Edit: kaylee
Hiện tại mọi người chú ý “Ba ngày gội đầu, ngày tắm rửa”, Kỳ Vân cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng Kỳ gia so không được hào môn nhà giàu trong thành, chỉ là ở làng trên xóm dưới coi như là giàu có và đông đúc nhất, có thôn trang có cửa hàng, than lửa chưa bao giờ thiếu, nước ấm cũng ứng phó nổi.
Bởi vì có đôi khi trên người Kỳ Vân sẽ chợt lạnh chợt nóng, hơn nữa mấy ngày nay đốt than, trong phòng nóng, Diệp Kiều lại luôn nhìn chằm chằm hắn ở trên giường đắp chăn nghỉ ngơi, có đôi khi tỉnh ngủ chính là một thân mồ hôi, Kỳ Vân sẽ tắm cần mẫn chút.
Nhưng mà thời gian Kỳ Vân tắm rửa khác với Diệp Kiều, Kiều Nương của hắn thích tắm gội ở buổi tối, còn Kỳ Vân lại luôn chọn ở ban ngày, miễn cho vào đêm nhiễm khí lạnh.
Hắn còn sẽ chọn ở thời điểm Diệp Kiều không ở, hôm nay cũng là giống vậy, vốn thời gian này Diệp Kiều nên mang theo bồn Thạch Nha Thảo kia đi phơi nắng, chỉ là không biết có phải Diệp Kiều đá cầu mệt mỏi hay không, ngủ trưa ngủ đến có chút trầm, không có tỉnh lại, Kỳ Vân thừa dịp lúc này gọi nước tắm gội.
Thân thể mình chính mình biết, thân thể Kỳ Vân vốn sinh ra đã yếu ớt lại suy yếu, cho dù là nuôi sống, thân cao không có hại, nhưng trên người tuy nói không coi là gầy kinh người, nhưng so với nam nhân bình thường vẫn là hiện lên đơn bạc chút.
Đổi thành người khác, Kỳ Vân mới không để bụng bọn họ nhìn mình thế nào.
Nhưng đổi thành Diệp Kiều, Kỳ Vân lại hết sức để ý cái nhìn của người này đối với mình.
Mãi cho đến hiện tại, Diệp Kiều cũng chưa thật sự thấy qua người này ngâm mình ở thau tắm là dáng vẻ gì.
Lần này tốt, xem đến rõ ràng, nhìn không sót gì.
Lúc Diệp Kiều nói ra câu cảm khái “Thật trắng” kia, Kỳ Vân theo bản năng bắt được khăn mặt bên cạnh thau tắm, trực tiếp che đến dưới eo bụng.
Kỳ thật Diệp Kiều còn không có xem cẩn thận như vậy, đôi mắt vẫn luôn vây quanh ngực của nam nhân, thấy động tác như vậy của hắn mới nhìn đi xuống, kết quả lại nghe Kỳ Vân hơi hơi nâng lên âm điệu: “Kiều Nương!”
Tiểu nhân sâm tinh cũng không hiểu được cái gì nam nữ đại phòng, cũng không biết Kỳ Vân che cái bụng làm cái gì.
Nhưng mà lúc nghe thấy Kỳ Vân kêu nàng, Diệp Kiều vẫn là mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, cười trả lời: “Tướng công, ta vẫn là lần đầu thấy ngươi cởi quần áo đấy,” Nói xong, Diệp Kiều thò lại gần, vén tay áo mình lên trên, duỗi đến bả vai Kỳ Vân so sánh: “Nhìn, không sai biệt lắm.”
Kỳ Vân theo bản năng mà nhìn qua, lập tức nhìn thấy một đoạn cánh tay oánh bạch như ngọc, chỉ là màu da của mình lại là tái nhợt không khỏe mạnh.
Đều là trắng, nhưng mà Kiều Nương chính là xinh đẹp giống như ngọc, mình mảnh khảnh giống như là giấy.
Điểm chú ý của Diệp Kiều ở chỗ, tướng công cổ đẹp, ngực bằng phảng, thật không giống mình, còn có lỗ tai…… Ơ, như thế nào lỗ tai tướng công đỏ? Nước quá nóng?
Đúng lúc này, Kỳ Vân nghiêng đầu nhìn nàng, hơi hơi ngửa mặt đối diện với Diệp Kiều.
Vốn tưởng rằng sẽ ở trên khuôn mặt nhìn thấy chút ngượng ngùng, hoặc là mất mát không hài lòng đối với hắn, chỉ là rơi vào trong mắt Kỳ Vân cũng chỉ có một đôi con ngươi sạch sẽ sáng trong, giống như là hồ nước liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.
…… Đúng vậy, hắn đang miên man suy nghĩ cái gì?
Kiều Nương nhà mình cái gì cũng đều không hiểu, thuần thiện thiên chân, không giống hắn, mỗi ngày miên man suy nghĩ.
Cố tình biểu tình thuần nhiên như vậy của Diệp Kiều làm Kỳ Vân nhiều không ít cảm giác an toàn, trên mặt hắn có tươi cười, âm thanh là nhẹ nhàng chậm rãi chỉ khi đối với Diệp Kiều mới có: “Kiều Nương, đi bên ngoài chờ ta đi, ta tắm rất nhanh là xong rồi.”
Diệp Kiều quen nghe lời hắn nói, nghe vậy, lập tức buông tay áo, xoay người đi ra ngoài từ sau bình phong.
Bên trong lại truyền đến tiếng nước, hình như là âm thanh nam nhân bước ra.
Diệp Kiều lại không tò mò gì, duỗi tay cầm một quả mận màu đỏ ở mâm trên bàn nhét vào trong miệng cắn một ngụm.
Hít, chua.
Nhưng nàng không tin tất cả đều chua, muốn tìm được quả ngọt mới bỏ qua.
Nhưng mà tiểu nhân sâm không thích lãng phí, ăn nhiều đất nên nàng đối với bất luận đồ ăn gì đều có một trái tim cảm ơn thành kính, cho dù chua cũng ăn sạch sẽ.
Qua một lát, Kỳ Vân thu thập sạch sẽ, nước trong phòng đều có người nâng đi ra ngoài, lại mở cửa sổ gian phòng ngoài thông gió, tản mất hơi nước trong phòng, hai người đi phòng trong.
Một trái một phải ngồi ở trên giường, Diệp Kiều đưa hai quả mận nắm chặt trên tay mình qua: “Cho.”
Trên người Kỳ Vân ăn mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo choàng có chút dày nặng, lúc tiếp nhận quả mận Diệp Kiều đưa đến, lại không lập tức ăn, mà là điều chỉnh tốt tâm tình, ôn thanh nói: “Buổi sáng ở chỗ nương đều tốt sao?”
Diệp Kiều nghe vậy lập tức cười nói: “Tốt, ăn chén hạnh sữa đặc ở chỗ nương, ăn thật sự ngon, cũng không biết lần sau khi nào có thể lại ăn một chén, ta vốn định mang về cho ngươi, chỉ là nương nói chỉ hầm ba chén, chờ lần sau lại lấy cho ngươi.”
Một chén hạnh sữa đặc khiến cho nàng nhớ rõ như vậy, Kỳ Vân đầu tiên là cười, chỉ là lập tức lại không có cười.
Không đợi Diệp Kiều phân biệt rõ ràng biểu tình của Kỳ Vân, đã thấy nam nhân lại cong lên khóe miệng: “Ngươi không cần luôn ở trong phòng chiếu cố ta, hôm nay đệp trời, đi ra ngoài đi dạo cũng tốt hơn ở trong phòng bị đè nén.”
Diệp Kiều hồi đáp bằng một nụ cười, âm thanh mềm nhẹ: “Không buồn, ta đi ra ngoài cũng không có chuyện gì làm, rất nhàm chán, còn không bằng trở về thủ ngươi đâu.”
Kỳ Vân cũng không biết nhóm phụ nhân bình thường muốn làm cái gì, chỉ là hồi ức chuyện ngày thường Liễu thị thích làm, nói: “Thêu hoa?”
Diệp Kiều vô cùng thẳng thắn thành khẩn: “Cái này ta không biết,” Âm thanh dừng một chút: “Nhưng mà ta có thể học.”
Tiểu nhân sâm đối với học làm người vẫn luôn vô cùng nhiệt tình.
Kỳ thật sau khi Kỳ Vân nói ra thì lập tức hối hận, bá tánh nhà bình thường biết làm xiêm y đã tốt lắm rồi, loại chuyện thêu hoa này phụ nhân bình thường là không biết, tuy rằng Liễu thị chưa từng nói qua nương gia của mình, chỉ là nhìn ra được, gia cảnh Liễu thị không tồi, lúc này mới có một tay thêu công tốt, thích dùng thêu thùa tống cổ thời gian.
Gia cảnh Kiều Nương nhà mình nghèo khổ, lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tự nhiên không có học qua.
Hắn hỏi như vậy, không phải bị thương tâm Kiều Nương?
Cái này làm cho Kỳ Vân nhanh chóng thay đổi đề tài: “Thêu hoa quá phí đôi mắt, cũng không nên học, Kiều Nương ngươi không cần học cái này, có thể làm chút chuyện khác.”
Diệp Kiều cũng không biết Kỳ Vân suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cảm thấy tâm mình bị đâm bị thương, nhưng mà nghe Kỳ Vân nói lời này Diệp Kiều nổi lên hứng thú: “Làm cái gì?”
Kỳ Vân quét một vòng ở trong phòng, nhìn thấy có thể lấy tới giải trí lại không có quá nhiều đồ vật.
Kỳ thật Kỳ Vân biết không ít, cầm kỳ thư họa tất cả đều hiểu một ít, nhưng mà những thứ đó bất luận cái nào cũng không dùng được tốt lắm.
Nghĩ lại nghĩ, Kỳ Vân nói: “Cho ta thời gian ngẫm lại, chờ lúc dùng bữa tối không chuẩn ta sẽ nghĩ ra được.”
Lúc này, Kỳ Vân mới nghĩ đến quả mận được Diệp Kiều đưa qua.
Cầm một quả trong đó chuẩn bị bỏ vào trong miệng, lại phát hiện quả mận cũng không phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh, mà là bị cắn một miếng nhỏ.
Một ngụm này cũng không lớn, cắt vỡ da hồng, lộ ra thịt vàng, thoạt nhìn thấy rất rõ.
Kỳ Vân có chút kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, lập tức nhìn thấy Kiều Nương nhà mình cười tủm tỉm chống cằm nhìn hắn: “Ta nếm qua, quả này ngọt, ăn ngon.”
Nếm qua?
Kỳ Vân cúi đầu nhìn quả mận trên tay, lại nhìn nàng: “Như thế nào ngươi không ăn?”
“Ta mới vừa ăn ba bốn quả, đều thật sự chua, chỉ tìm được hai quả này ngọt.” Diệp Kiều vẫn nâng mặt như cũ, thực chờ mong nhìn hắn.
Kỳ Vân nghe xong lời này, lại thật lâu không có động tác.
Hắn phải rũ mi mắt xuống, mới có thể che giấu được cảm xúc bên trong, phải nhấp miệng, mới có thể che dấu được sự vui mừng của mình.
Diệp Kiều chớp chớp mắt, có chút kỳ quái: “Tướng công, có phải đồ vật cắn qua không thể cho người ta hay không……” Nói xong, muốn duỗi tay lấy lại quả mận từ trên tay Kỳ Vân, nghĩ thầm làm người quả nhiên rất có học vấn.
Chỉ là Kỳ Vân lại là hơi hơi chợt lóe, tránh ra tay Diệp Kiều, dùng một cái tay khác nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của nương tử nhà mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Người khác cắn qua tự nhiên không thể muốn, chỉ là nương tử ngươi cắn qua ta muốn.” Nói xong, lập tức cắn một nửa quả mận.
Diệp Kiều không khỏi hỏi hắn: “Ngọt sao?”
Kỳ Vân lại không có nhìn quả mận, mà đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng, gật gật đầu: “Ngọt.”
Thực ngọt, giống như mật, ngọt đến trong lòng.
Diệp Kiều cười rộ lên, nhét tay mình vào trong lòng bàn tay Kỳ Vân, không buông tha bất luận một cơ hội dắt tay nào.
Kỳ Vân trở tay túm chặt nàng, nhìn nàng cười, chỉ là Kỳ Vân cũng không biết chính mình đang cười cái gì.
Nhưng mà Kỳ Vân ăn hai quả mận, đột nhiên nhớ tới: “Kiều Nương ngươi vừa mới ăn ba quả mận chua?”
Diệp Kiều gật gật đầu.
Tuy rằng Kỳ Vân biết Diệp Kiều là có ý tốt, lại vẫn là vươn ra ngón tay nhéo mặt nàng một chút: “Lần sau chớ có ăn nhiều như vậy, quả mận ăn nhiều thương tì vị, đợi chút nói cho phòng bếp nhỏ một tiếng, buổi tối không cần ăn thịt gia cầm.”
Tuy rằng Diệp Kiều biết nhiều dược liệu, nhưng là bởi vì lúc trước nàng lớn lên ở núi sâu, dược liệu thành tinh đi đầy đất, làm vương giả đồ bổ dưỡng Diệp Kiều tự nhiên là nhận được không ít.
Chỉ là đối với nhưng đồ ăn tương sinh tương khắc này lại biết rất ít.
Đôi mắt nàng tỏa sáng nhìn Kỳ Vân: “Tướng công ngươi cái này đều biết?” Kỳ Vân đang muốn nói mình đọc sách biết, lại nghe được âm thanh mềm mại của Diệp Kiều vang lên: “Tướng công cũng thật lợi hại.”
Lúc trước Kỳ Vân nghe xong lời này còn sẽ khiêm tốn mà phủ nhận một chút, nhưng hiện tại nghe được nhiều, Kỳ Vân cũng quen rồi.
Kiều Nương khen mình, thì nghe, hắn thích nghe đấy.
Lúc này, truyền đến âm thanh gõ cửa, sau đó âm thanh Thiết Tử truyền vào: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi, Tống quản sự tiệm rượu tới.”
Tuy rằng Diệp Kiều biết Kỳ Vân quản sinh ý tiệm rượu hiệu thuốc, chỉ là lại chưa từng gặp qua quản sự hai nhà này tới trong nhà.
Kỳ Vân nhưng thật ra một chút đều không ngoài ý muốn, nói với bên ngoài: “Để Tống quản sự đi thư phòng chờ ta.”
“Vâng.”
Diệp Kiều duỗi tay kéo lại cổ tay hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích ấn ở trên mạch, trong miệng hỏi: “Ngươi có thể ra cửa sao?”
Kỳ Vân nắm ngược lấy tay nàng: “Lang trung nói ta có thể đi ra ngoài, chỉ là buổi tối không thể đi ra ngoài sợ nhiễm hàn khí, ban ngày không đáng ngại.”
Diệp Kiều cũng thấy thân mình hiện tại của hắn tốt hơn không ít, chỉ là cũng không dám chậm trễ, chạy tới trong ngăn tủ cầm áo choàng rắn chắc làm hắn mặc vào, lại nhìn chằm chằm hắn xử lý tốt cổ áo cổ tay áo, lúc này mới đi lên hai bước, nghĩ nghĩ: “Ta đi theo ngươi?”
Kỳ Vân hiếm khi cự tuyệt Diệp Kiều, nhưng lần này lại là lắc đầu: “Không được, Kiều Nương ngươi nghỉ ngơi, không cần bồi ta đi lại.” Nhưng mà Kỳ Vân vẫn là tinh tế nói cho Diệp Kiều: “Tống quản sự là ta gọi tới, ta muốn cùng ông ấy cộng lại một chút chuyện tiệm rượu, chỉ ở thư phòng, sẽ không đi xa.”
Tiểu nhân sâm tinh hơi nghiêng đầu: “Tiệm rượu đã xảy ra chuyện?”
“Tiệm rượu thực tốt, nhưng mà ôn ôn thôn thôn như vậy tóm lại không phải quá ổn, phải trù tính thật tốt về sau.” Kỳ Vân nói chuyện, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay nàng: “Ta cưới ngươi, thì không thể sinh hoạt như trước kia.”
Sổ sách nhìn lâu như vậy cuối cùng là có chương trình, chuyện trước kia Kỳ Vân lười hiện tại đều chuẩn bị càng thêm cẩn thận mưu tính.
Kiều Nương của hắn thích ăn mê chơi, thì hắn tự nhiên muốn tìm biện pháp làm cuộc sống của Kiều Nương càng qua tốt một chút, lại tốt thêm một chút, không đến mức vì một chén hạnh sữa đặc đã tâm tâm niệm niệm.
Kiều Nương vui ăn vài quả mận chua, để lại ngọt cho hắn, thì hắn cũng muốn nỗ lực bảo vệ nàng dưỡng nàng.
Lúc sắp ra cửa, Kỳ Vân đột nhiên cong lưng, hôn hôn ở trên trán Diệp Kiều, lúc này mới mở cửa đi nhanh rời đi.
Diệp Kiều dựa khung cửa ôm đầu, có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng nam nhân vội vàng mà đi.
Này…… Là phương thức cáo biệt đặc thù nào sao?
Vẻ mặt tiểu nhân sâm tinh bừng tỉnh, học làm người quả nhiên là một quá trình dài dòng.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Loại phương thức từ biệt này thật kỳ lạ, nhớ kỹ!
Kỳ Vân:…… Tổng cảm thấy dạy cho nương tử thứ kỳ quái
Edit: Từ chương sau ta đổi xưng hô, cặp đôi phát triển nhanh ghê ấy ~