Edit: Tuệ Lâm (Pinkie)
Beta: Tử Âm
“Cô gái! Cô có sao không? Có thể đứng dậy không?” Một chú đầu húi cua đã chạy tới, đưa tay muốn đỡ cô dậy, vừa mới đụng vào tay phải của Phúc Viên Viên, thì cô đã hét chói tai.
“A! Đau quá! Đau quá! Hic…” Trên vai lại truyền đến một trận đau đớn, Phúc Viên Viên đau đến mức không thể động đậy được.
“Không nên đụng vào cô ấy! Tay cô ấy hình như bị gãy rồi!” Bà cụ đứng bên cạnh nhanh chóng kéo chú đầu húi cua lại, đã có người gọi điện cho xe cứu thương.
“Cô gái, nằm xuống một chút! Chờ xe cứu thương đến nhé!” Bà cụ ngồi chồm hổm xuống bên cạnh, nhìn cô.
“Ôi trời! Cô gái này đã là người thứ ba bị cướp túi xách rồi đấy, ngày càng lộng hành!” Ai đó đã bắt đầu lẩm bẩm về chuyện cướp bóc.
Gương mặt vốn hồng hào của Phúc Viên Viên giờ đã trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu tuôn ra, nước mắt không ngừng rơi, cảm giác như mình đang rơi vào tình huống dầu sôi lửa bỏng.
Bất chợt, âm thanh xung quanh đều biến mất, kế tiếp, cô đang ở trên mặt đất được người ta bế lên, cả người nằm gọn trong ngực của ai đó.
Phúc Viên Viên nhịn đau, quay đầu lại nhìn, “Tổng, tổng giám đốc Lạc” sao anh lại ở đây?
“Cô nhẫn nại một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Một tay Lạc Thiên Hữu cẩn thận tránh vai phải của cô, tay còn lại cố gắng ôm mông cô, ôm cô từ dưới đất lên, hai chân nhanh chóng đi ra đầu ngõ.
Lúc này, Phúc Viên Viên không có thời gian hỏi anh vì sao anh lại xuất hiện ở đây, nếu kéo dài thời gian, tay phải của cô bị đau đến mức không còn cảm giác, mồ hôi thì cứ tuôn ra không ngừng.
Lạc Thiên Hữu ôm cô lên xe, tài xế lập tức giẫm chân ga đi thẳng đến bệnh viện.
“Cô có khỏe không?” Mặt cô bây giờ trắng bệch như tờ giấy. Tim Lạc Thiên Hữu như bị nhéo một cái, sắc mặt có chút âm u. Chú Hà rõ ràng đã nói, cô ấy sẽ chỉ gặp những tai họa nhỏ, bây giờ cô đã bị thương thành như vậy, đây là tai họa nhỏ ư?
Sáng sớm hôm nay, không biết vì nguyên nhân gì, anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô, giống như có một giọng nói một mực thúc giục anh, chỉ do dự một chút, anh liền bảo tài xế lái xe chở anh tới nhà cô. Vừa mới đến, anh đã thấy có mấy người xúm tụm trong ngõ, dõi mắt nhìn lại, thì thấy cô đang nằm trên mặt đất, không chút nghĩ ngợi cho dừng xe lại, đồng thời trong lòng dấy lên một trận giận dữ!
Những người đó cứ đứng xung quanh như vậy, mặc cho cô ấy nằm trên mặt đất? Còn có, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Xe nhanh chóng đi tới bệnh viện, vẻ ngoài đẹp trai của Lạc Thiên Hữu đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người ở phòng cấp cứu, ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được mà ngây người nhìn anh.
Lạc Thiên Hữu thấy bác sĩ ở đây còn phải giúp Phúc Viên Viên kiểm tra vết thương, nên anh kiềm chế lại cơn giận dữ, làm bộ như không thấy ánh mắt của tất cả mọi người ở đây. Sau một loạt các kiểm tra từ trên xuống dưới thì cánh tay của Phúc Viên Viên bị trật khớp ngoài, xương cánh tay bị nứt nhẹ, hai chân trắng nõn trầy xước một mảng thịt lớn do bị kéo lê. Nếu như cô mặc quần jeans thì có lẽ sẽ khá hơn một chút, đằng này, hôm nay đi mua thức ăn, Phúc Viên Viên chỉ mặc một cái quần bông mềm, quần bị kéo lê đến rách, vết máu loang lổ nhìn rất dọa người.
Không ngờ sẽ bị nghiêm trọng đến như vậy, Phúc Viên Viên bị đau đến mức tâm trí mơ hồ, mơ mơ màng màng dựa vào người bên cạnh theo bản năng, giao hết mọi chuyện cho anh xử lý.
Sau khi hoàn thành tất cả, trời cũng đã tối, Phúc Viên Viên bị thương, vừa đau vừa mệt nên đã ngủ mất. Dưới sự kiên trì của Lạc Thiên Hữu, bệnh viện đã sắp xếp một phòng bệnh một người cho cô để làm kiểm tra chi tiết.
Nói chung, sau khi sự tình bên này đã được xử lý thì anh cũng có thể rời khỏi. Chỉ là, thấy cô một mình cô đơn nằm trên giường, bước chân của anh chợt dừng lại, sau khi lấy điện thoại dặn dò vài chuyện thì xoay người, ngồi xuống ghế đặt ở bên cạnh, lặng lẽ trông nom cô.
Đợi đến lúc nửa đêm, Phúc Viên Viên tỉnh lại, vết thương ngoài da trên người đã được bác sĩ xử lý tốt, cũng không có hiện tượng chấn động não, chỉ cần về nhà chú ý nhiều một chút thì có thể xuất hiện. Đương nhiên, chuyện cô bị cướp túi xách, Lạc Thiên Hữu đã báo cảnh sát, đợi thân thể của cô khá lên một chút sẽ đến đồn cảnh sát lấy lời khai.
Cơ thể còn đầy vết thương nên đương nhiên Lạc Thiên Hữu phải đưa Phúc Viên Viên về nhà, lúc này cô tuyệt đối không tỏ vẻ anh hùng nói không cần, trên thực tế, cô cảm thấy mình đã quá xui xẻo rồi.
“Kỳ quái? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bao giờ gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy…”
Vừa đỡ Phúc Viên Viên, vừa nghe cô nàng lẩm bẩm, ánh mắt Lạc Thiên Hữu chợt lóe lên. Hai người vừa mới bước vào ngõ nhỏ, ánh đèn xanh đỏ chớp sáng đập vào mặt bọn họ.
Trong hẻm nhỏ… có ít nhất… sáu chiếc xe cảnh sát, còn có một nhóm đồng chí mặc đồng phục cảnh sát đi xung quanh, Phúc Viên Viên đứng im tại chỗ, há hốc mồm, không biết đang phát sinh chuyện gì.
Lúc bọn họ vừa đi tới, cũng khiến cho không ít người chú ý tới, một người trong số họ chính là dì ở lầu dưới nhà Phúc Viên Viên. Dì ấy quay sang nói với cảnh sát mấy câu, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phía cô.
“Viên Viên, làm dì sợ muốn chết! Dì Trần còn tưởng rằng cháu đã xảy ra chuyện rồi đấy! Sao mà mọi người không ai tìm được cháu.” Dì Trần vừa kéo tay Phúc Viên Viên vừa nói liên hồi.
“Dì Trần!” Đụng trúng chỗ đau, Phúc Viên Viên đau đến mức chảy nước mắt.
Lạc Thiên Hữu giữ lấy cánh tay trái lành lặn của Phúc Viên Viên, dì này vừa rồi đã kéo cánh tay phải bị thương của cô, làm cô bị đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
“Buông tay!” Anh lập tức gạt tay của dì ấy ra, quay đầu nhìn cánh tay phải đang bị đau đớn của Phúc Viên Viên, nhìn mặt mũi cô trắng bệch, đầu cũng đầy mồ hôi thì trong lòng vô cùng lo lắng, nhướng mày, dáng vẻ lạnh lùng càng làm cho người khác bị dọa sợ hơn.
Dì Trần đi theo sau cảnh sát cũng giật mình, Phúc Viên Viên nhịn đau, hé miệng cười cười, nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Được rồi, dì Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều cảnh sát vậy ạ?”
Thật ra, dì Trần cũng được xem là bà con xa của Phúc Viên Viên, né tránh ánh mắt dọa người của Lạc Thiên Hữu, dì Trần quay qua cô, nói: “Viên Viên, đêm qua cháu đã đi đâu? Những gia đình cùng tầng với cháu đều đã bị người ta giết hết!”
Phúc Viên Viên kinh ngạc thở dốc, trợn tròn mắt không dám tin, “Cái gì?”
Mười hai giờ khuya, gia đình hàng xóm bên trái nhà Phúc Viên Viên phát ra tiếng hét thảm thiết, làm cho các gia đình trong chung cư đều bị làm cho tỉnh lại, nhưng sau đó, lại không tiếp tục nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nên mọi người ngủ tiếp, coi như không chuyện gì.
Rồi đến hơn một giờ đêm, có một người đàn ông tan làm muộn về nhà, đi nhầm tầng đến tầng của Phúc Viên Viên, phát hiện thấy cửa nhà bên trái rộng mở, hiếu kỳ một chút, ông ấy tiến lên nhìn, nhưng vừa nhìn thì đã thấy mặt đất đầy máu, hoảng sợ hét lớn, lập tức xông ra cửa và báo cảnh sát.
Chờ sau khi cảnh sát tới, thì mới phát hiện, không chỉ có gia đình bên trái bị diệt khẩu mà gia đình bên phải cũng bị. Cánh cửa khép hờ, hai khách trọ mướn phòng ở đây cũng bị chết thảm, mà cửa nhà Phúc Viên Viên rõ ràng cũng có dấu hiệu bị cạy phá.
Hiện tại cảnh sát đang phong tỏa hiện trường ghê rợn này, người gây nên thảm sát này rất phức tạp. Bởi vì đây là khu chung cư kiểu cũ, hơn nữa không có camera giám sát, chỉ có camera được lắp ở cửa chính nhưng cũng không biết hung thủ may mắn thế nào, hết lần này tới lần khác không bị, ngay đúng hôm nay thì camera lại xảy ra vấn đề, kiểm tra lại tất cả hình ảnh đều không rõ, chỉ có thể đem về đồn cảnh sát để cho chuyên gia xử lý.
Phúc Viên Viên nghe cảnh sát nói xong thì trong nháy mắt, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh. Cô không dám nghĩ, nếu như hôm qua không bị cướp túi xách phải đi bệnh viện, thì bây giờ, cô…
Sắc mặt của Lạc Thiên Hữu cũng thay đổi liên tục. Đây giống như lời của chú Hà nói, gặp dữ hóa lành, gặp nạn không chết sao?
Cảnh sát hỏi Phúc Viên Viên thêm mấy câu đơn giản, bảo cô chờ vết thương khá hơn một chút thì đến đồn cảnh sát lấy lời khai, sau đó rời đi.
Cả người Phúc Viên Viên gần như được Lạc Thiên Hữu ôm vào trong ngực, nhưng một chút cô cũng không có cảm giác, bởi vì cô thật sự bị dọa sợ, mặt mày trắng bệch.
“Trước hết, hãy tới nhà tôi nghỉ ngơi.” Cúi đầu nhìn cô, anh biết cô sống một mình ở miền Bắc này, người nhà đều ở miền Nam, người thân duy nhất chính là Liễu Tiểu Hàm. Thế nhưng đã quá trễ, không nên làm phiền cô ấy, hơn nữa, đây cũng là cơ hội tốt để giữ cô ở lại bên cạnh mình.
Phúc Viên Viên chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ được gì nhiều. Hơn nữa, cả người còn đang bị thương, cô cũng chỉ cần tìm một chỗ nghỉ ngơi cho khỏe, vì vậy ngoan ngoãn theo Lạc Thiên Hữu trở về nhà anh. Vừa đến nhà Lạc Thiên Hữu, lên giường thì cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vốn được đóng chặt lại chậm rãi mở ra, một người cao lớn từ bên ngoài phòng đi vào, ở ngay cửa dừng lại một chút rồi mới chậm rãi đi tới bên giường.
Phúc Viên Viên ngủ mơ màng, không biết có người ngồi bên giường nhìn cô. Được một lúc lâu, Lạc Thiên Hữu mới đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt non mềm của cô, nhẹ nhàng ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, anh híp mắt lại. Một ý nghĩ kiên định hiện lên trong đầu, chỉ vì một chút ấm áp này, anh quyết định phải giữ cô lại bên cạnh mình!
Vài ngày sau —
Ngồi trong chiếc xe RV () cao cấp, điều hòa thổi khí lạnh làm cho hai chân cô run cầm cập, ngồi ở chỗ ghế tài xế, Lạc Thiên Hữu chú ý đến động tác của cô, lấy một cái áo khoác mỏng ở phía sau ghế, đắp lên đùi cô.
() xe RV là một dạng xe chuyên dùng cho du lịch xa thư giãn, giải trí với đầy đủ tiện nghi trên xe như điều hòa tổng, bàn ghế, giường tủ, tủ lạnh, bếp, wc, tv … (Nguồn: google)
“Cảm ơn.” Phúc Viên Viên thực sự cảm thấy biết ơn người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Mấy ngày qua, nếu không có anh ở bên chăm sóc, giải quyết mọi việc thì cô không biết phải nên làm cái gì bây giờ. Cô không muốn để cho người nhà lo lắng, chị Tiểu Hàm lại đang mang thai, nên cô cũng không dám làm phiền chị ấy, may sao có anh ở bên cạnh chăm sóc.
Vốn trong lòng cô có vướng mắc với Lạc Thiên Hữu, nhưng sau chuyện này đã sớm biến mất hoàn toàn, thậm chí sâu tận đáy lòng, địa vị của anh cũng được tăng thêm mấy bậc, thậm chí có thể khắc ba chữ người đàn ông tốt trao cho anh.
Mấy ngày nay ở trong nhà của Lạc Thiên Hữu, thật ra thời gian chạm mặt của hai người cũng không nhiều, nguyên nhân là trên người cô có vết thương, không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ phép, mà anh hình như rất bề bộn nhiều việc. Thông thường, ban ngày khi cô tỉnh ngủ thì anh đã ra ngoài, mà đến lúc cô ngủ thì anh vẫn chưa về nhà.
Nhà anh rất lớn, ở trong khu cao cấp, toàn bộ một tầng đều là nhà của anh. Ngày đầu tiên vào ở, cô cực kỳ không quen, bởi vì cả một tầng rộng chừng mét vuông (), chỉ một phòng bếp của anh cũng có cảm giác to hơn căn hộ của cô.
() Từ gốc là 来坪: có nghĩa là Tsubo. Tsubo là đơn vị đơn đo diện tích sàn, được sử dụng tại Nhật. Tsubo = , m, vì thế, mình đã đổi tubso thành m cho dễ hiểu nhé!
Hiếm khi hôm nay có thể nhìn thấy anh ở nhà, cô đặc biệt nhờ anh chở mình về nhà trọ một chuyến, một số đồ vật tùy thân cô chưa mang theo, ít nhất thì cũng phải trở lại để lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày, nhưng mà, cô thực sự không dám quay lại nơi đó một mình.
“Không cần khách khí. Cô phải trở về thu dọn phòng? Dự định sẽ dọn về đó ở sao?” Lạc Thiên Hữu chuyển động tay lái, làm bộ hỏi. Mấy ngày này là những ngày được ngủ tốt nhất trong mười năm qua của anh, hiện tại, anh càng ngày càng tin tưởng những lời mà chú Hà nói. Không làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngủ cùng tầng với cô, ban đêm anh sẽ không bị ác mộng bám lấy làm cho anh không thở được nữa.
Nói đến đây, Phúc Viên Viên cũng rất đau đầu, “Em cũng không biết.” Bây giờ, cả tầng kia đều biến thành nhà ma, cô không dám sống ở đó, mà nghĩ đến chuyện bán căn nhà đó thì cũng bán không được.
“Đến rồi.” Lạc Thiên Hữu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt khả ái của cô đang xoắn tít lại, không khỏi cong khóe miệng, lái xe vào trong ngõ hẻm, tìm một chỗ đậu xe rồi dừng lại.
Hai người cùng nhau xuống xe. Nhà trọ của Phúc Viên Viên không có thang máy, khi cô đi lên cầu thang, Lạc Thiên Hữu đi phía trước cô. Vừa mới đến lầu ba, cô ngẩng đầu nhìn lên tầng mà mình sinh sống, trong lòng căng thẳng. Phúc Viên Viên nắm chặt vạt áo của Lạc Thiên Hữu theo bản năng. Cảm thấy vạt áo bên hông bị kéo căng, Lạc Thiên Hữu cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo kia, những ngón tay trơn bóng mượt mà, nắm thành một quả đấm nhỏ, trông giống như viên bánh màn thầu béo trong, vô cùng dễ thương.
Ý nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu, Lạc Thiên Hữu xoay người thì nhìn thấy mặt cô đã bắt đầu trắng bệch, không suy nghĩ nhiều, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Đi thôi.”
Trong lòng Phúc Viên Viên vẫn còn chút sợ, lòng bàn tay đều lạnh cóng, nhưng bây giờ được anh nắm lấy, nhiệt độ nóng ấm chậm rãi từ lòng bàn tay lan tỏa ra, ngay lập tức, mặt cô đỏ ửng.
Cuối cùng đã đi tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra, trong phòng là một mảng hỗn độn. Tất cả tủ đồ và tủ quần áo trong phòng đều bị mở tưng và có dấu hiệu lục lọi. Cô không dám nhìn nhiều, tiện tay tìm một cái túi lớn, nhanh chóng thu thập quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Lạc Thiên Hữu cẩn thận xem tất cả các phòng, phát hiện kẻ đột nhập phá hỏng mọi thứ trong căn phòng rất có hệ thống, đầu tiên là tủ giày ở sát cửa, sau đó là tủ quần áo trong phòng. Có thể thấy, những chỗ có thể giấu người thì đều bị lục tìm qua, tiền bạc và đồ vật đều bị lật tung ở bên cạnh, điều này cho thấy rõ ràng mục tiêu của đối phương chỉ có thể là cô mà thôi!
Không giống như bình thường, nảy giờ Phúc Viên Viên vẫn im lặng, nhớ tới tầng này có án mạng xảy ra, thật khó mà không lạnh cả người, trong lòng sợ hãi. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo túi lớn đi ra phòng khách, đứng bên cạnh Lạc Thiên Hữu.
“Xong cả chưa?” Lạc Thiên Hữu hỏi. Thấy cô gật đầu thì đưa tay cầm lấy túi trên vai cô, kéo tay cô sau đó cùng đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu thì có người đi tới. Người này thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, là một người đàn ông nhỏ gầy. Lúc Lạc Thiên Hữu và Phúc Viên Viên xuống lầu đi ngang qua người đó thì đột nhiên Lạc Thiên Hữu quay đầu lại, chỉ thấy bóng người màu đen ở phía đầu cầu thang. Anh cau mày.
“Sao vậy?” Phúc Viên Viên thấy anh dừng bước, quay đầu lại theo ánh mắt của anh, nhưng đầu cầu thang bây giờ đã không còn gì.
Đôi mắt Lạc Thiên Hữu rủ xuống, che giấu nghi ngoặc nơi đáy mắt, nắm chặt tay Phúc Viên Viên, “Không có việc gì, đi thôi.”
“Tổng giám đốc Lac,” Hai người đi ra khỏi tòa nhà được một đoạn ngắn, tay cô vẫn được anh nắm chặt, Phúc Viên Viên vừa xấu hổ lại thẹn thùng.
“Hả?” Lạc Thiên Hữu khó hiểu nhìn cô, còn nhéo nhẹ tay cô một cái.