Trong Tào trạch.
Tào Minh Quảng sầm mặt bước vào phủ, bọn hạ nhân nhìn ra tâm tình vị chủ gia đình không tốt, đều cẩn thận hầu hạ.
Vợ ông ta đã sớm qua đời, ba con trai đã lập gia đình không dám lảng vảng gần ông già sợ bị vạ lây, chỉ có con gái út Tào Nhu vừa cập kê dịu dàng mang đến một chén trà.
Tào Minh Quảng nhìn con gái xinh đẹp như hoa, tâm tình càng tệ hơn.
“Cha gặp chuyện gì phiền lòng ạ?” Tào Nhu ngồi bên cạnh, ngọt ngào hỏi.
Tào Minh Quảng thở dài, nắm chặt chén trà nói: “Con cũng biết rồi đó, Vương gia muốn nhận dưỡng nữ.”
Nhắc tới Chu Ôn, Tào Nhu cụp mắt rồi mới nói: “Vương gia vẫn chưa có con cái, nhận nuôi một bé gái cho vui cửa vui nhà. Đây là chuyện tốt mà, vì sao cha rầu rĩ thế ạ?”
Tào Minh Quảng: “Đứa nhỏ kia là Công chúa mang về, Vương gia coi trọng kiểu vậy, e là yêu ai yêu cả đường đi.”
Khi Công chúa Hoa Dung mới gả đến đây, không chỉ lão Vương gia lo lắng Chu Ôn trúng mỹ nhân kế của triều đình, đám thuộc hạ tâm phúc bọn họ cũng lo như thế.
Bảy năm qua, Chu Ôn đối xử lạnh nhạt với Công chúa Hoa Dung dường như không hề thay đổi chút nào, nhưng thời gian càng lâu thì Tào Minh Quảng càng cảm thấy bất an.
Nếu Chu Ôn tạo phản xưng đế, dựa vào địa thế hiểm yếu của phủ Ninh Châu và hai mươi vạn binh lính tinh nhuệ, dẫu không thắng được triều đình thì vẫn có thể chiếm cứ Ninh Châu tự trị, ngồi ngang hàng với triều đình. Nếu thật như vậy, các lão tướng bọn họ cũng có thể được phong tước vị gì đó, quyền lực ở bản địa cao hơn một bậc.
Trái lại, nếu Chu Ôn lâm vào cảnh anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cuối cùng bị Công chúa Hoa Dung mê hoặc thần phục triều đình, có thể triều đình vì tỏ vẻ sáng suốt trọng nhân tài sẽ đối xử tử tế với Chu Ôn, triệu hồi kinh thành phong cho tước vị quốc công hay hầu gia vớ vẩn gì đó. Tuy nhiên đối với các lão tướng quân đã từng có ý đồ ủng hộ lão Vương gia, e là triều đình sẽ từng bước tính sổ, đồng thời cũng đập tan thế lực của Chu gia ở phủ Ninh Châu.
Bởi vì đủ loại nguyên do, Tào Minh Quảng hy vọng Chu Ôn tạo phản, phàm là Chu Ôn nảy sinh hai lòng, ông ta cũng sẽ kiên định chặt đứt ý niệm của Chu Ôn!
Tào Nhu hiểu rõ tính toán của phụ thân, cô ta là nữ nhi Tào gia, đương nhiên phải đứng về phe Tào gia.
Huống chi, thứ cô ta mong ước không chỉ là phú quý của Tào gia, mà còn muốn con người của Chu Ôn, muốn thay thế vị trí của Công chúa Hoa Dung. Tương lai đến một ngày Chu Ôn tự lập xưng đế, cô ta sẽ trở thành Hoàng Hậu.
“Nếu quả thực là thế, cha dự định làm thế nào?” Tào Nhu nhẹ giọng hỏi, hàng mi run run.
Một cô gái mười lăm tuổi, đôi mắt ướt át, da trắng như tuyết, yêu kiều động lòng người.
Tào Minh Quảng xoa đầu con gái.
Ông ta là đàn ông nên dĩ nhiên hiểu rõ đàn ông, Chu Ôn có lẽ không háo sắc, nhưng hắn trọng tình nghĩa, lãnh trách nhiệm.
Chỉ cần nữ nhi có thể thành công vào phủ Trấn Nam Vương, dựa vào tuổi trẻ và sắc đẹp, hơn nữa về sau có con cái, nhất định có thể cướp láy trái tim của Chu Ôn từ tay Công chúa Hoa Dung và triều đình!
“Nhu nhi, con vẫn luôn yêu thích Vương gia, phải không?” Tào Minh Quảng hạ giọng hỏi.
Tào Nhu ngượng ngùng đỏ mặt.—————
Phủ Trấn Nam Vương.
Trong số các ma ma theo hầu Công chúa Hoa Dung, có vị đã từng làm giáo tập ma ma, hiện giờ vừa lúc hữu hiệu, được phái thẳng tới đóng đô ở Đào Nhiên đường.
Phùng Viên Viên rời giường chải đầu, giáo tập ma ma đứng bên cạnh sửa đúng dáng ngồi của bé; Phùng Viên Viên đi bộ đến Mặc hiên, giáo tập ma ma tiếp tục đi theo, dạy dỗ bé phải đi thế nào cho giống một quý nữ; thậm chí khi Phùng Viên Viên uống nước ăn cơm, tay nên cầm chén trà ở vị trí nào, uống một ngụm trà bao lớn đều phải chú ý.
Đối với một đứa bé được nuôi thả từ nhỏ đến giờ, học lễ nghi đương nhiên là một chuyện rất vất vả. Ấy nhưng Phùng Viên Viên coi Công chúa Hoa Dung như tiên nữ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Công chúa đều đẹp không thể kể xiết trong mắt bé. Vì vậy Phùng Viên Viên rất sẵn lòng học tập lễ nghi, miễn cho bản thân hành xử lôi thôi lếch thếch liên lụy Công chúa bị người ta cười nhạo.
Phùng Viên Viên học rất chuyên tâm, tiến bộ nhanh chóng.
Chu Giao cảm thụ rõ ràng nhất!
Khi Phùng Viên Viên mới bắt đầu cùng học với nhóc, Chu Giao luôn lén ở phía dưới giở trò chọc phá cô bé, Phùng Viên Viên sẽ hung hăng lườm hắn. Hiện tại Phùng Viên Viên sẽ không làm động tác thô lỗ vậy nữa mà chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, thật đúng là học được ba phần uy nghi của Công chúa Hoa Dung!
“Muội không còn dễ thương như khi mới đến.”
Tan học, Chu Giao rất thất vọng nhận xét.
Nhóc muốn một em gái ngoan ngoãn, khi còn nhỏ cái gì cũng nghe lời nhóc, lớn lên sẽ may túi tiền làm y phục cho mình.
Thấy Phùng Viên Viên sắp biến Thành Công chúa Hoa Dung thứ hai, Chu Giao e rằng mình sẽ biến thành kiểu như Đại bá phụ và cha mẹ, không dám thở mạnh trước mặt muội muội.
Phùng Viên Viên: “Như thế nào mới là dễ thương?”
Chu Giao lập tức đưa ra ví dụ: “Tỷ như, nếu có con ong mật bay qua, muội phải sợ hãi núp sau lưng ta, vậy mới dễ thương.” Mới khiến nhóc có vẻ rất lợi hại!
Phùng Viên Viên:...
Đừng nói ong mật, ngay cả ong vò vẽ bay vào nhà bé cũng đập chết. Nếu không phải ong mật quá nhiều, bé còn dám đi đào tổ ong, mật ong là thứ tốt.
Chu Lăng cười cười, xoa đầu Phùng Viên Viên: “Đừng nghe Nhị ca muội nói bậy, Viên Viên vẫn luôn rất dễ thương.”
Phùng Viên Viên dùng ánh mắt “quả thật chỉ có Đại ca là tốt” nhìn qua.
Chu Giao hừ hừ.
Chu Lăng quan tâm hỏi: “Ngày mai mở tiệc, muội có hồi hộp không?”
Phùng Viên Viên lắc đầu.
Hồi hộp bởi vì để ý, nhưng Công chúa và Vương gia là nhân vật tôn quý nhất thành Ninh Châu, hai người họ đều không chê bé, Phùng Viên Viên cần gì phải để ý đến người khác?
Chu Giao: “Hiện tại không sợ, ngày mai đừng bị dọa phát khóc, sẽ có rất nhiều người đến đây đó nha!”
Chu Lăng ký đầu em trai một cái.
Phùng Viên Viên thật sự không hồi hộp, buổi tối vừa đặt mình xuống giường là bé ngủ ngay.
Ban ngày không lo nghĩ thì ban đêm không nằm mộng, nhưng không ngờ đêm nay bé lại nằm mơ lần nữa.
————
Hôm nay vương phủ mở tiệc, chủ tớ các phòng đều tỉnh dậy sớm hơn ngày thường.
Trong Đào Nhiên đường, Họa Bình rón rén hé cửa nhìn vào phòng, muốn xem thử Quận chúa tỉnh dậy chưa, lại thấy Quận chúa đang cau mày ngồi ở mép giường, vẻ mặt như có điều gì suy tư.
“Quận chúa?”
Họa Bình nhẹ giọng kêu.
Phùng Viên Viên hoàn hồn, nghĩ đến Công chúa Hoa Dung dặn dò không được kể cho người khác cảnh trong mơ, bé nhìn Họa Bình cười cười.
Ở vương phủ ăn ngon ngủ ngon suốt mười ngày qua, Phùng Viên Viên đã không còn bộ dạng tiều tụy như khi mới tới, gương mặt bụ bẫm hơn, xinh đẹp như hoa như ngọc.
Họa Bình cười hỏi: “Có phải Quận chúa hồi hộp hay không?”
Phùng Viên Viên chợt nảy ra một kế hoạch, làm bộ xấu hổ vì bí mật trong lòng bị người ta nhìn thấu, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trước tiên Họa Bình kêu Họa Lâu bên ngoài đi chuẩn bị nước rửa mặt, sau đó vừa sửa sang giường đệm vừa động viên tiểu chủ tử: “Quận chúa yên tâm, có Vương gia và Công chúa chống lưng, người khác đều phải tôn trọng Quận chúa. Quận chúa cũng không cần lo lắng khách khứa quá đông không nhớ hết được, có nô tỳ và Họa Lâu ở bên cạnh, không những là chủ tử các phủ, ngay cả nha hoàn của chư vị phu nhân tiểu thư mà nô tỳ và Họa Lâu đều thuộc tên từng người, Quận chúa chỉ lo thoải mái xã giao là được.”
Phùng Viên Viên: “Vậy chị có thể nói trước cho ta biết hôm nay sẽ có vị khách quan trọng nào hay không?”
Dạo này Phùng Viên Viên vừa học chữ vừa học lễ nghi, có lẽ Công chúa Hoa Dung cảm thấy cô bé quá bận rộn nên không bắt bé học thuộc lòng danh sách khách khứa, mà Phùng Viên Viên bởi vì không để ý nên không chủ động đi tìm hiểu gì cả.
Họa Bình đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của chủ tử, vừa làm việc vừa từ từ liệt kê.
Thực mau, Phùng Viên Viên nghe được hai cái tên quen thuộc — — Tướng quân Tào Minh Quảng và ái nữ Tào Nhu.
Vì sao quen thuộc? Là vì tối hôm qua hai người kia xuất hiện trong giấc mộng của bé.
Trong mộng, hôm nay Tào Nhu đi dạo trong hoa viên, bị Chu Giao “không cẩn thận” đụng ngã, gương mặt thanh tú bị cành hoa cào xước, máu chảy đầy mặt thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.
Mỹ nhân như hoa như ngọc bỗng dưng bị hủy dung, khóc cực kỳ thảm thiết, nếu không nhờ mọi người ngăn cản thì cô ta còn muốn tự tử!
Hai anh em Chu Ôn và Chu Độ đều rất áy náy, “Đầu sỏ gây tội” Chu Giao không chịu nhận lỗi, bị phụ thân xáng cho một bạt tai.
Tướng quân Tào Minh Quảng rộng lượng tỏ vẻ không cần truy cứu, trước tiên đưa nữ nhi rời tiệc hồi phủ.
Sau đó, tin tức lan truyền khắp nơi, Tào Nhu bị hủy dung, tự biết không cách gì lấy chồng bèn nhất quyết muốn xuống tóc đi tu.
Khi cảnh trong mơ kết thúc, Phùng Viên Viên thấy Chu Ôn đi Tào gia đề nghị nạp Tào Nhu làm trắc phi, Tào gia đồng ý.
Lúc mới tỉnh lại, Phùng Viên Viên đã rất tức giận vì giấc mộng này.
Bởi vì cô bé nhìn thấy rõ ràng, Tào Nhu cố ý vu oan Chu Giao. Tội nghiệp Chu Giao là một cậu nhóc bảy tuổi, ngày thường hay nghịch ngợm lỗ m ãng, sau khi sự việc phát sinh, dẫu nhóc khàn giọng phủ nhận cũng không ai đứng ra bênh vực. Chu Ôn chỉ trầm mặc, Chu Độ phát hỏa, Tào Nhu càng khóc thảm thiết thì gân xanh trên trán Chu Độ càng giựt mạnh, cho đến khi Chu Độ đánh Chu Giao một cái tát vang dội mới áp xuống tiếng khóc của Tào Nhu.
Đừng nhìn Chu Giao luôn miệng chê bai Phùng Viên Viên không đủ ngoan ngoãn dễ thương, thật ra nhóc đối xử với Phùng Viên Viên rất tốt, có bánh ngon đều chia sẻ cho muội muội, còn vơ vét những món đồ chơi thú vị để khiến muội muội vui vẻ.
Đại ca Chu Lăng càng không cần phải nói, luôn hiền hòa ân cần, thậm chí mẫu thân Kiều thị của hai anh em cũng đối đãi Phùng Viên Viên như cháu gái ruột.
Phùng Viên Viên không thể chịu đựng được việc Chu Giao bị Tào Nhu đổ oan, không chịu được nhìn một nhà bốn người của nhị phòng vì vụ này mà suốt ngày sống trong không khí nặng nề u ám.
Điều cô bé không thể chịu đựng được nhất chính là, Chu Ôn lại muốn nạp Tào Nhu làm trắc phi!
Trắc phi chính là thiếp, tiên sinh kể chuyện luôn nói thao thao bất tuyệt về những câu chuyện xưa mà đa số tiểu thiếp sẽ tranh sủng với chủ mẫu. Nếu Tào Nhu thật sự vào được phủ Trấn Nam Vương, có phải Công chúa Hoa Dung sẽ rất thương tâm?
Phùng Viên Viên vốn có khuynh hướng tin vào giấc mộng của mình, sau khi từ miệng Họa Bình biết được trong danh sách khách mời của vương phủ thực sự có cha con Tào gia, Phùng Viên Viên càng không có bất luận nghi ngờ gì.
Họa Bình bắt đầu làm tóc cho cô bé.
Phùng Viên Viên soi gương, ý nghĩ đầu tiên là phải báo lại giấc mộng này cho Công chúa Hoa Dung để mẹ nuôi đề phòng.
Thế nhưng, nếu Công chúa Hoa Dung biết được cảnh cuối cùng trong mơ là Chu Ôn sẽ nạp Tào Nhu làm trắc phi, có thể tức giận hay không?
Phùng Viên Viên không muốn cha mẹ nuôi của mình cãi nhau.
Bé thích nhất Công chúa Hoa Dung, nhưng cũng thích Chu Ôn hiền hòa dễ gần. Một người thiện tâm như vậy chắc chắn bị búa rìu dư luận ép buộc nên phải nạp Tào Nhu, chứ không phải thật sự có tình ý gì với Tào Nhu.
Hay là đừng nói cho Công chúa, mình tự đi ngăn cản Tào Nhu?
Nhưng Tào Nhu là một thiếu nữ mười lăm tuổi, bên người có nha hoàn hầu hạ, chắc chắn sẽ nghĩ ra rất nhiều biện pháp gạt mình qua một bên.
Hơn nữa Tào Nhu đang ở vương phủ, nếu thật muốn diễn một màn như vậy, dẫu không có Chu Giao vẫn có thể vu oan cho bất luận nha hoàn hay hạ nhân nào của vương phủ. Dù sao chỉ cần cô ta “Hủy dung” thì kết quả cuối cùng đều phải do Chu Ôn là Vương gia lãnh trách nhiệm, người khác không đủ phân lượng.
Nếu là như thế, coi bộ biện pháp tốt nhất là ngăn cản Tào Nhu tiến vào vương phủ!
Không vào được vương phủ, Tào Nhu vấp ngã hay bị đẩy ngã đều không thành vấn đề, bị hủy dung càng tốt, đều không đổ được trách nhiệm cho vương phủ!