Xử lý xong đám xác sống trên đường, người áo đen tiếp tục lái xe chạy lên phía trước.
Trải qua một trận chiến nhỏ, cơ thể Khâu Sam không có bất kì cảm giác mệt mỏi nào, nhưng mà người áo đen lại không như vậy, Khâu Sam nhìn ra được tay chân nàng như muốn nhũn hết ra, chỉ là ánh mắt của nàng vẫn cực kì kiên định, Khâu Sam biết giờ phút này nàng nhất định không chịu nghỉ ngơi. Lại tiếp tục lái thêm một tiếng nữa, Khâu Sam vỗ vỗ cửa xe, ý bảo người áo đen dừng lại.
Người áo đen khó hiểu nhìn Khâu Sam, chờ cô giải thích. Khâu Sam làm động tác nhét gì đó vô miệng, sau đó cầm đèn pin và dao phay mở cửa xe.
Người áo đen giữ chặt tay Khâu Sam lại: "Cô muốn đi ăn cái gì?"
Khâu Sam bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, chỉ chỉ miệng của nàng.
"À xin lỗi." Người áo đen có chút thẹn thùng buông tay.
Khâu Sam đưa tay lên vẽ một vòng tròn.
"Cô đi quan sát tình huống xung quanh?"
Khâu Sam gật đầu, mở đèn pin rồi xuống xe, đầu tiên là dạo quanh xe một vòng, xem xét chung quanh xem có bóng dáng xác sống nào không. Sau khi đi một vòng, Khâu Sam giơ tay ra hiệu với người áo đen trong xe, sau đó đi tuần tra một vòng lớn hơn. Hai bên đoạn cao tốc này đều là ao ruộng, cực kì trống trải, xa xa mới có một căn nhà ha ba tầng giản dị, soi đèn pin quan sát kỹ một vòng. Khâu Sam quan sát mấy căn nhà ở gần đây, không phát hiện xác sống nào. Xa chút nữa là rừng cây, Khâu Sam lắc lắc đèn pin hai cái, không thấy động tĩnh gì, nên cũng không đi qua đó.
Sau khi lượn qua lượn lại khu vực lân cận ba lần, Khâu Sam quay lại xe. Người áo đen đã ăn xong, gối trắng đặt trên đùi, bên trên là một quyển sổ trắng dày, người đó đang cúi đầu viết viết gì đó, sắc mặt cực kì chuyên chú. Khâu Sam nhìn thoáng qua hàng mi dài mà thẳng của nàng, thấy nàng không có che nội dung trong sổ liền cúi đầu nhìn thử. Nàng đã viết được khá nhiều đoạn, mỗi đoạn cũng không hề ngắn, Khâu Sam cũng không quá chú ý, ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay nàng. Nàng đã gỡ găng tay ra, bàn tay trắng nhỏ cầm một cây bút bi đen thông thường, ngòi bút trượt lưu loát trên mặt giấy, viết ra một hàng chữ xinh đẹp: Hình Bắc Ân ghi chép lại tối ngày /.
"Tây..." Cổ họng Khâu Sam phát ra một âm đơn mơ hồ quái dị, "Tây, Ân."
Người áo đen nhấc bút, ngẩng đầu nhìn Khâu Sam, sau đó nhìn theo tầm mắt Khâu Sam đến một hàng chữ cuối cùng trên sổ, nhất thời giật mình, ngón tay chỉ ba chữ "Hình Bác Ân" rồi nói: "Đây là tên tôi, Hình, Bác, Ân."
Khâu Sam cố gắng nhớ kỹ: "Tây, Yêu, Ân."
"Hình Bác Ân."
"Tây Yêu, " Khâu Sam dùng sức phát âm giống như hắt hơi khiến hai chữ này nghe như dính vào nhau, một chữ cuối cùng cũng không phát ra được, dừng lại một chút mới phát ra âm, "Ân."
"..." Hình Bác Ân trợn mắt nhìn.
Khâu Sam cảm thấy rất xấu hổ, tên người ta đẹp như thế mà mình lại đọc thành như vậy.
Hình Bác Ân cất sổ vào balo rồi nói: "Cô có thể phát ra âm gần giống tôi đã vui lắm rồi. Lâu rồi tôi chưa được nghe ai gọi tên mình."
Khâu Sam như nhớ đến điều gì, cô lấy trong túi quần ra một cái thẻ, đưa cho Hình Bác Ân xem.
Hình Bác Ân cầm lấy: "Thẻ hành nghề phóng viên? Cô gọi là Khâu Sam. Cô rất ăn ảnh."
Khâu Sam hơi nhấc khoé miệng, cầm thẻ phóng viên cẩn thận nhét vào túi quần, cô chỉ Hình Bác Ân một cái, sau đó hai bàn tay áp lại cùng một chỗ đặt bên cạnh lỗ tai, rồi nghiêng đầu tựa lên.
"Tôi ngủ?"
Khâu Sam lại chỉ lên mui xe.
"Cô gác đêm? Cô không buồn ngủ sao?"
Khâu Sam lắc đầu.
Dường như Hình Bác Ân rất ngạc nhiên về phương diện này của đối phương, nàng nghiêng người đối mặt Khâu Sam, hỏi: "Mấy ngày nay cô không hề nghỉ ngơi, vậy cô có cảm thấy buồn ngủ hay mệt gì không?"
Khâu Sam lại lắc đầu.
"Vậy cô có cảm giác đói bụng bao giờ chưa?"
Khâu Sam chậm rãi cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp, tựa hồ có vài vấn đề chính mình cũng cảm thấy mơ hồ, sau một lúc lâu cũng chưa hề phản ứng lại.
Hình Bác Ân nói: "Bây giờ tôi vẫn còn chưa quá buồn ngủ. Không bằng như vậy đi, tôi cố gắng ngủ, nếu đến hừng đông, tầm năm giờ sáng mà tôi vẫn chưa tỉnh thì cô kêu tôi dậy, chúng ta tiếp tục lên đường."
Khâu Sam gật đầu đồng ý, mang đèn pin và dao phay xuống xe, dùng tư thế vụng về leo lên mui xe, thử vài lần mới trèo lên được. Xuyên qua kính chắn gió, Hình Bác Ân nhìn Khâu Sam sử dụng cả tay lẫn chân vất vả leo lên nắp cabo, lảo đảo đứng lên, đi từng bước về phía mình, rồi lại ngã đập mặt xuống, cả người dính lên kính chắn gió, khuôn mặt trắng bệch áp vào mặt kính đối mắt với chính mình. Hình Bác Ân nhìn ra chút sự xấu hổ trong mắt Khâu Sam, vì để sự xấu hổ không tiếp tục tràn lan, nàng vẫn nghiêm mặt ngồi im tại chỗ.
Hai chân Khâu Sam giẫy vài cái, không tìm được chỗ để mượn lức, đứng dậy không được, cô đành dựa vào lực hai tay, nắm hai bên mui xe, kéo thân mình lên mui xe từng chút từng chút một. Hình Bác Ân ngồi trong xe, xuyên qua kính chắn gió nhìn từng thứ của Khâu Sam lần lượt trượt qua, ngón tay trắch bệnh, ống quần cộc xanh lục cùng cẳng chân trần trụi, cuối cùng là một đôi giày, rốt cuộc mọi thứ cũng xong xuôi.
Trên nóc xe truyền đến vài tiếng động, Hình Bác Ân có chút lo lắng Khâu Sam sẽ té thẳng từ trên nóc xe xuống, may mà điều nàng lo lắng là dư thừa, nóc xe nhanh chóng im lặng, tiếp đến là hai tiếng gõ nhẹ nhàng truyền đến, Hình Bác Ân liền biết Khâu Sam đã ngồi vững bên trên.
Giờ đang là thời điểm nóng bức mùa hè, lúc lái xe còn có chút gió luồn qua khe cửa vào nên dễ chịu chút, giờ xe dừng lại, bên trong chỉ còn lại khí trời oi bức nóng nực không chịu nổi. Hình Bác Ân vươn tay dò xét thử, không có gió, vì thế nàng nâng kính xe lên, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Kính xe đã được lau sơ qua, chỉ còn lại vài vật chất sềnh sệch không rõ ngoan cố bám lại, tuy rằng nhìn khá chướng mắt nhưng cũng không quá ảnh hưởng tầm mắt.
Nàng tắt đèn xe, tắt động cơ, bên trong rơi vào bóng đêm, nàng nheo mắt thích ứng một chút, sau đó ngã lưng ghế nằm xuống. Ánh mắt vừa khép lại, những sự việc phát sinh trong hai ngày nay lập tức loé lên trong đầu, kích thích ngực nàng như có búa đập vào, từng nhát từng nhát đau đớn, hai dòng nước mắt tràn ra hốc mắt, theo đuôi mắt chảy xuôi xuống. Thảm hoạ phát sinh quá đột nhiên, mặc dù có chuẩn bị trước, nhưng vẫn thúc thủ vô sách, vẫn phải trải qua sinh ly tử biệt.
Hình Bác Ân vốn tưởng rằng tối nay sẽ mất ngủ, nhưng lại không nghĩ rằng ý thức của nàng đã nhanh chóng rơi vào biển sâu. Nàng quá mệt mỏi, hai ngày nay nàng tựa như một miếng thịt hành tẩu giữa nạn đói, không có chút nào dám thả lỏng. Giờ phút này, nàng như rơi vào hôn mê, toàn thân vô lực thả lỏng, cả người vùi vào ghế dựa, phảng phất như đây là vị trí an toàn duy nhất trên đời. Nàng không có nằm mơ, không cảm giác được thời gian trôi, chỉ khi nàng bị tiếng ồn ào liên tục đánh thức, nàng còn tưởng rằng mình chỉ vừa mới chợp mắt qua.
Sắc trời mờ mịt không rõ, ước chừng là tầm - giờ sáng, Hình Bác Ân mê mang trợn trừng mắt, nhìn khuôn mặt hoàn toàn biến dạng đang đè ép lên mặt kiếng xe, một bàn tay đang liều mạng lách qua khe hở cửa kiếng vói vào trong, hai ngón tay bị kiếng xe cạo đi một lớp da, lùng nhùng bầy nhầy. Đột nhiên một con dao màu bạc găm vào cái đầu ngoài xe, óc phun tung toé trên cửa kinh, xác sống đó ngã xuống, hai ngón tay vẫn còn kẹt lại trong khe hở.
Lúc này thì Hình Bác Ân đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đếm số xác sống chung quanh xe. Hình Bác Ân hạ kính xe xuống một chút để cho tay xác sống rơi ra ngoài, sau đó đóng kín kính xe lại, đeo găng tay vào, cầm cây thép đẩy cửa xe bước xuống, chân còn chưa kịp đưa ra thì cửa xe đã bị một lực đẩy đóng lại, ngay sau đó, một ngón tay trắng bệch bẩn thỉu quen thuộc xuất hiện ngoài cửa sổ. Khâu Sam xoay người, nhìn xuyên qua cửa kính xe lắc đầu với nàng, cô đưa tay chỉ chỉ phía trước.
Con đường phía trước đã bị Khâu Sam thanh lý sạch sẽ. Không rảnh tranh luận, Hình Bác Ân nâng ghế dậy, khởi động ô tô, nghiền nát thi thể xác sống nằm dưới đất vui vẻ chạy lên phía trước vài thước, rời khỏi vòng vây của xác sống, nàng mở cửa xuống xe, đi về phía đuôi xe, cây thép quất ngược từ dưới lên, hung hăng tán vào cằm một xác sống, thừa dịp nó ngã xuống đất, Hình Bác Ân cắm thẳng cây thép vào đầu nó, rồi rút ra, cắm thẳng cây thép vào miệng xác sống thứ hai đang há miệng nhào tới, nàng giơ chân đạp văng xác sống này, rồi lại cắm cây thép vào con mắt đục ngầu của xác sống thứ ba. Tay nàng khẽ run lên, nhưng lại có hai xác sống nhào lại đây, Hình Bác Ân cắn răng cầm chặt cây thép, nhanh chóng rút ra, rồi lại canh ngay tai xác sống bên trái dùng lực phạt ngang, đập đầu nó biến dạng, xác sống bên phải lúc này này đã muốn nhào đến trước mặt Hình Bác Ân, nàng giơ cây thép lên, động tác trong nháy mắt khựng lại.
Xác sống này khi còn sống là một cô bé, cột hai bím tóc, mặc váy hồng nhạt, chỉ là giờ đây bộ váy đã nhuốm bẩn. Hình ảnh này làm cây thép dừng lại giữa không trung, không có đập xuống, Hình Bác Ân đưa chân đạp một phát vào ngực nó, không nghĩ tới bị nó bắt chân lại, lảo đảo một cái liền đạp thẳng xuống bụng nó, cây thép cũng rời khỏi tay. Nó hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, hai bàn tay trắng bệch không chút máu kéo quần Hình Bác Ân, miệng phát ra tiếng gào của dã thú. Hình Bác Ân cuống quýt đạp chân, vừa tránh khỏi tay xác sống vừa muốn lui lại phía sau, giày bị nó kéo lấy. Mắt thấy mấy xác sống đang vươn tay tới gần nàng, Hình Bác Ân hô to một tiếng: "Khâu Sam!"
Đột nhiên một sức mạnh kéo nàng về phía sau, Hình Bác Ân quay đầu nhìn đến khuôn mặt không cảm xúc của Khâu Sam, trong lòng chợt thấy bình yên.
Khâu Sam cứng rắn nhét nàng vào xe, che trước cửa xe không ngừng chặt chém, giải quyết những xác sống gần đó, sau đó nhặt cây thép và một chiếc giày của Hình Bác Ân trở lại xe. Hình Bác Ân lập tức lái xe đi, bỏ xa dần đám xác sống đằng sau. Ngày càng có nhiều xác sống đi ra từ trong rừng cây, không biết là từ chỗ nào đi lại đây, cũng không biết đi đến nơi nào, bọn nó mất phương hướng thẩn thờ hành tẩu, cho đến khi phát hiện máu thịt mới mẻ.
Trời tờ mờ sáng, mặt trời ẩn nấp sau tầng mây, lại là một ngày oi bức trời đầy mây. Hình Bác Ân dừng xe, tháo găng tay tuỳ ý đặt trên đùi, vừa uống nước vừa cố nuốt miếng sandwhich đã có chút biến vị, Khâu Sam nhìn vào kính chiếu hậu bên phải, vừa soi vừa lấy khăn chà lau thứ gì đó dính lên mặt.
"Dùng quá nhiều lực rồi." Hình Bác Ân nuốt nốt miếng sandwich đã bắt đầu biến vị, uống hai miếng nước rồi nói với Khâu Sam.
Khâu Sam hơi khựng lại một chút, thử nhẹ tay lại, lau cả nửa ngày mà khăn vẫn chưa hề chạm vào mặt.
"Tôi giúp cô." Hình Bác Ân cầm lấy khăn mặt, đổ ít nước lên trên làm ướt khăn mặt, sau đó cẩn thận lau sạch sẽ khuôn mặt Khâu Sam.
Lông mi Hình Bác Ân thật dày, Khâu Sam nhìn trong chốc lát, ánh mắt chuyển sang một bên.
"Được rồi." Hình Bác Ân đeo găng tay vào một lần nữa, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống khẩn cấp có thể phát sinh.
Khâu Sam nhìn vào kiếng chiếu hậu, quay đầu khép mở miệng hai cái với nàng.
"Không ngại." Hình Bác Ân nói xong, bỗng nhiên sát lại nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Sam hỏi, "Sau khi bị lây nhiễm thị giác của cô có gì thay đổi không?"
Khâu Sam lắc đầu.
"Thính giác? Khứu giác? Vị giác?"
Hai vấn đề trước Khâu Sam đều lắc đầu, còn cái cuối cùng thì cô chần chờ không nhúc nhích.
"Thức ăn bình thường, cô có thể nếm ra hương vị không?"
Khâu Sam đưa tay ôm bụng, một tay còn lại lắc lắc.
"Có thể nếm ra vị, nhưng không có cảm giác thèm ăn?" Hình Bác Ân tỏ vẻ đã hiểu, trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng hỏi, "Còn thịt, tươi, thì sao?"
Khâu Sam thành thực lắc đầu.
Hình Bác Ân không giấu được sự kinh ngạc trên mặt, nói: "Tôi vốn suy đoán là cô cũng có nhu cầu về phương diện này, chỉ là không mạnh mẽ như tụi nó, nên cô có thể dùng lý trí kiềm chế lại."
Khâu Sam nhún vai, kỳ thật điểm này chính cô cũng thấy rất khó lý giải. Một xác sống không muốn ăn thịt người thì còn có thể gọi là xác sống không?
Sau khi lây nhiễm phải loại bệnh dịch không biết tên, bởi vì đầu óc cô vẫn thanh tỉnh từ đầu đến cuối, nên cô vẫn vững tin rằng chính mình còn là người, nhưng cô không thể phủ nhận rằng cơ thể chính mình đã biến thành trạng thái xác sống. Vào ba ngày trước, một mình cô nằm trên giường, trải qua cảm giác đau đớn, sốt cao, mất nước, thân thể mê man cho đến khi mất đi tri giác...Ý thức của cô chưa từng mất đi, thậm chí cô còn biết được quá trình tim mình ngừng đập. Sau đó lầm vào hôn mê, hoặc có thể nói, tại thời khắc đó, thân thể của cô đã chết rồi.
Nhưng cô lại tỉnh lại, mất đi rất nhiều, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cô còn nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí còn có thể bước đi, cho dù cơ thể không quá linh hoạt. Khi cô đi trên đường, nhìn thấy những xác sống thẩn thờ đi lại hai mắt dại ra, mà những xác sống này lại không hề phản ứng gì trước sự xuất hiện của cô, cô liền biết, có thứ gì đó đã thay đổi.
Nhưng cô xác thực chưa bao giờ cảm giác được lực hấp dẫn của máu thịt con người. Hình Bác Ân là người thứ nhất cô ở gần sau khi lây nhiễm, khoảng cách của họ gần đến nỗi cô có thể mơ hồ ngửi được vị mồ hơi thoang thoảng trên người Hình Bác Ân, nhưng quả thật là cô chưa từng nghĩ đến việc cắn thử Hình Bác Ân một cái. Trong truyền thuyết, mùi vị thịt người cũng không được ngon cho lắm.
Nghĩ đến đây, Khâu Sam lại quay đầu đánh giá Hình Bác Ân.
Có lẽ là vì mệt nhọc mấy ngày liền, sắc mặt Hình Bác Ân tái nhợt một cách không bình thường, có thể mơ hồ thấy được mạch máu nhỏ dưới da hai bên má. Khâu Sam nghĩ: Nếu nếm thử mùi vị của Hình Bác Ân, hẳn là thanh đạm, rất sảng khoái, tựa như một bông tuyết đọng lại trên đoá hoa thoang thoảng hương thơm.
"Sao vậy?"
Khâu Sam lắc đầu.
"Tiếp tục đi thôi." Hình Bác Ân khởi động ô tô.