Lý Thư về nhà, đem chuyện ba người đó ôm nhau khóc nói với Lý Mặc.
Lý Mặc nghe thế, cảm thấy hắn nói hơi khoa trương, chuyện có thể bao lớn mà ôm nhau khóc, huống chi, tứ đệ mà khóc?
"Là thật." Gần như Lý Thư phải thề thốt, "Chính mắt đệ nhìn thấy sao có thể giả được, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đợi họ về rồi huynh hỏi một chút, tứ đệ luôn nghe lời huynh nói."
Thấy hắn như vậy, trong lòng Lý Mặc nói thầm, chuyện này thật sao? Nhưng vẫn an ủi Lý Thư, nói "Có tứ đệ ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa chỉ đến sau núi cắt thức ăn cho heo mà thôi."
Nhưng càng nói trong lòng càng lo lắng, nếu thật có chuyện gì thì sao?
"Tam đệ, huynh đi xem một chút." Lý Mặc cuối cùng vẫn lo lắng, vội vàng ngưng việc trong tay, đứng dậy định đến sau núi tìm bọn họ.
"Ừ." Lý Thư lên tiếng, sau đó ngồi trên băng ghế Lý Mặc vừa ngồi, đan lồng gà tiếp, đã đan hơn phân nữa, thêm mấy cây nan tre nữa là xong rồi.
Bước chân Lý Mặc vội vã, trong đầu không ngừng nghĩ đã xảy ra chuyện gì? Khi đến cửa thôn, thì vừa gặp ba người trở về.
Trông có vẻ ba người đều rầu rĩ không vui, nhìn liền biết có chuyện.
Hắn nhanh lên đón, "Tứ đệ."
"Đại ca?" Lý Họa hơi sững sờ.
Lý Mặc đến trước mặt, lấy giỏ từ tay hắn, mắt nhẹ nhàng nhìn qua Lý Mạn, vẻ mặt nàng uể oải, mắt hơi hồng, hỏi Lý Họa, "Xảy ra chuyện gì? Tam ca đệ nói, vừa mới thấy các đệ ôm nhau khóc?"
Biết thế nào tam ca cũng nói ra, Lý Họa nặn ra một nụ cười, nói, "Ai khóc? Chỉ bị cát bay vào mắt?"
Lý Mặc nhíu mày, ngay cả tam đệ còn không tin, hắn làm sao có thể tin? Nhưng tứ đệ không muốn nói, hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, tóm lại, ba người bình an về là tốt rồi.
"Vậy chúng ta về nhà thôi, trời đang đổi, sợ sẽ có mưa." Nói xong, mắt lại không tự chủ mà nhìn Lý Mạn.
Cái nhìn này, khiến trong lòng Lý Mạn chột dạ, có chuyện, nhất định có chuyện, chẳng lẽ mình thật là hôn thê của hắn, hắn thấy mình và tứ đệ hắn đi gần nhau, nên trong lòng không vui?
Lý Mặc thấy mắt nàng lảng tránh, lại lo lắng, cùng Lý Họa đi phía trước, thấp giọng hỏi, "Có phải lại có người nói gì sao? Nhìn nàng không bình thường."
"Là..." Vẻ mặt Lý Họa hơi cứng lên, nhưng không trả lời.
Lý Mặc nghi ngờ nhìn tứ đệ, nhận ra đệ ấy càng có vẻ thêm chán nản, đáy lòng càng nghi ngờ trong lúc đó đệ ấy và nương tử chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
——
Mọi người không nói gì, một đường trầm muộn đi về nhà, ai cũng không mở miệng nói thêm một câu nào nữa.
"Đại ca, tứ đệ?" Lý Ngôn đang gánh trấu cám lúa, đang đi vào sân, thì thật xa nhìn thấy những người này ủ rũ đi đến, liền nghi ngờ gọi to, đợi bọn họ tới gần, mới tò mò hỏi, "Sao thế? Thức ăn heo bốn người cắt bị người ta cướp à? Sao vẻ mặt ai cũng như đưa đám, thật khó nhìn."
Tiểu Ngũ vội nói, "Không ai cướp." Hắn cũng không biết tại sao các ca ca tỷ tỷ lại như thế, lúc đi thì khóc, sau thì cười, rất vui vẻ, lúc về, thì biến thành không khóc cũng không cười, hắn cũng không biết tại sao.
Lý Ngôn đưa tay kéo Tiểu Ngũ qua, "Tiểu Ngũ, đệ nói cho nhị ca biết tại sao đi?"
"Không có gì, đúng lúc huynh đến sau núi có việc, thì nhìn thấy ba người họ, liền cùng nhau đi về." Lý Mặc nói, thật ra, hắn cũng rất muốn biết tại sao lại như thế.
Lý Ngôn tin đại ca, nhưng không tin tứ đệ, trong lòng thầm đoán nhất định là trước khi đại ca đến thì đã xảy ra chuyện, vẻ mặt tứ đệ và nương tử rất không bình thường.
"Trấu cám lúa này?" Lý Mặc nhìn trong gánh, hỏi.
Lý Ngôn nói, "À, trong nhà không phải đang nuôi heo sao? Đệ đến nhà bác gái Triệu mua một ít."
Lý Mặc gật đầu, vẫn là nhị đệ cẩn thận, "Việc nhà Mẫu Đan đều xong rồi?"
"Ừ." Lý Ngôn hừ một tiếng, "Hôm nay nhà chú Trần có khách, hai ngày nữa mới trả tiền công."
"Cũng được." Lý Mặc không hỏi nhiều, vào sân, đặt giỏ dưới mái hiên.
Lý Thư và Tiểu Ngũ về Đông phòng, Lý Mạn thấy khát nước, muốn vào phòng bếp uống miếng nước, Lý Ngôn gánh trấu cám lúa cũng theo vào.