Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chúng ta đều biết Lục tiên sinh là sinh viên đại học Q, thậm chí trên mạng còn lan truyền ảnh chụp tốt nghiệp của cậu, có không ít người rất thích cậu, thậm chí gọi cậu là nam thần. Đối với đánh giá của mọi người, cậu thấy thế nào?” Hạ Quốc lấy bằng cấp của Lục Thừa Dư làm đề tài mở đầu, lại rất dễ khiến cho người xem có hảo cảm, dù sao ai lại không thích một cậu con trai thành tích tốt tướng mạo đẹp chứ?
“Tôi cho rằng ngược lại có rất nhiều người hận nghiến răng nghiến lợi tôi đó chứ,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Bởi vì có đôi khi tôi ở trên mạng làm ra vẻ khuyên họ đi làm hoặc đi học cho tốt, bình thường có không ít người nhận xét gọi tôi là học thần kỳ quái.”
Hạ Quốc cười theo: “Thế nhưng mọi người vẫn rất thích cậu. Có người nói cậu từ nhỏ đến lớn đều có thành tích vượt trội, không biết cậu có thể chia sẻ với mọi người phương pháp học tập không, tôi tin rất nhiều khán giả trước TV rất có hứng thú.”
“Kỳ thực mọi người không phải là cảm thấy hứng thú đối với phương pháp học tập đâu, mà là không thể tránh được việc phải nhất định học tập. Về phần thành tích học tập tốt như vậy, quan trọng nhất vẫn là phải đi học chăm chỉ, bình thường phải nhìn nhiều viết nhiều, học tập vốn không có đường tắt mà,” Lục Thừa Dư bưng cái ly trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, hướng về phía máy quay cười nói, “Về sau mọi người bị buộc đọc sách viết chữ cũng đừng oán tôi nhé, đây là do Hạ ca ép tôi nói đó.”
Hạ Quốc phối hợp nở nụ cười, hướng về phía máy quay giả bộ tạ tội.
Y để ly nước xuống, đổi đề tài nói: “Nhưng cá nhân tôi cho rằng, thành tích học tập cũng không thể đại biểu cho tất cả, ngay cả ông cha chúng ta trăm ngàn năm trước đều biết một câu nói là “ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên”, nên chúng ta càng không thể lấy thành tích trong quá khứ định nghĩa ai là tài cao ai là kẻ tầm thường được.”
“Lục tiên sinh nói rất có đạo lý, năng lực cá nhân so với thành tích thì quan trọng hơn,” Hạ Quốc lại cùng Lục Thừa Dư hàn huyên về vấn đề giáo dục, sau đó đem đề tài dẫn tới 《Tiểu Điểu Tung Cánh》, dù sao bộ phim này gần đây gây sốt như vậy, cũng có thể tăng thêm đề tài tiết mục.
“Cậu là nhân viên Hoa Đỉnh Quốc Tế, làm sao sẽ diễn bộ phim này chứ?” Hạ Quốc quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, bên trong bắt đầu phát cảnh Lục Thừa Dư lúc xuống xe, dáng vẻ đẹp trai đưa tới một trận vỗ tay của khán giả trẻ.
“Tôi cùng Chương đạo và Khúc biên kịch trùng hợp gặp nhau ở trong một tiệm ăn, khi đó bọn họ đang gặp khó khăn về tài chính, vừa lúc ở gần tôi nói chuyện chuẩn bị giải tán không làm phim. Tôi nhất thời nhịn không được khuyên vài câu, thường xuyên qua lại liền quen. Về sau tài chính bộ phim đã đủ, nhưng lại tìm không được diễn viên thích hợp diễn nhân vật này, vừa vặn ngày đó tôi đi tham ban, liền bị bắt làm culi.” Y nghiêng đầu nhìn về phía màn hình lớn, đúng lúc thấy cảnh mình lau tay xong ném khăn đi, hơi lúng túng sờ sờ cái mũi của mình, hiển nhiên không quá thích ứng nhìn bản thân biểu diễn.
“Cậu diễn rất khá,” Hạ Quốc nói, “Rất nhiều fan đều nói cậu đang diễn sống người này, ngay cả nam diễn viên chính Cao Bá Dương cũng nói, cậu ta bị cậu dắt vào tâm lý nhân vật.”
“Không có khoa trương như vậy đâu,” Lục Thừa Dư khách khí cười cười, trên mặt nhìn không ra một chút kiêu ngạo, y thu hồi tầm mắt đặt ở trên màn ảnh, sờ sờ cằm của mình, dùng giọng điệu đùa giỡn, “Đại khái là do gương mặt này chiếm tiện nghi thôi.”
Hạ Quốc bị lời này chọc cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả mọi người rất thích vai diễn của cậu, cũng thấy được cậu rất tuấn tú, cho nên mới phong cậu là nam thần.”
Khán giả hiện trường nhất thời bị chọc cười, Lục Thừa Dư bưng ly nước cười đến tao nhã.
Trên diễn đàn Hải Giác đã có người post bài nói khách mời của《Nhất Thư Nhân Sinh》 là nam thần Lục Thừa Dư, đưa tới không ít người hứng thú.
Chuyện thái tử gia Lương thị ỷ thế hiếp người còn chưa lắng xuống, mà 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 cũng đang nóng sốt, nên bây giờ nhân khí của Lục Thừa Dư rất cao, đáng tiếc y không tham gia bất kỳ chương trình ti vi nào, ngay cả khi đoàn phim 《Tiểu Điểu Tung Cánh》 tham gia một chương trình trên đài nghệ thuật quốc gia cũng không thấy thân ảnh của Lục Thừa Dư xuất hiện.
Hiện tại rốt cục lại xuất hiện ở 《Nhất Thư Nhân Sinh》, dĩ nhiên mọi người sẽ cảm thấy hứng thú.
Sau khi tìm được địa chỉ phát sóng trực tiếp trên internet, không ít người đi vào xem, rất nhanh phía dưới bài post có rất nhiều người bình luận.
L: Tui sắp mất hết máu rồi, tại sao nam thần có thể cười đẹp mắt như vậy, tại sao nam thần có thể so với ở trong phim còn muốn câu nhân hơn!!
L: Trong《Nhất Thư Nhân Sinh》 mà cũng có thể đẹp trai như vậy, tui dám khẳng định nam thần nhà tui đẹp trai là sự thật.
L: Dáng vẻ nam thần bưng ly nước thật là đẹp mắt.
L: Những người mê trai này, cho dù Lục Thừa Dư ở trước mặt mấy người té một cái chắc mấy người cũng sẽ cảm thấy đẹp mắt thôi.
L: lầu , loại người như bạn chắc là sẽ không thưởng thức được vẻ đẹp bên trong của nam thần đâu.
L: Nam thần thì cũng phải ăn cơm uống nước đi nhà xí thôi, đẹp ở đâu hả, không chừng ngoài đời nam thần là một kẻ thô kệch bủn xỉn đấy, xem lúc đó các người còn có thể nói y là nam thần nữa không.
L: Cái người lầu trên chắc không biết gì nhỉ, mặc dù nam thần được xưng là nam thần, chủ yếu nhất là do đẹp trai, cho dù nam thần của tui là người thô kệch, y cũng là một nam thần thô kệch đẹp trai, hiểu không? ╮(╯_╰)╭
Trên mạng một mảnh náo nhiệt, còn Nghiêm Mục ngồi ở trước ti vi xem chương trình, ngay cả mắt cũng không nháy, thậm chí ngay cả hai người ngồi bên cạnh mình cũng bỏ quên.
Trang Dụ lấy một quả chuối ở cái dĩa trên bàn trà, lột vỏ rồi ăn, thấy Lục Thừa Dư trên ti vi nói cười đúng mực, cử chỉ ưu nhã, nhịn không được than thở: “Tiểu Lục lần đầu tiên tham gia chương trình nhưng biểu hiện thật đúng là tốt.”
Trương Trạch Vân nhìn hắn một cái, lại nhìn Nghiêm Mục, cười nhạt nói: “Nếu như y không có năng lực, Mục ca làm sao sẽ để y làm trợ lý?”
Trang Dụ muốn nói đó là bởi vì Mục ca coi trọng người ta, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, liền nhớ tới tác phong hành sự ngày thường của Lục Thừa Dư, không nói cái khác, chỉ riêng việc bộ phim kia kiếm được một khoản lớn như vậy, đều là do một tay Lục Thừa Dư giúp đỡ mới có thể thành công, còn có Lục Thừa Dư khi đối nghịch Lương gia, sau cùng kết quả cũng không tệ.
Lục Thừa Dư tuyệt đối không phải là một người đơn giản, hắn suy nghĩ một hồi, mới nói: “Đúng vậy, nếu như y thiếu năng lực, Mục… Mấy người chúng ta như thế nào sẽ thưởng thức y chứ.”
Mặc dù bọn họ là quan nhị đại, phú nhị đại, thế nhưng cũng không phải loại hồ đồ thích đùa giỡn người, cho nên khi kết bạn hay cùng người thân cận, đều có một tiêu chuẩn riêng của mình. Lục Thừa Dư có thể quen thuộc với bọn họ trong thời gian ngắn, đây chính là bản lĩnh của y.
Nếu nói là do tướng mạo, cho dù người khác đẹp mắt hơn so với Lục Thừa Dư, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt.
Vậy đại khái chính là do mị lực cá nhân đi, hắn đem vỏ chuối tùy ý ném tới trên bàn trà, nhớ tới Mục ca bình thường không thích ném loạn đồ đạc, vội vàng đem vỏ ném vào trong thùng rác. Kết quả chờ hắn len lén nhìn Mục ca, đối phương căn bản cũng không thèm chú ý tới động tác của hắn, mà là đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên ti vi.
“Chuyện xảy ra đoạn thời gian trước, cuộc sống của cậu có bị ảnh hưởng gì không? Bị người khác biết chuyện trong nhà mình, hoặc là nói… bởi vì bị người khác ác ý làm khó dễ, cậu có cho rằng mình bị quấy nhiễu không?” Hạ Quốc đang do dự có nên nói đến đề tài này hay không, thế nhưng nghĩ đến hiệu quả chương trình, cuối cùng vẫn quyết định nhắc đến việc này.
Vấn đề này vừa đưa ra, không chỉ có người khác cảm thấy hứng thú, ngay cả Trang Dụ cũng không nhịn được duỗi thẳng lỗ tai, muốn nghe thử xem Lục Thừa Dư có suy nghĩ gì.
Lục Thừa Dư đoán được Hạ Quốc có thể sẽ nhắc tới việc này, cho nên sau khi nghe được Hạ Quốc đặt vấn đề, cũng không cảm thấy bất ngờ. Tiếu ý trên mặt y phai nhạt đi vài phần, lập tức đưa tay bưng ly nước, che giấu tâm tình của mình, “Ảnh hưởng dĩ nhiên là có, nhưng mà mọi người xung quanh cũng sẽ không bởi vậy mà đối với tôi có cái nhìn khác biệt. Bất quá có một việc tương đối phức tạp, đó chính là mấy ngày qua bất kể là đồng nghiệp hay là chú bảo vệ trong tiểu khu, đều thích nhét cho tôi vài thứ, quả hạch đào trong nhà tôi đều có thể xếp thành một tòa núi nhỏ, tôi sợ ăn không hết, lãng phí tâm ý của mọi người.”
“Xem ra người bên cạnh cậu rất thích cậu, cho nên mới quan tâm cậu như vậy.” Hạ Quốc thấy Lục Thừa Dư không có ý định đề cập chuyện của cha mẹ để biểu hiện mình có bao nhiêu cơ khổ, không chỗ nương tựa, hắn càng ngày càng cảm thấy người thanh niên này là người làm đại sự. Bởi vì người làm đại sự chân chính, chưa bao giờ thích nói mình có bao nhiêu thảm, chỉ thích vì mình mà nỗ lực. Những người tùy thời tùy chỗ nói mình có bao nhiêu thê thảm, chỉ làm lãng phí tâm đồng tình người khác mà thôi.
“Bởi vì trên thế giới này có nhiều người tốt,” Lục Thừa Dư cười cười, “Cho nên, mới có người nhiều quan tâm tôi như vậy.”
Hạ Quốc sâu sắc nói: “Đối xử tử tế với người trước, người khác mới có thể đối xử tử tế lại với mình. Lục tiên sinh nói bên người nhiều người tốt, như vậy trong mắt những người này, cậu đồng dạng cũng là một người tốt.”
Lục Thừa Dư cười một tiếng, không nói đồng ý cũng không có phản đối, mà chỉ nói: “Dù sao trên thế giới người xấu chỉ là số rất ít.”
Đài quốc gia từ trước đến nay đều thích đưa tin có tính tích cực, có chí tiến thủ, cho nên Lục Thừa Dư nói những lời này, khiến đạo diễn chương trình vô cùng hài lòng, còn cố ý cho thêm Lục Thừa Dư vài cảnh đặc tả đẹp mắt.
“Tấm hình này cậu đã xem chưa?” Hạ Quốc chỉ vào màn hình lớn, bên trong Lục Thừa Dư đứng ở cửa cục cảnh sát, trên áo sơ mi còn dính máu, Nghiêm Mục một tay đỡ y, vùng xung quanh lông mày lại nhíu chặt, có vẻ nghiêm túc hơn bình thường.
Phía sau bọn họ còn có Chương Thạc, Khúc Lĩnh Bắc, luật sư cùng với cảnh sát, tràng diện thoạt nhìn hơi hỗn loạn, nhưng lại có loại cảm giác trang nghiêm không nói ra được.
Lục Thừa Dư chậm rãi lắc đầu: “Chưa từng thấy qua tấm hình này.”
Hạ Quốc cười nói: “Có người trên mạng tán thưởng cấp trên của cậu là thủ trưởng tốt bụng nhất trên toàn quốc, đây là một trong những nguyên nhân khiến cậu không muốn làm diễn viên mà kiên trì làm công việc bây giờ sao?”
Trước TV, Trang Dụ và Trương Trạch Vân nhất tề nhìn về phía Nghiêm Mục, Nghiêm Mục bình tĩnh nhìn hai người, đưa tay lấy ly trà trên bàn, kết quả sờ hai lần mới lấy được.
“Thủ trưởng của tôi là một người rất tốt, tôi không làm nghệ sĩ là bởi vì tôi học chuyên ngành quản lý kinh tế mà không phải biểu diễn, biểu diễn cũng không phải là niềm đam mê lớn nhất của tôi. Thế nhưng có một cấp trên tốt như thế, tôi cũng nguyện ý nỗ lực làm việc,” Lục Thừa Dư suy nghĩ một chút, “Đối với tôi mà nói, có một cấp trên giống như là bạn bè như thế, đây là may mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi.”
“Loảng xoảng!”
Trang Dụ và Trương Trạch Vân lần thứ hai quay đầu lại, liền thấy chén trà chu sa vốn ở trong tay Nghiêm Mục đã rơi trên mặt đất, nước trà bắn tung tóe.
“Trượt tay,” Nghiêm Mục mặt không thay đổi rút hai tờ khăn giấy lau mu bàn tay, sau đó tiếp tục nhìn TV.
Trương Trạch Vân: “….”
Trang Dụ: “Mục ca, vớ cuả cậu ướt rồi.”
“Ừ, rất mát.” Nghiêm Mục gật đầu, đường nhìn cũng không thay đổi.
Trang Dụ đột nhiên há miệng nói không ra lời, ngày hôm nay chỉ có hơn mười độ, cần giội trà lạnh trên chân để hạ nhiệt sao?
“Nói như vậy, hai người chính là thiên lý mã và Bá Nhạc rồi,” Hạ Quốc cười nói, “Cậu có năng lực, còn sếp cậu thì thật tinh mắt, hai người hợp tác với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.”
“Không dám nhận mình là thiên lý mã, nhưng tôi tin tưởng mình hẳn là một chú ngựa chăm chỉ,” Lục Thừa Dư hướng về phía màn ảnh cười một tiếng, “Cho dù không phải là thiên lý mã, nhưng chỉ cần chăm chỉ, là có thể làm được như thiên lý mã.”
Chờ toàn bộ phỏng vấn kết thúc, Lục Thừa Dư cùng Hạ Quốc vui vẻ nói lời từ biệt, hai người còn chụp chung một tấm hình lưu niệm.
Lúc ra khỏi cao ốc đài truyền hình, Lục Thừa Dư thấy vài người phụ tá vây quanh một nữ nhân xinh đẹp đi tới, dưới chân y ngừng lại, lập tức tránh qua vài bước.
Lúc nữ nhân xinh đẹp đi ngang qua y, cước bộ chậm lại, quay đầu nhìn y một cái, cười một tiếng với y, sau đó mới cùng nhân viên công tác nói chuyện.
Lục Thừa Dư nhịn không được nhìn nữ nhân này thêm hai lần, cảm thấy nữ minh tinh này có chút quen mắt, chờ sau khi lên xe, mới nhớ tới nữ nghệ sĩ kia là ai.
Đó không phải là Lưu Kỳ Nhan về sau rất nổi tiếng ở quốc tế sao? Hiện tại vị này danh khí đã không nhỏ, năm ngoái đóng kịch truyền hình thế nhưng thu được tỉ lệ rating cao nhất năm, về sau không ít đài truyền hình đã chiếu lại, thế nhưng dù như vậy, mỗi lần chiếu ra vẫn thu được tỷ lệ rating cao như cũ.
Nữ nhân này coi như là có thủ đoạn và năng lực, năm đó lúc y làm trợ lý người đại diện, chỉ biết không ít nữ nghệ sĩ hâm mộ đố kị Lưu Kỳ Nhan, thế nhưng hết lần này tới lần khác không làm gì được cô ta. Thậm chí có người dùng internet bôi đen danh tiếng của cô ta trên các diễn đàn lớn, nói cô ta lăn lộn trên giường ra sao, trong ngoài không đồng nhất như thế nào.
Thế nhưng mặc dù bôi đen như thế, thời gian lâu dài, cũng không có bao nhiêu người tin tưởng, trái lại không ít người gọi Lưu Kỳ Nhan là Nhan Gia (Gia = kính xưng), nói tướng mạo cô ta tốt lại có phong phạm nữ vương, cho dù không thích loại người này, nhưng đối với cô ta cũng rất khó có tâm chán ghét.
Hơn nữa vị Nhan Gia này ở đời trước là người duy nhất có scandal tình cảm với Nghiêm Mục, tuy rằng không có gì chứng thực, rất nhiều người cũng không tin, thế nhưng cùng tổng tài Hoa Đỉnh Quốc Tế có quan hệ tình cảm, cũng chỉ có người này.
Từ góc độ nam nhân mà nói, Lưu Kỳ Nhan quả thực là báu vật, thế nhưng lấy góc độ anh em mà nói, Nghiêm Mục và Lưu Kỳ Nhan rất khác nhau, không thích hợp.
Nhận thấy được tư tưởng bản thân càng chạy càng xa, Lục Thừa Dư lau mặt một cái, mình còn không có đối tượng, ngược lại thay Nghiêm Mục ưu sầu giùm hắn.
Người ta buồn không phải vì không có đối tượng, mà buồn là vì không biết chọn đối tượng nào a.
Y mới từ thế giới não bổ đi ra, liền phát hiện điện thoại di động vang lên, người gọi tới chính là Nghiêm Mục.
Đem tai nghe đeo vào, y lái xe ra khỏi bãi đỗ xe đài truyền hình: “Boss.”
“Chương trình kết thúc chưa?” Nghiêm Mục nhìn nồi canh bốc khói nghi ngút, “Nếu như kết thúc thì qua bên tôi ăn cơm đi, buổi sáng Trang Dụ đưa tới hai con ba ba, tôi lấy đi nấu canh, đã xong rồi, cậu qua đây nếm thử một chút.”
Ở trong phòng khách Trang Dụ đang điên cuồng gặm táo nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ năm mươi, sao Mục ca còn chưa ăn cơm?!
Lục Thừa Dư vốn định tìm một nhà ăn ven đường tùy tiện ăn một chút gì đó lấp bao tử là được, nhưng mà vừa nghe Nghiêm Mục nói, lại nghĩ tới tài nấu nướng của Nghiêm Mục, lập tức liền đáp ứng, đi ngang qua một cửa hàng bán rau trộn nổi danh ở kinh thành, liền ghé mua vài món.
Chờ Lục Thừa Dư chạy tới cửa nhà Nghiêm Mục là đã hơn một giờ rưỡi, sau khi y ấn chuông cửa, thấy người mở cửa là Trương Trạch Vân, lập tức liền cười nói: “Để mọi người đợi lâu, thật ngại quá.”
“Không có chờ bao lâu,” Trương Trạch Vân nghiêng người để y vào cửa, “Hơn nữa, cậu đây là có công việc, cũng không có biện pháp.”
“Không có việc gì, tụi anh cũng không có đói,” Trang Dụ thả trái tuyết lê gặm được một nửa xuống, chùi miệng nói, “Tiểu Lục, ngày hôm nay em ở trên tivi suất ngây người.”
“Trang ca có xem sao?” Ánh mắt Lục Thừa Dư khẽ biến, lập tức cười khom lưng đổi dép, đem rau trộn cầm tới nhà bếp, thấy Nghiêm Mục đang múc canh ba ba, nhân tiện nói, “Boss, tôi mua một ít rau trộn tới, anh xào rau chưa? Đừng làm nữa, tôi đã mua rồi.”
Nghiêm Mục đã nghe được Lục Thừa Dư và Trang Dụ ở trong phòng khách nói chuyện với nhau ban nãy, nhớ tới trước đó bản thân gọi điện thoại Lục Thừa Dư giả bộ không biết chương trình kết thúc khi nào, biểu tình trên mặt liền cứng ngắc, nước sôi rơi vào trên mu bàn tay cũng không cảm thấy đau.
“Boss, anh không sợ nóng sao?” Lục Thừa Dư thấy canh rơi vào trên mu bàn tay Nghiêm Mục, đưa tay qua cầm cái cái muỗng và cái tô để qua một bên, “Dùng nước lạnh xối một chút đi.”
“Không có việc gì.” Nghiêm Mục bình tĩnh dùng tay kia lau mu bàn tay, xoay người đi gọt vỏ khoai tây, gọt hết một củ khoai tây, mới nói: “Buổi sáng tôi có xem chương trình của cậu một lát, rất hay.”
Lục Thừa Dư lấy vài cái dĩa dọn rau đã mua ra, nghe được Nghiêm Mục nói, quay lại thấy Nghiêm Mục cúi đầu nỗ lực làm món ăn, nhân tiện nói, “Vậy boss có thấy đoạn tôi khen anh không?”
“Ừ.” Nghiêm Mục không cẩn thận đem khoai tây đang gọt chẻ thành hai miếng.
Lục Thừa Dư thấy thế cười một tiếng.
Trương Trạch Vân vốn chạy tới phòng bếp chuẩn bị giúp một tay liền dừng lại cước bộ, nhìn bầu không khí giữa hai người trong phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở lại trong phòng khách ngồi xuống.
“Không phải nói đi phòng bếp giúp đỡ sao?” Trang Dụ nghi ngờ nhìn hắn một cái.
“Tớ muốn giúp, thế nhưng tớ cũng không muốn giúp quá hoá phiền, có tiểu Lục ở đó, tớ đi xem náo nhiệt làm gì.” Trương Trạch Vân nhíu mày, đem TV chuyển sang kênh tin tức.
Trang Dụ nghe vậy nhìn thoáng qua nhà bếp, nhún vai không hỏi thêm nữa. Dù sao bây giờ Mục ca có tâm ý với Lục Thừa Dư, mà Lục Thừa Dư cũng không tệ, nếu bọn họ có thể nguyện ý ở cùng nhau, thì cũng là duyên phận.
Bỗng nhiên, hắn nhướng mày: “Trạch Vân, cậu nói liệu Mục lão có thể đồng ý không?” Loại chuyện này, thanh niên như bọn họ khi biết còn có chút bất ngờ, đừng nói là Mục lão đã lớn tuổi.
“Mục lão có ba trai một gái, nhưng con gái mới ba mươi tuổi thì qua đời, ông có ba cháu trai hai cháu gái, nhưng lại chỉ có Mục ca là cháu ngoại, cậu nói có thể đồng ý không?” Trương Trạch Vân khẽ nhíu mày nói, “Nhưng việc cần suy nghĩ bây giờ không phải là lão gia tử có thể đồng ý hay không, mà là Mục ca có thể đem người đuổi tới tay hay không.”
“Cũng đúng,” Trang Dụ thở dài một hơi, “Tiểu Lục có phòng, có xe, có tiền tiết kiệm, có tướng mạo hiếu học tư lịch cao, lại biết xử sự làm người, nam nhân như vậy rất khó cướp vào tay. Trên mạng có một đống người gọi y là nam thần, còn Mục ca lại không có thủ đoạn theo đuổi, tớ thấy chuyện này thật đúng là huyền ảo.”
“Chuyện còn chưa có đến bước cuối cùng, ai cũng không biết kết quả ra sao,” Trương Trạch Vân thưởng thức remote trong tay, “Có đôi khi bất kỳ thủ đoạn hay ngôn ngữ gì, cũng không sánh bằng hai chữ “thật lòng”, càng là người được hoan nghênh, càng xem nặng hai chữ này.”
Trang Dụ nhìn Trương Trạch Vân, không nói gì, thế nhưng vẫn có chút bận tâm, nếu người ta nhìn không ra, sờ không được, thậm chí không biết đến hai chữ “thật lòng” kia, chẳng phải là phí một mảnh tâm huyết sao?
Cơm nước rất nhanh được lên bàn, Trang Dụ vừa nhìn qua liền thấy nào là canh ba ba, khoai tây sợi xào ớt xanh, thịt xào nấm, cải thìa, đậu hũ tự chế và mấy món rau trộn, tuy rằng đều là món ăn rất bình thường, nhưng lại rất có mùi vị gia đình. Nhịn không được nghĩ, Mục ca và tiểu Lục thật giống như trời sinh một đôi.
“Mục ca và tiểu Lục cùng nhau hợp tác nấu ăn, tốc độ đúng là nhanh.” Trang Dụ đến phòng bếp rửa tay một cái, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, đưa tay gắp một khối rau, nhất thời khen không dứt miệng.
Bốn người vây quanh cái bàn, Lục Thừa Dư ăn hai chén cơm, uống hai chén canh, lại ăn không ít rau, Trang Dụ thấy mà trợn mắt hốc mồm, đây là đói bụng bao lâu rồi?
Trang Dụ chờ Lục Thừa Dư để đũa xuống, mới cảm khái nói: “Khẩu vị tiểu Lục rất tốt.”
“Có người nói sáng sớm ăn cơm thì lên hình sẽ không đẹp, cho nên đến bây giờ em mới bắt đầu ăn,” Lục Thừa Dư ngáp một cái, xoa xoa cái cổ, “Sau này không bao giờ tham gia tiết mục gì nữa.”
“Rất nhiều người trong giới còn chưa thể tham gia chương trình này, cậu còn ghét bỏ.” Trang Dụ đang nói, liền thấy Nghiêm Mục đứng dậy đi lên lầu.
“Cũng không phải ghét bỏ, chỉ là khiến người ta rất hồi hộp,” Lục Thừa Dư thở dài, “Đừng thấy em biểu hiện rất nhẹ nhàng, trên thực tế từ đầu tới đuôi đều sợ mình nói sai, khẩn trương đến mức phải uống mấy ngụm nước.”
Trang Dụ đưa tay vỗ vỗ vai y: “Yên tâm, không có vấn đề gì.”
“Trang Dụ nói đúng, cậu biểu hiện rất tốt, so với những minh tinh khác có vẻ tự nhiên hơn,” Nghiêm Mục từ trên lầu đi xuống, đem một viên thuốc tiêu hóa đưa cho Lục Thừa Dư, “Đói bụng lâu như vậy, sau lại ăn nhiều quá, đối với dạ dày không tốt.”
“Cám ơn,” Lục Thừa Dư cười đem thuốc tiêu hóa ném vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, “Nếu boss nói được, vậy khẳng định không có vấn đề.”
Trang Dụ sờ sờ mũi, nhận mệnh đi thu thập chén đũa trên bàn, hắn thà đi rửa chén, cũng không muốn nhìn thấy Mục ca ở trước mặt đối tượng thầm mến bày ra dáng vẻ ngây thơ như vậy đâu.
Quả thực rất thử thách năng lực khống chế vẻ mặt của hắn a.
Trương Trạch Vân thấy thế, cũng yên lặng đứng dậy thu dọn, tuy rằng hắn ghét rửa chén, thế nhưng làm bóng đèn sẽ bị người khác ghét đấy.
“Người bên đài truyền hình dễ ở chung không?” Nghiêm Mục biết đài truyền hình hay ăn hiếp người mới là chuyện bình thường, nhưng không biết sao lại liên tưởng đến trên người Lục Thừa Dư.
“Không có, tất cả mọi người tốt vô cùng,” Lục Thừa Dư bật cười nói, “Trong cái vòng này đa số mọi người đều biết cách xử sự, sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác đâu, huống chi bọn họ cũng biết tôi được boss Hoa Đỉnh bảo bọc mà.”
Mặc dù chỉ là câu nói đùa, thế nhưng trong lòng Lục Thừa Dư rõ ràng, người đài truyền hình đối với y nhiệt tình như vậy, khẳng định là vì Nghiêm Mục, không phải vì y bi thảm mà thương cảm y, như Hạ Quốc chẳng hạn, cũng sẽ không đến mức đối với y thân thiết như thế. Phải biết rằng, không ít tai to mặt lớn trong giới ở trước mặt Hạ Quốc, cũng phải tôn xưng hắn một tiếng Hạ ca.
Nghiêm Mục hơi biến sắc mặt, nhất thời nói: “Là do cậu làm tốt, bọn họ mới có thể khách khí với cậu, thế nào lại là do tôi.”
“Có một ông chủ bảo bọc thì có gì không tốt chứ,” Lục Thừa Dư cười hì hì nói, “Tôi đây coi như là cáo mượn oai hùm, tốt bao nhiêu a.”
Nghiêm Mục thấy y cũng không ngại loại chuyện này, trong lòng thở dài một hơi, vội ho một tiếng: “Không phải cáo mượn oai hùm, cậu rất tốt.”
Lục Thừa Dư cười ra tiếng lần nữa, không biết vì sao, y cảm giác mình ở trước mặt Nghiêm Mục càng ngày càng không có cố kỵ, chẳng lẽ là do đối phương nói ít biểu tình ít, khiến y cảm thấy rất tin cậy?!
Lúc này trên diễn đàn Hải Giác, hình ảnh Lục Thừa Dư ở 《Nhất Thư Nhân Sinh》 đã được fan hâm mộ cắt ra post lên mạng, không ít người đều tán thưởng nói Lục nam thần suất muốn chết, bày tỏ muốn làm fan não tàn của Lục Thừa Dư.
Có thể thấy được Lục Thừa Dư ở trên mạng có nhân khí cao.
Tống Quân Nghiêm lướt mạng, nhìn thấy có người trong diễn đàn chọc ghẹo ghép đôi Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư, khóe miệng hắn vểnh lên. Nghe nói vị anh trai kia thái độ làm người nghiêm cẩn, nếu như biết có người đem hắn cùng với một người nam nhân khác ra đùa giỡn, không biết có thể sinh ra phản cảm với người kia hay không đây?
Lục Thừa Dư là trợ lý Nghiêm Mục, nếu như giữa hai người xuất hiện mâu thuẫn, vậy sẽ rất náo nhiệt.
Nghiêm Mục không phải nhìn trúng năng lực của Lục Thừa dư sao? Không phải nói với cảnh sát, phải bảo vệ thật tốt lợi ích nhân viên sao?
Vậy hắn muốn nhìn thử xem, nếu trên mạng có người đem hai người bọn họ ra đùa giỡn, thì “anh hắn” sẽ không thể không để ý được, về phần Lục Thừa Dư….
Nụ cười Tống Quân Nghiêm càng ngày càng ôn hòa, vì vậy cầm điện thoại lên, thông báo cho người bắt đầu truyền bá một ít ngôn luận ở trên mạng.
Thí dụ như, lão tổng Hoa Đỉnh và Lục Thừa Dư đang yêu nhau sao?
Buổi tối khi Lục Thừa Dư về nhà, vừa vặn gặp Tống Quân Nghiêm chạy bộ trở về, ngay lúc y cho rằng đối phương vẫn chỉ là chào hỏi y thôi, rốt cục vị này đã bắt đầu đổi phương thức giao lưu.
…………………………………………………………………………………………………………………..
Canh ba ba:
Khoai tây sợi xào ớt xanh:
Thịt xào nấm:
Đậu hũ tự chế: