Lý Mạn dựa vào trên cửa, vỗ ngực dậm chân, xấu hổ và giận dữ cùng lúc, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, lại phát hiện mình vậy mà vào nhầm phòng, đây là phòng phía đông, phòng ngủ của mấy nam nhân.
Phốc --, nàng có phải là nên trực tiếp quên đi trở ngại? Bắt đầu còn tính làm rùa đen rút đầu, trốn trong phòng nửa buổi chiều, chờ bớt xấu hổ lại đi ra, bây giờ được rồi, phòng người khác, nàng muốn trốn?
A a a a…
- -
Ở cửa, mấy nam nhân đưa mắt nhìn nhau.
Lý Ngôn đầu tiên là ngớ ra , sau đó bật cười ra tiếng, một tay vịn vách tường, cúi đầu cười nói, “Thật là đáng yêu, thú vị…”
Lý Mặc cố nén cười, có thể tưởng tượng đến một màn vừa rồi, bộ dạng nàng vừa hoảng sợ vừa thẹn thùng không biết làm sao thật đáng yêu, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nhu hòa rất nhiều, đáy mắt đen như mực tan ra chứa rất nhiều ý cười, lại chịu đựng đối Lý Ngôn nói,”Nhị đệ, đừng cười, tính nàng hay thẹn thùng.”
“A.” Lý Ngôn mím môi, quay lưng lại, tiếp tục suy nghĩ cười.
Lý Họa khuôn mặt tuấn tú hồng hồng, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy ngực giống như lửa đốt, huyết dịch cả người sôi trào hừng hực, hắn vậy mà nghĩ rất muốn… Hắn không tự chủ nhìn lại cửa vào, không biết nàng bên trong thế nào?”
Lý Thư cũng không dám cười, vừa rồi đơn thuần là đùa giỡn, nhìn nương tử trong đầu buồn bực xông vào phòng, hắn có chút không yên, hỏi, “Nương tử nàng sẽ không tức giận chứ?”
“Đệ nói đi?” Lý Mặc hung hăng trợn mắt liếc hắn, nàng rât xấu hổ, lần này nhất định sẽ không đi ra cửa.
Lý Thư vẻ mặt đau khổ, vội vã đi đến cửa, “Ta bồi đền điều không phải cho nàng vậy.”
“Tam ca.” Lý Họa vội vã ngăn hắn lại, lúc này nhận lỗi không phải là đổ dầu vào lửa sao, sợ nàng lại càng không chịu ra cửa.
Lý Thư sửng sốt, Lý Ngôn đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, xấu xa cười đểu nói, “Tam đệ, đệ thảm, việc này nương tử xác định ghi hận đệ cả đời.”
Nói xong, lôi Tiểu Ngũ bên cạnh thẫn thờ hoàn toàn không rõ tình huống, “Đi, chúng ta đi ăn cơm, Tiểu Ngũ, lát nữa đệ đem cơm tới cho tỷ tỷ.”
“A.” Tiểu Ngũ lờ mờ đáp lời, bị nhị ca kéo vào phòng bếp.
Lý Mặc mặt bình tĩnh nhìn Lý Thư liếc mắt một cái, theo sát phía sau cũng vào phòng bếp.
Lý Họa còn ngăn ở cạnh cửa, sợ Lý Thư sẽ lại làm chuyện gì ngu xuẩn, dứt khoát chờ hắn vẻ mặt ảo não vào phòng bếp, lúc này mới đi theo vào.
Tại phòng bếp, Lý Ngôn đã chuẩn bị tốt đồ ăn, đang chuẩn bị để cho Tiểu Ngũ đưa đi, Lý Thư bước lên phía trước, mong đợi lấy lòng nói, “Tiểu Ngũ, đệ ngồi xuống ăn, huynh đưa.”
“Đệ ngồi xuống.” Lý Mặc hướng Lý Thư nhìn thoáng qua, phân phó.
Lý Thư có chút không tình nguyện, “Đại ca, đệ sợ nương tử tức giận, vẫn là đệ đưa đi, thuận tiện bồi đền cái sai.
Vừa nói, hắn vội vã từ tay Tiểu Ngũ đoạt bát, mọi người không kịp ngăn hắn, rất nhanh liền xông ra ngoài, đi đến phòng phía đông, khe khẽ gõ một cái lên cánh cửa, giọng yếu đuối cầu khẩn nói, “Nương tử, ta sai rồi, ta không nên làm cho nàng thấy đại hắc cùng tiểu hoàng hai cái…kia. Nàng đừng nóng giận, ta bưng cơm đến cho nàng, nàng mở cửa được không?”
Nam nhân đáng chết kia, còn dám nói? Lý Mạn buồn bực cắn môi dưới, hừ, không ra, không ra, sẽ không mở.
“Nương tử, nàng mở cửa đi, nếu không nàng đánh ta một trận a, ta không dám có lần sau, nếu lần sau đại hắc lại theo tiểu hoàng kia, ta cam đoan đem chúng nó đuổi rất xa, không cho nàng nhìn thấy, được không?”
Phốc --”, còn có lần sau? Cho rằng nàng là người ngu sao, lần sau nhìn thấy, nàng còn có thể giả ngu chẳng biết chuyện gì?”
“Nương tử, nàng nói chuyện đi, cho thanh cổ họng, đồ ăn sắp nguội, nếu nàng không mở, ta đẩy cửa đó.” Lý Thư là người nóng tính, năn nỉ nhiều như vậy, cánh cửa cũng không có dấu hiệu mở, liền cấp bách muốn đi đẩy cửa.