Xe ngựa của Mai gia thuộc loại bình thường, chắc đã được sử dụng nhiều năm. Con ngựa đen kéo xe rất to khỏe mập mạp, bộ lông óng mượt.
Mai gia ngồi phía trước xe, nhìn Phùng Viên Viên ì oạch tụt xuống cây, vừa chạy tới vừa cười hớn hở như gặp được cha ruột.
Thùng xe rất cao, Mai gia vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không có ý muốn hỗ trợ.
Phùng Viên Viên cũng không cần giúp đỡ, đôi tay chống trên sàn xe rồi đu người trèo lên, bằng tốc độ nhanh như chớp chui vào thùng xe, ào ào buông rèm cả ba mặt sợ bị người nhìn thấy.
“Mai gia, cần đóng cửa xe không ạ?”
Nhìn tấm lưng rộng lớn của Mai gia, Phùng Viên Viên dè dặt hỏi.
Mai gia vung roi, cũng không quay đầu: “Đóng lại đi, chạy xa rồi hẵng mở ra.”
Dân địa phương thường xuyên sử dụng con đường này, biết đâu chừng sẽ gặp được láng giềng của Phùng Viên Viên, hà tất mua thêm phiền toái.
Phùng Viên Viên dĩ nhiên rất sợ bị lão Lý bắt về, vội vàng đóng sầm cửa lại.
Xe ngựa tiếp tục thong thả tiến về phía trước, Phùng Viên Viên thở hổn hển ngồi bên trong, ánh mắt đảo quanh thùng xe một vòng, trái tim đang đập thình thịch dần dần bình tĩnh lại.
“Trong đó có nước, khát tự lấy mà uống, buổi trưa ta sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi ăn cơm.”
Mai gia nhàn nhạt dặn dò.
Suốt hai canh giờ qua Phùng Viên Viên đều trong trạng tháng hồi hộp đổ mồ hôi, quả thật rất khát. Cô bé lôi ra túi nước từ trong tủ nhỏ, ừng ực tu vài ngụm.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Phùng Viên Viên dịch người sang cửa sổ bên trái, nhìn qua khe hở của bức mành quan sát bên ngoài.
Vừa ra khỏi thành, dọc hai bên đường đa số là đồng ruộng, xa xa là những dãy núi nhấp nhô, từng ngọn núi đều được rừng rậm bao phủ xanh mướt.
Một người nông dân ngoài đồng ngẩng đầu lên, dường như cảm thấy hứng thú quan sát xe ngựa đi ngang qua. Phùng Viên Viên thấy vậy vội vàng thụt đầu vào, không dám nhìn lung tung nữa.
“Mi có họ hàng xa ở Thương Sơn?”
Mai gia bỗng nhiên bắt chuyện.
Phùng Viên Viên nhớ tới mỹ nhân lạnh lùng trong giấc mộng, nói dối: “Cháu có cô họ ạ.”
Mai gia: “Hai người gặp nhau chưa?”
Phùng Viên Viên: “Quá xa, chỉ viết thư thôi ạ.”
Mai gia: “Loại họ hàng xa kiểu này chưa chắc sẽ thiệt tình thu nhận mi, mi không sợ mới ra miệng cọp lại vào ổ sói à?”
Bánh nướng giấu trong ngực cộm quá, Phùng Viên Viên lôi ra đặt trên kệ rồi trả lời: “Nếu thật như vậy tức là số mệnh của cháu ròi ạ, cháu chỉ đành chấp nhận.”Trên đời này khẳng định có rất nhiều người thiện tâm tình nguyện nhận nuôi cô nhi, nhưng chỉ dựa vào một cô bé tự lang thang tìm kiếm không có mục tiêu, khả năng cao là chưa tìm được người mà đã chết nửa đường.
Phùng Viên Viên quá nhỏ, đâu thể nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn không có rủi ro, nếu trong mộng có thần tiên chỉ điểm, cô bé nguyện ý thử một lần.
Một cô bé bảy tuổi trả lời cứ như bà cụ non, Mai gia cười cười, đổi đề tài: “Làm sao mi biết ta?”
Phùng Viên Viên tiếp tục bịa chuyện: “Chú rất nổi tiếng, khi cháu ra quán trà chơi đã nghe người ta nói.”
Mai gia: “Vậy bọn họ có nói ta đã giết người hay không?”
Phùng Viên Viên tái mặt.
Mai gia dường như nhìn thấy phản ứng của cô bé, tự giễu: “Ta làm việc giữ tín dụng nhưng không phải người tốt. Ta mặc kệ bên Thương Sơn có người đón mi hay không, ta chỉ phụ trách đưa mi đến nơi thì mi phải xuống xe. Về sau mi sống hay chết không liên quan đến ta.”
Phùng Viên Viên không biết nên nói gì.
Mai gia lại dặn dò cô bé một vài chuyện, ví dụ trên đường nếu gặp quan binh tra vấn thì nói hai người họ là cha con. Mai gia còn bịa ra một số câu bảo Phùng Viên Viên học thuộc lòng, miễn cho quan binh hỏi nhiều thì cô bé sẽ bị lộ.
Dặn dò xong rồi, Mai gia khôi phục trầm mặc.
Phùng Viên Viên mệt cả thể xác lẫn tinh thần, trong xe lại không có việc gì làm, cô bé nằm trên băng ghế, bất giác thiếp đi lúc nào không biết.
Buổi trưa xe ngựa đi ngang qua một thị trấn nhỏ, Mai gia mua sáu cái bánh bao thịt ở quán ven đường. Rời khỏi thị trấn hai ba dặm, y mới ngừng xe dưới bóng cây ven đường, xoay người mở cửa xe.
Phùng Viên Viên nằm trên sập ngủ ngon lành, đầu gối lên một cánh tay, gò má trắng nõn bị ép bẹp ra.
Hàng mày cô bé cong như vầng trăng non, lông mi thật dài, còn nhỏ mà có thể nhìn ra là mỹ nhân trời sinh.
Mai gia cầm bao giấy dầu đựng bốn cái bánh bao thịt, mở ra, tựa người vào thùng xe cắn ăn ngồm ngoàm.
Y không cố tình cử động nhẹ nhàng, thanh âm nhai nuốt làm cô bé đang ngủ say bừng tỉnh.
Phùng Viên Viên mở to mắt, nhìn thấy Mai gia, cô bé giật mình, ánh mắt bỗng khôi phục sự trong trẻo.
Mai gia quay đầu, đối diện với đôi mắt hạnh trong veo như dòng suối mát của cô bé, che giấu bất an, ỷ lại nhìn y.
Mai gia thản nhiên dời ánh mắt, cầm một túi giấy dầu khác đưa qua: “Ăn đi.”
Phùng Viên Viên cười, giơ tay đón lấy.
Mai gia bổ sung: “Bánh bao thịt, một cái năm văn tiền. Trên lý thuyết thì chi phí ăn ở của ta trên đường cũng do mi bao thầu, nhưng thấy mi còn nhỏ nên ta không tính toán chi li.”
Nụ cười của Phùng Viên Viên cứng đờ.
Toàn bộ tài sản của bé chỉ có sáu mươi đồng, không nỡ ăn bánh bao mắc tiền như vậy.
Ánh mắt hướng về túi bánh nướng lúc nãy đặt trên kệ, Phùng Viên Viên rụt tay lại: “Cháu có mang theo lương khô, bánh bao thịt để chú ăn thôi.”
Nói xong, cô bé lấy ra một cái bánh nướng, ăn một cách hài lòng.
Mai gia cười cười, thu tay lại, đứng bên ngoài đóng cửa xe.
Bánh nướng làm ngày hôm qua, khô cứng, Phùng Viên Viên phải uống kèm rất nhiều nước.
Ăn no, cô bé tiếp tục nằm trên sập, trợn tròn mắt suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến khi mơ màng thiếp đi.
Thỉnh thoảng xe ngựa xóc nảy một trận, Phùng Viên Viên thay đổi tư thế, dù sao bé cũng không biết làm gì ngoài ngủ.
Chiều tối hôm đó, hai người đi tới một thôn trang nhỏ.
Nơi này vẫn thuộc phạm vi quản lý của huyện Hà Dương nhưng đã cách huyện thành hơn ba mươi dặm. Dẫu lão Lý phát hiện Phùng Viên Viên mất tích chạy đi báo quan, với thân phận của lão Lý, quan phủ sẽ dời lại đến ngày mai mới phái người tra xét. Hơn nữa với vụ án con nít mất tích kiểu này, phần lớn đều sẽ quy kết cho bọn buôn người xuất quỷ nhập thần, cuối cùng không giải quyết được gì.
Mai gia không hề lo lắng lão Lý sẽ tìm được đến đây.
Thôn trang không có khách đi3m mà có một gia đình quen biết của Mai gia, là cặp vợ chồng trung niên và một đôi trai gái.
Hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi Mai gia, từ đầu đến cuối không dò hỏi một câu về lai lịch của Phùng Viên Viên, bao gồm Mai gia muốn đi hướng nào.
Ăn cơm chiều xong, người phụ nữ dẫn con gái và Phùng Viên Viên ngủ cùng một phòng, giao con trai cho chồng cùng Mai gia ngủ ở gian phòng khác.
“Muội muội trông thật xinh đẹp.”
Con gái của hai vợ chồng năm nay chín tuổi, cô bé nằm cạnh Phùng Viên Viên, trước khi đi ngủ tràn ngập thiện ý khen Phùng Viên Viên một câu.
Nhưng cô bé kia vừa khơi chuyện là người phụ nữ đã bảo con gái câm miệng, còn kéo con gái vào trong chăn của mình ôm lấy, đưa lưng về phía Phùng Viên Viên.
Cô con gái giãy giụa làm nũng, người mẹ vừa mắng vừa dỗ dành, trong chốc lát đã dỗ được con gái ngủ rồi.
Phùng Viên Viên yên lặng nghe nhìn.
Mẹ bé đã mất từ rất sớm, sớm đến nỗi trong trí nhớ của bé hoàn toàn không có bóng dáng người mẹ, thậm chí hình ảnh của cha mà bé cũng không nhớ rõ.
Nhưng Phùng Viên Viên nhớ rõ bà Lý, khi còn nhỏ bé bị bệnh hoặc làm nũng, bà Lý cũng ôm bé vào lòng như vậy, rủ rỉ kể chuyện xưa cho bé nghe.
Hiện giờ, Phùng Viên Viên đã hoàn toàn trở thành một cô nhi.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Viên Viên tỉnh dậy trong tiếng nói chuyện của hai mẹ con. Cô bé lật người, nhìn thấy người phụ nữ đang gấp hai bộ đồ bỏ vào một tay nải.
“Dậy rồi à? Đây là đôi giày của con gái ta mang khi bảy tuổi, cháu xem có đi vừa hay không?”
Người phụ nữ cười bảo Phùng Viên Viên, cầm lên một đôi giày thêu đặt bên cạnh.
Đôi giày thêu trông khá mới, đế trắng, mặt trắng, thêu vài bông hoa đào bằng chỉ hồng.
“Đôi này do mẹ chị làm, chị thích lắm, không nỡ mang thường xuyên, sau đó lại mang không vừa nữa.”
Cô bé gái kể một cách tiếc nuối.
Phùng Viên Viên vẫn còn ngơ ngẩn, chưa hiểu vì sao người phụ nữ này lại đối xử tốt với mình như vậy.
“Cháu thử xem nào.” Người phụ nữ dịu dàng thúc giục.
Phùng Viên Viên e lệ thử giày, đứng xuống đất đi vài bước, vừa vặn vô cùng.
“Vậy cho cháu đấy! Còn bộ đồ trên người thì cứ mặc hôm nay, hai bộ kia giữ lại để thay đổi.”
Người phụ nữ không để Phùng Viên Viên có cơ hội cự tuyệt, dăm ba câu đã quyết định xong.
Khi ăn cơm sáng, người phụ nữ còn bóc vỏ một quả trứng gà cho Phùng Viên Viên.
Phùng Viên Viên ăn thật sự chậm, rất chậm.
Mai gia ngồm ngoàm ăn bánh húp cháo, không nói lời nào, ăn xong là đưa Phùng Viên Viên ra xe ngay.
Hai mẹ con mỉm cười vẫy tay từ biệt Phùng Viên Viên.
Phùng Viên Viên mỉm cười đáp lễ.
“Có phải muốn ở lại nơi này?”
Xe ngựa đi một khoảng, Mai gia đột nhiên mở miệng.
Phùng Viên Viên không hé răng.
Mai gia: “Vợ chồng bọn họ quả thật đáng tin cậy, nhưng bọn họ sẵn lòng đối xử tử tế với mi một đêm, chưa chắc sẵn lòng đối xử tử tế với mi năm năm hay mười năm. Ngay cả cha mẹ anh chị em ruột ở chung lâu rồi cũng sẽ có mâu thuẫn, huống chi là người ngoài. Khi xảy ra chuyện thì chắc hẳn bị thương tổn càng sâu, đặc biệt trong nhà không đủ giàu, thực dễ dàng tính toán chi li.”
Phùng Viên Viên gật đầu.
Cô bé nghĩ tới mỹ nhân trong mộng, mỹ nhân mặc xiêm y bằng tơ lụa mềm mại như mây, đầu cài trang sức khảm đá quý, nom dáng vẻ chắc chắn là người phú quý.
Phúc Tinh gia có phải cũng cảm thấy, tìm cho bé một gia đình phú quý càng thích hợp hơn?
Thật ra Phùng Viên Viên không kén chọn, chỉ cầu gặp một gia đình thiện tâm, nghèo cũng không sao, bé sẽ phụ giúp làm ruộng trồng rau, tuyệt đối không lười biếng ăn không ngồi rồi.
Đáng tiếc vấn đề này cần hai bên đều tình nguyện, không phải bé cảm thấy ai tốt thì có thể ăn vạ không đi.