“Đại ca, huynh ngủ còn mang theo gậy chi vậy?”
“Hả?” Lý Mặc nghi hoặc, đầu giường nơi phía xa lò sưởi, Lý Ngôn đã phì cười một tiếng.
Mặt Lý Mặc càng hồng hơn, ho nhẹ một tiếng, hướng Tiểu Ngũ nói, “Còn sớm, đệ ngoan ngoãn ngủ tiếp đi”.
“Không có gậy thật sao? Vừa rồi còn đụng đến cánh tay đệ.” Tiểu Ngũ vươn hai tay chống người lên, cẩn thận đánh giá Lý Mặc, rất muốn xốc chăn lên nhìn thử.
Phốc -- Lý Ngôn lại không nhịn được bật cười thành tiếng, lúc này, Lý Thư cũng mơ hồ mở to mắt, “Gì mà gậy với không gậy?”
“Đệ hỏi đại ca đi.” Lý Ngôn cười nói.
Lý Thư thật sự là muốn hỏi, cũng không mở miệng, đã bị Lý Mặc quát lớn, “Ngủ.”
“Sao?” Lý Thư bị rống không hiểu ra sao, hơn nữa, trời gần sáng, cũng ngủ không được, hắn liền chạm chạm Lý Họa bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Tứ đệ, đại ca bị gì thế?”
Kỳ thật ở thời điểm Tiểu Ngũ kêu đại ca Lý Họa cũng đã tỉnh, hắn đương nhiên cũng biết gậy trong miệng Tiểu Ngũ là xảy ra chuyện gì? Nhưng loại chuyện này không biết nên nói thế nào với Tam ca.
“Tam đệ, ngủ tiếp một lúc nữa đi.” Lý Ngôn nhẹ nhàng cười nói.
Lý Thư rầu rĩ hừ một tiếng, nghiêng người tính ngủ tiếp.
Câu mắng vừa rồi của Lý Mặc làm Tiểu Ngủ cũng không dám hỏi lại, ngoan ngoãn nhắm mặt lại ngủ.
Mà chính Lý Mặc, sau khi răn dạy bọn đệ đệ ngủ, chính mình lại ngủ không được, không chỉ có trời sắp sáng, hạ thân hắn quần dính nhớp nháp vào trên người cũng thập phần khó chịu.
Xốc chăn lên, động tác hắn rất nhẹ đứng dậy rời khỏi giường, sau đó, đi đến bên cạnh chiếc rương lớn, tìm một cái quần mới, chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng của Lý Ngôn.
“Đại ca, trời còn sớm, sao huynh không ngủ thêm.”
Lý Mặc quay đầu, đã thấy nhị đệ Lý Ngôn nằm ở phía đầu giường đặt phía xa lò sưởi, một tay chống hàm dưới, ánh mắt trêu cợt nhìn mình chằm chằm.
Nhị đệ thật là xấu xa, rõ ràng cái gì hắn cũng biết còn muốn hỏi như vậy, “Không ngủ, cái cuốc hôm qua hỏng rồi, ta đi ra ngoài sửa.” Lý Mặc nói xong, liền kéo cửa phòng, bước nhanh ra cửa.
Phía sau, Lý Ngôn xem bộ dáng chật vật của đại ca, nhếch miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lý Mặc ra cửa, vội vàng đi nhà xí hướng hậu viện.
Phòng phía tây, Lý Mạn nghe thấy âm thanh cách vách, lập tức ngồi dậy, ngại không dám ngủ tiếp.
Suy nghĩ một đêm, nàng rốt cục nghĩ kỹ rồi, nàng mặc kệ cùng người nhà này là mối quan hệ gì, cũng không cần biết là nương tử của ai, nàng cũng phải sống thật tốt, huống chi, trừ nơi này ra nàng cũng không có lối đi khác, không phải sao?
Thời đại xa lạ, nàng một thân nữ nhân nhu nhược, cho dù thật sự ra khỏi ngọn núi này, cách Lý gia, nàng có năng lực đi đến chỗ nào? Đừng nói kế sinh nhai là một vấn đề, nếu chẳng may gặp người ác, nàng chết như thế nào sợ cũng không biết.
Đúng vậy, nàng thực nhát gan sợ phiền phức, mà nếu có thể có một cái ổ ấm áp cho nàng ăn cho nàng mặc, vì sao nàng không cần?
Vả lại, tính tình Lý Thư hơi nóng nảy một chút, trừ chuyện đó ra, , tướng mạo hắn tuấn lãng, dáng người to lớn, còn có thể chăm chỉ lao động, không ăn chơi bài bạc hay đến kỹ viện, đối với nàng cũng tốt.
Nam nhân như vậy, vì sao nàng không cần?
Cho dù hai người hiện tại không có cảm tình gì, nhưng nàng cũng không chán ghét hắn mà, nàng tin tưởng ở chung lâu ngày, tự nhiên sẽ có cảm tình.
Mà nàng cũng chấp nhận cố gắng vun vén cho đoạn nhân duyên ở kiếp này.
Mà huynh đệ Lý gia này, đều là người tốt, chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Phải sống thật hạnh phúc, những cố gắng của nàng sẽ được đền đáp lại dù nhỏ nhất trong ngôi nhà này.
Lý Mạn một lần nữa cố lấy dũng khí, mặc nhanh quần áo, chải tóc, thu thập thỏa đáng, liền mở cửa, nghĩ đến phòng bếp làm bữa sáng cho mọi người.
Mới vừa tới phòng bếp, chỉ thấy Lý Mặc cầm quần áo giặt ở bồn đi ra ngoài, bên trong còn một kiện quần áo.
Lý Mạn sửng sốt, chợt khách khí nói,”Muốn giặt quần áo sao? Để đây đi, lát ăn điểm tâm xong, chúng ta cùng nhau làm.”
Vừa thấy là nàng, cả trái tim của Lý Mặc xém chút đập lỡ một nhịp, ánh mắt đảo quanh cũng không biết nhìn đâu thì mới được, không ngừng lui về phía sau bồn, “Không, không……”