kính nể, cuối cùng chỉ có bội phục.

Chỉ là Kỳ Vân kêu hắn tới đối kiếm cũng không phải vì khoe khoang, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, Kỳ Vân nhàn nhạt nói: “Kiếm chú ý mũi nhọn, mà ngươi là văn nhân, bút trên tay lại không kém hơn bảo kiếm, nó có thể mang cho ngươi cũng nhiều hơn kiếm mang đến. Nhưng ngươi nhìn một cái chữ này, nhưng xứng với tài học của ngươi?”

Kỳ Minh nghe vậy lỗ tai đều đỏ, gục xuống đầu, thấp thấp lên tiếng.

Hắn cũng biết chữ mình khó coi, nhị ca cũng là vì mình tốt, luyện nhiều mới là đúng.

Lại nghĩ đến vừa rồi mình vì tránh né luyện chữ tìm Kỳ Vân cầu tình, Kỳ Minh lại cảm thấy mặt đỏ.

Kỳ Vân nhìn hắn, hòa hoãn âm thanh: “Huyện khảo sắp tới, bài thi đều có người sao chép, chuyện luyện chữ này có thể thả chậm chút, nhưng không thể lơi lỏng, nếu tương ngươi lai có tiền đồ lớn, chữ này có thể gặp người mới tốt.”

Kỳ Minh lập tức gật đầu đáp ứng xuống, không dám có chút chậm trễ.

Lúc này Liễu thị làm người lại đây kêu Kỳ Minh qua, Kỳ Vân cũng không ngăn cản, thả hắn rời đi.

Chỉ là ở thời điểm Kỳ Minh ra cửa, Kỳ Vân nhàn nhạt nói câu: “Về sau nhớ kỹ, quân tử phải cẩn trọng.”

Kỳ Minh lập tức đáp ứng.

Chỗ nào còn không nhớ được đâu?

Ngày hôm qua viết hơn trăm lần, đời này đều không thể quên được!

Chờ khi Kỳ Minh đi rồi, Kỳ Vân mới một lần nữa cầm chữ to Kỳ Minh viết.

Tuy nói Kỳ Vân cảm thấy chữ của Tam đệ không có gân cốt gì, nhưng bình tĩnh mà xem xét, vẫn là đẹp hơn Kiều Nương nhà mình không ít.

Nhưng mà Kỳ Vân lại nghĩ, Kiều Nương mới học mấy ngày? Có thể viết ra tới đã rất tốt.

Hơn nữa, kiểu chữ tròn tròn kia của Kiều Nương, người khác muốn viết còn không biết đâu.

Trên mặt có tươi cười, Kỳ Vân đứng dậy ra cửa, lại phát hiện Kiều Nương nhà mình cũng không như bình thường ôm chậu hoa đi bộ, mà là ngồi ở trước bàn đá, nhìn mười mấy bồn hoa cỏ lớn lớn bé bé bày trên mặt đất, chống cằm, không biết suy nghĩ cái gì.

Kỳ Vân thấy thế đi qua, ngồi xuống bên người Diệp Kiều, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Kiều thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Kỳ Vân, đưa thiệp người nọ đưa tới giao cho Kỳ Vân.

“Sáng sớm tinh mơ đã thu được những hoa hoa cỏ cỏ này, người đưa tới là nữ nhi của Đổng quản sự dược viên.” Diệp Kiều nhớ rõ Đổng quản sự, nhưng nàng lại không quen biết nữ nhi của Đổng quản sự.

Này cũng không phải cho Kỳ Vân, mà là cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhìn chằm chằm những chậu hoa cỏ một thời gian, ngược lại không phải những hoa đó xinh đẹp bao nhiêu, mà là bởi vì chúng đều là hoa dược liệu, bên trong còn có mấy loại Diệp Kiều nhận được.

Có một số dùng để bổ dưỡng, có một số dùng để trừ khí lạnh, nói ngắn lại đều là thứ tốt.

Nhưng mà Kỳ Vân liếc mắt quét một cái, lập tức nói: “Đổng thị gả cho chưởng quầy hiệu thuốc, xem như người trong nhà, nếu nàng ta tặng, nàng nhận lấy là được.”

Quản sự chưởng quầy tặng lễ cho chủ nhân cũng không mới mẻ, mấy bồn hoa hoa cỏ cỏ không coi là chuyện lớn.

Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Lễ này, có thể quá nặng hay không?”

Kỳ Vân mặt mày nhu hòa: “Chỉ là một ít hoa, không sao.”

Diệp Kiều kiên định cho rằng tướng công nhà mình học thức uyên bác như biển, mà Kỳ Vân nói lời này cũng không giống như là lừa gạt.

Nghĩ lại nghĩ, Diệp Kiều cảm thấy hẳn là giống như cây Thạch Nha Thảo lúc trước kia, nàng nhận được, chính là người khác lại không biết thứ này muốn dùng làm cái gì.

Lại nghe Kỳ Vân nói: “Nếu không thích, hiện tại trả về cũng được.”

Diệp Kiều vội nói: “Ta thích, thích chứ.” Nói xong, lập tức chỉ huy Tiểu Tố và Thiết Tử ôm hoa vào sương phòng, đợi lát nữa nàng muốn cẩn thận nghiên cứu một chút.

Kỳ Vân chỉ cho rằng Diệp Kiều thích chăm sóc hoa cỏ, cũng không hỏi nhiều, cười sờ sờ tóc nàng, sau giờ ngọ qua đến bình tĩnh lại thích ý.

Nhưng cuộc sống trong viện Kỳ gia thái bình, lại không biết sân bên ngoài, Nhị Lang Kỳ gia đã có tiếng.

Đầu năm nay, mỗi người đều rất mê tín, còn đều có dị đoan.

Dù cho ngày thường Kỳ gia làm người hiền lành, bất luận là đối với hương lân hay là đối với thủ hạ tá điền đều là vô cùng chiếu cố, nhưng nhà hắn có tiền, nên ít không được có người đỏ mắt.

Đương nhiên không ai bởi vì về chút ghen ghét này mà làm ra chuyện xấu gì, cho dù có cái tâm kia cũng không cái gan kia, hiện giờ tuy nói là thế đạo thanh minh, nhưng phú hộ có tiền và gia đình bình dân chính là cách xa vạn dặm, không ai có lá gan đi lên chọc bọn hắn.

Còn sau lưng ở thời điểm thanh nhàn nói chút chuyện thì gia trưởng đuối lý cũng không ai quản, càng có kẻ lắm mồm luôn thích nhắc mãi hai câu thị phi của người khác.

Chuyện thân mình Kỳ Nhị Lang không tốt cứ như vậy truyền ra.

Mỗi người đều nói Kỳ Nhị Lang kia sinh ra dáng vẻ hung ác, mắt xếch mày dựng, lớn lên khó coi không nói, còn trắng giống giấy, người khác xa xa nhìn thấy đều phải tránh đi, Kỳ gia xuôi gió xuôi nước nhiều năm như vậy nên ra chút vướng mắc, Kỳ Nhị Lang này không chỉ có diện mạo hung thần ác sát, còn là một quỷ đoản mệnh.

Mặc cho ai nói đến Kỳ Nhị Lang, đều phải thở dài một câu đáng thương trước, sau đó an ủi nhau —— Cuộc sống người giàu có cũng không qua tốt, nhìn đi, đây chính là đoản mệnh đó!

Hình như chỉ có nghĩ như vậy mới có thể làm nổi bật cuộc sống nghèo của mình không tính quá khổ.

Nhưng mà theo tiệm rượu Kỳ gia đưa hàng ra bên ngoài giống như nước chảy, kẻ ngốc đều nhìn ra được tiệm rượu Kỳ gia buôn bán tốt.

Tống quản sự lại luôn là gặp người đều khen nhị thiếu gia có bản lĩnh, nhị thiếu gia có năng lực, trực tiếp khen Kỳ Vân đến trên trời có mặt đất không có!

Này ngược lại không phải Tống quản sự cố ý, thật sự là bạc trắng bóng sáng long lanh quá gây chú ý, Tống quản sự tuổi lớn như vậy, vẫn là lần đầu dương mi thổ khí như thế, tự nhiên là thổi Kỳ Vân lên bầu trời.

Chỉ là ông nói quá mức khoa trương, người tin không nhiều lắm.

Nhưng người sáng mắt đều nhìn thấy, tiệm rượu Kỳ gia rực rỡ lên, tìm không ít người làm việc, những người này đều nói bên trong thật sự vội, mỗi ngày đều cung không đủ cầu.

Cho dù lời Tống quản sự nói mức độ đáng tin không cao, nhưng “Kỳ Nhị Lang có bản lĩnh có thể kiếm bạc” vẫn là có thể làm người tin.

Một truyền mười mười truyền trăm, tin tức lập tức truyền tới Diệp gia thôn.

Diệp gia thôn cũng không giàu có, chính là người lắm mồm nơi nào đều có, có chuyện mới mẻ đều phải lăn qua lộn lại nói, đặc biệt là nhân vật chính chuyện này còn có chút liên hệ với thôn nhà mình, nên nói càng thêm náo nhiệt.

Bờ sông, mấy phụ nhân giặt đồ ghé vào cùng nhau, nói chính là chuyện Kỳ gia.

“Cũng là tà môn, năm trước còn nói Nhị Lang Kỳ gia sắp không qua được, kết quả tới hôm nay mới được thời gian bao lâu? Đột nhiên lại tốt.”

“Tốt không tốt không biết, nhưng ta nghe người ta nói, sở dĩ Kỳ Nhị Lang này bệnh tật ốm yếu, chính là bởi vì mở thiên nhãn, có bản lĩnh Thần Tài, lúc này mới……”

“Thôi đi, còn mở thiên nhãn, ngươi cho là Nhị Lang Thần sao?”

“Theo ta nghĩ, là nương tử Diệp gia người ta có phúc khí, vốn là nương tử nâng qua xung hỉ, hiện tại cuộc sống không biết qua tốt thế nào đâu, nhìn trận trượng hồi môn lúc trước một cái, các cô nương thôn chúng ta nhà ai có phần thể diện này.”

“Diệp nhị tẩu không phải luôn nói người ta ăn cơm không trả tiền ở sau lưng sao? Hiện tại thì hay rồi, có thông gia tốt trèo không tới, cũng không biết nàng ta nghĩ sao.”

Nói đến chỗ này, có bà tử thở dài: “Nếu là lúc trước làm nữ nhi nhà ta gả đi thì tốt rồi.”

Lời này đưa tới một hồi chê cười: “Thôi đi, lúc ấy ai không biết gả qua chính là vào hố lửa, ngươi bỏ được làm thân sinh nữ nhi của ngươi nhảy?”

Đang nói chuyện, rất xa nhìn thấy Diệp nhị tẩu lại đây.

Diệp nhị tẩu xưa nay keo kiệt, đối đãi láng giềng cũng không tốt, không phải hôm nay tìm người này mượn kim chỉ, chính là ngày mai tìm mượn ấm sành, nhưng lúc người khác tìm nàng ta hỗ trợ nàng ta lại một chút hoà nhã đều không có, đắc tội không ít hương lân.

Thấy nàng ta lại đây, lập tức có phụ nhân dừng giặt đồ, trong lòng tồn tâm chèn ép, ngẩng đầu lên gọi nàng ta: “Nhị tẩu tử, chúc mừng ngươi, muội phu nhà ngươi có bản lĩnh lớn!”

Gần đây Diệp nhị tẩu vốn là khó chịu, nghe xong lời này, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Vân cầm lấy chữ của Kỳ Minh: Luyện cho tốt, phải cần cù

Kỳ Minh: Vâng!

Kỳ Vân cầm lấy chữ của Kiều Nương: Thật đáng yêu, tròn vo vo

Diệp Kiều: Tướng công nói đúng

Kỳ Minh:……QAQ

Truyện Chữ Hay