Triệu Tông ngồi trên giường, phía sau lót gối dựa rất dày, hắn nghe Trà Hỷ kể chuyện gặp phải ở Ngụy Quận vương phủ một lần, vẫn chưa lập tức nói chuyện.
Mãi đến khi Nhiễm Đào bưng khay đi tới, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nước lê ép đã chưng xong rồi.”
Triệu Tông đưa tay nhận lấy, chỉ mấy hớp đã uống cạn chén nước lê, lại trả cái chén cho Nhiễm Đào, hỏi: “Ba người kia đứng hàng thứ mấy trong nhà?”
Trà Hỷ áy náy nói: “Nô tỳ không biết.”
“Bệ hạ.” Nhiễm Đào mở miệng, “Thủ lĩnh, sợ rằng là tiểu thập lang quân, Triệu Thế Đình.”
“Triệu Thế Đình.” Triệu Tông đọc lại cái tên đó.
“Bệ hạ dự định?” Nhiễm Đào thấy hắn thật lâu không nói lời nào, không khỏi hỏi.
Triệu Tông cười: “Có thể làm sao? Phái người đến Ngụy Quận vương phủ, xách mấy tiểu tử kia ra đánh mấy trận?”
Trà Hỷ ủ rũ, cũng biết là như vậy, đều tại nàng.
“Lần tới gặp lại tình huống như vậy, mặc kệ hắn là ai, cứ mắng lại.” Triệu Tông giọng nói bình tĩnh, chữ nói ra cũng rất rõ.
“Vâng!” Nhiễm Đào và Trà Hỷ cùng đáp lại.
Triệu Tông trầm mặc không nói, Triệu Thập Nhất sở dĩ tự kỷ như thế, sợ rằng là vì khi ở nhà, suốt ngày bị bắt nạt như vậy. Ngụy Quận vương phủ quả nhiên không phải chỗ tốt, sau này không đưa Triệu Thập Nhất đến đó nữa.
Chuyện thế này cũng không giống với thân chính, mưu tính thân chính thực sự quá mức phức tạp, mỗi một chi tiết đều đặc biệt quan trọng, nhất định phải chậm rãi từ từ.
Thù này nhất định phải báo, mà phải báo nhanh, cho tới bây giờ hắn luôn không coi mình là quân tử, không có câu nói “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.
Quân tử đều là đến chết vẫn sĩ diện.
Ai muốn làm, người đó tự mà làm.
Mà đến Trung Thu, trong cung phải mở tiệc, mời tông thất tiến cung chung vui.
Những năm qua, hắn ít khi tham dự.
Năm nay, hắn cần phải đứng ra. Lúc đó, xem hắn làm sao chỉnh mấy con khỉ nhiều lông kia!
Con nít là có lý? Là có thể bắt nạt người khác?
Vậy hắn mới mười sáu tuổi đây này! Xem hắn làm sao chỉnh đám tiểu tử kia!
Hắn cẩn thận nuôi bạn nhỏ tự kỷ như vậy, lại bị bọn nó bắt nạt, không biết phải mất bao lâu mới ổn lại được đây.
Nghĩ đến đây, hắn liền ngẩng đầu: “Sau khi tiểu lang quân tỉnh dậy, lập tức đưa hắn đến đây.”
“Bệ hạ, ngài phải nghỉ ngơi ——”
“Dẫn hắn lại đây.”
“Vâng.”
Trà Hỷ đang muốn lui ra, Triệu Tông lại hỏi: “Hắn đi gặp mẹ ruột của hắn?”
“Vâng, vị kia nương tử còn may mấy bộ quần áo cho tiểu lang quân.”
“Do mẹ ruột may, để hắn mặc nhiều lên, không thể quên cội nguồn.”
“Nô tỳ đã hiểu.”
“Ở Ngụy Quận vương phủ còn biết cái gì nữa không?” Sau khi tỉnh dậy nói quá nhiều, Triệu Tông lại có chút uể oải, dần dần nhắm chặt mắt lại, vẫn còn hỏi.
“Cái khác đều không có.” Trà Hỷ suy nghĩ một hồi lại nói, “Mà trong phòng của Đan nương tử nuôi rất nhiều chim, tiểu lang quân đặc biệt thích chim bồ câu, trong tay còn ôm một con. Nô tỳ ở ngoài sân, vừa vặn thấy tiểu lang quân đứng trước cửa sổ cho một con cất cánh.”
Triệu Tông nghĩ đến chuyện hắn đã hứa với Triệu Thập Nhất sẽ tặng chim cho hắn, xem ra cũng đúng dịp đấy, Triệu Thập Nhất tựa hồ thật sự rất yêu thích mấy động vật nhỏ.
Cái này dễ thôi.
“Vậy đi tìm cho hắn một ít chim bồ câu là được.”
“Vâng.”
Triệu Tông vẫn chưa nói chuyện, tựa lên gối dường như lại ngủ rồi.
Nhiễm Đào nháy mắt với Trà Hỷ, nàng quay người ra khỏi nội thất.
Từ khi Triệu Thập Nhất trọng sinh tới nay, trước giờ ngủ không nhiều, cũng ít.
Hắn lại chưa vội ngồi dậy, vẫn nằm trên giường, Cát Tường cách ngoài màn nói chuyện, nội thất chỉ có hai người họ.
“Canh giờ còn sớm, khi tiểu nhân đến Ngự Dược Cục, Đặng ngự y cũng vẫn chưa tiến cung.”
“Những nơi Nhiễm Đào thường hay đi qua, về sau hãy lòng vòng ở đó nhiều lên.”
“Tiểu nhân đã hiểu.”
Lúc trước sắp xếp Cát Tường tiến cung, cũng không hy vọng cậu ở trong cung tạo được quan hệ gì, chỉ có điều xếp một người tiến cung từ sớm, dù gì cũng có người của mình tiện làm việc, hắn vào rồi cũng tiện sai khiến.
Huống chi, thật ra Triệu Thập Nhất là một kẻ thù dai, lòng dạ cũng hẹp hòi.
Hắn ghi nhớ mối hận kiếp trước, chuyện Triệu Tông Ninh diệt cả nhóm thân tín của hắn, nữ quan kề cạnh hắn tin tưởng tự tay đưa Triệu Tông Ninh vào nội thất của hắn! Triệu Tông Ninh thừa dịp hắn ngủ say, kéo hắn từ trên giường xuống, không chờ hắn nói một câu, đã giết hắn.
Khi trong triều và biên cảnh đều vừa kết thúc hỗn loạn, thật vất vả thiên hạ mới thái bình, ai có thể nghĩ tới một quận chúa sẽ đường hoàng cầm kiếm tiến cung giết kẻ làm Hoàng đế như hắn chứ! Ai có thể nghĩ tới Triệu Tông Ninh mới là con phượng hoàng ở phía sau hắn chờ cướp trái cây!
Chiếc giường hắn ngủ trước khi chết, chính là chiếc giường Triệu Tông đang ngủ bây giờ.
Mảnh đất hắn nằm trước khi chết, cũng chính là mảnh đất trước giường Triệu Tông.
Lúc đầu mặc dù hắn không muốn kiến thiết mạng lưới liên lạc, nhưng cũng muốn diệt cả nhóm thân tính của Triệu Tông.
Không nghĩ tới Nhiễm Đào và Phúc Lộc quá mức thông minh, lại cực kỳ trung tâm, bên người căn bản không có cách nào thẩm thấu.
Vừa khó có thể diệt cả nhóm, hắn cũng lười, mà Triệu Tông sắp chết rồi.
Mà bây giờ thì khác, hắn hy vọng Triệu Tông tối thiểu phải sống lâu hơn kiếp trước mới được.
Lúc trước khi Cát Tường tiến cung, đương nhiên phải bị điều tra, trên người tiền bạc gì cũng không mang. Một tên tiểu thái giám một tháng có bao nhiêu tiền? Lúc đầu còn phải hiếu kính đưa cho đại thái giám. Mà bây giờ muốn thu người, thì không thể không có tiền.
Triệu Thế Tông vẫn luôn thờ phụng một câu nói: Có tiền có thể sai ma khiến quỷ.
Tiền chính là vạn năng.
Kiếp trước hắn bởi vì tiền, bắt được rất nhiều người.
Kiếp này hắn mới mười một tuổi, đã có đủ tiền, mà số tiền kia ở ngoài cung. Lúc này hắn không khỏi hối hận, lần trước khi xuất cung nên nói với mẹ hắn việc này, nhưng hắn đâu biết lúc này Triệu Tông lại còn đoản mệnh hơn kiếp trước?
Hắn lại nói: “Mấy ngày nữa cha ngươi phải rời kinh, trong tháng này nhất định phải liên lạc với hắn, hỏi hắn chút tiền. Bạc, tiền đồng đều vô dụng, chuẩn bị mấy túi đậu vàng, giấu kỹ, đưa đi cũng dễ.” Dứt lời, liền cười lạnh một tiếng, “Ngự Dược Cục đều là một đám nghèo rớt mồng tơi.”
“Vâng, tiểu nhân đã hiểu.”
“Làm sao liên hệ, có cần lang quân ta dạy cho ngươi?”
Cát Tường cười: “Nếu là chút bản lĩnh này tiểu nhân cũng không có, thì lại làm sao xứng hầu hạ lang quân?”
“Cũng đừng nói lung tung ngươi là ai, cứ để họ đoán đi.”
Để họ không chịu nổi mê hoặc, được lợi ích, rồi lại run như cầy sấy. Đoán tới đoán lui cũng đoán không ra, vì chút vàng như vậy liền càng hãm càng sâu. Như vậy mới dễ khống chế.
“Tiểu nhân đã hiểu.”
Triệu Thập Nhất không nói thêm, Cát Tường nói: “Tiểu nhân đi lấy nước hầu hạ lang quân rời giường.”
“Đi đi.”
Cát Tường từ trong điện đi ra, đang muốn đi lấy nước, thì bị Trà Hỷ gọi lại, cậu quay đầu nhìn, Trà Hỷ cười nói: “Cát Tường, ngươi đến Điện Trung Tỉnh, tìm vị đại quan họ Thịnh, bệ hạ muốn tìm một ít chim bồ câu cho tiểu lang quân, ngươi báo cho hắn, kêu hắn đưa vào điện chúng ta sớm một chút.”
“Dạ?”
“Tiểu tử ngốc, bệ hạ biết tiểu lang quân thích chim bồ câu, đặc biệt dặn dò như vậy. Nói cho Thịnh đại quan, cũng không cần nhiều quá, nhiều quá thì ồn lắm. Tìm chừng hai mươi con là được, chọn con đẹp ấy.”
“Tiểu nhân biết rồi! Chỉ là tiểu nhân đang định lấy nước hầu hạ tiểu lang quân rời giường ——”
“Ngươi đi đi, để ta.”
“Được.” Cát Tường nhanh nhẹn chạy chậm bước ra ngoài điện.
Trà Hỷ bước chân nhẹ nhàng kêu hai tiểu cung nữ cùng hai vị tiểu thái giám, cùng đi chuẩn bị đồ, lại hầu hạ tiểu lang quân rời giường.
Triệu Thập Nhất vốn định đến thăm Triệu Tông.
Chỉ là từ tối hôm qua lần thứ hai khó hiểu chạy về, trong lòng hắn luôn có ngọn lửa đang cháy, cháy đến mức trong một chớp mắt hắn đã làm ra một ít quyết sách, cũng từ rất sớm đã đuổi Cát Tường ra ngoài chính điện chờ ngự y.
Hắn định chờ Triệu Tông khỏe lên nhiều rồi mới thăm, chẳng hiểu vì sao, hắn khó hiểu không muốn nhìn gương mặt bị bệnh lại vừa tội nghiệp vừa vô tà kia của Triệu Tông, nhìn thấy rồi, hắn sẽ hoảng hốt.
Bây giờ Trà Hỷ đầy mặt tươi cười vén màn lên, hầu hạ hắn rời giường, hắn đã biết, Triệu Tông chắc đã không còn đáng ngại.
Giúp hắn mặc quần áo tử tế, Trà Hỷ nói: “Bệ hạ nhớ ngài kìa, muốn tiểu lang quân thức dậy liền đến chính điện.”
Trùng hợp, hắn cũng cần đi.
Triệu Thập Nhất gật đầu, buộc tóc rồi, liền đi tới chính điện.
Các cung nữ giúp hắn đẩy rèm nội thất chính điện, bước chân của hắn dừng lại.
Hôm qua đến đây, hắn có chút khác thường, khác thường đến mức thậm chí cũng không để ý nơi này đối với hắn mà nói là cực kỳ đặc biệt.
Đây là chỗ kiếp trước hắn chết đó, kiếp này, hắn lại còn bình tĩnh bước qua sàn nhà dính đầy máu tươi của hắn đến vậy.
Hôm nay đi vào lần nữa, bước chân dừng lại đồng thời chóp mũi đều là mùi thuốc, trên long sàng trước mắt, màn đã vén lên từ lâu, Triệu Tông yên lặng tựa trên đó.
Nhiễm Đào đứng bên giường giương mắt, nhẹ giọng đi về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân đã dùng tảo thiện chưa?”
Trà Hỷ lắc đầu: “Chưa.”
“Dùng ở đây đi, bệ hạ còn muốn ngủ một lát.”
“Vâng.”
Bọn họ nói chuyện, Triệu Thập Nhất lại liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc giường kia, cùng Triệu Tông nằm trên giường, hoặc là đang quan sát chính mình kiếp trước.
Nhiễm Đào đang muốn mở miệng mời hắn đi dùng tảo thiện, Triệu Tông trên giường chậm rãi mở mắt ra, cũng nhìn về phía họ.
Thời gian tựa hồ đột nhiên chậm lại.
Triệu Tông mở hai mắt ra, Triệu Tông nghiêng mặt sang một bên, Triệu Tông nhìn về phía họ, mỗi một động tác đều chậm đến vô cùng cẩn thận.
“Bệ hạ.” Nhiễm Đào đi về phía hắn.
“Tiểu Thập Nhất đến rồi.” Triệu Tông đưa bàn tay cho Nhiễm Đào, Nhiễm Đào dìu hắn ngồi thẳng dậy.
“Vâng.”
“Lại đây.” Triệu Tông nói với Triệu Thập Nhất vẫn đang đứng ở bên rèm.
Nghe thấy giọng nói hơi khàn của Triệu Tông, Triệu Thập Nhất rốt cuộc cũng hoàn hồn, hắn nhấc chân đi tới bên giường.
“Ngồi.” Triệu Tông lại chỉ bên giường.
Triệu Thập Nhất nghe lời ngồi xuống.
“Các ngươi ra ngoài đi.” Triệu Tông nói với Nhiễm Đào, “Trẫm nói chuyện với hắn.”
“Vâng.” Nhiễm Đào nghe lời dẫn mọi người lui ra.
“Hôm qua bị người ăn hiếp?” Triệu Tông như vô tình mở miệng, giọng nói cũng nhẹ như mây gió, còn là do đang bệnh, giọng nói kia vừa khàn vừa khẽ, như lông chim chầm chậm mơn trớn đầu ngón tay.
Giọng nói của hắn liền gần như vậy, chỉ ở bên tai.
Giờ khắc này cũng chỉ có hai người họ.
Cột sống của Triệu Thập Nhất nhất thời từ trên trở xuống mà nổi lên cảm giác tê dại khó giải thích được.
“Bị bắt nạt, vì sao không mạnh mẽ đánh trả?” Triệu Tông hỏi hắn.
Triệu Thập Nhất giương mắt nhìn hắn.
Đánh trả? Tôn thái hậu làm vậy với hắn, văn võ cả triều làm vậy với hắn, cũng không thấy hắn đánh trả.
Triệu Tông lại còn hỏi mình vì sao không đánh trả, cuối cùng hắn có hiểu ý của hai chữ “đánh trả” hay không.
“Trẫm là Hoàng đế, ngươi là cháu của trẫm, ngươi còn được nuôi dưỡng trong Phúc Ninh Điện, là đứa cháu trẫm tự mình giáo dục. Ai đều không thể bắt nạt ngươi.”
Triệu Thập Nhất nhìn hắn.
“Ngươi không còn là Triệu Thế Tông của Ngụy Quận vương phủ bị người bắt nạt trước kia nữa, ngươi là Triệu Thập Nhất trong điện của trẫm.”
Triệu Tông cũng nhìn hắn.
“Sinh là nam nhi thì phải đỉnh thiên lập địa, về sau ngươi cũng phải thành gia lập nghiệp, nếu cứ như vậy, làm sao ngươi che chở vợ con của ngươi?”
“Lại có người cười ngươi, mắng ngươi, thậm chí đánh ngươi. Không phải sợ, tàn nhẫn mà cười lại, mắng lại, đánh lại. Trẫm sẽ che chở cho ngươi.”
Triệu Tông cười: “Trừ khi mai này, trẫm chết rồi, không bảo vệ được ngươi.”
Sau khi Triệu Thập Nhất nghe xong, chậm rãi cúi đầu.
“Mặc dù ngươi không nói chuyện, trẫm biết ngươi đều hiểu, ngươi cũng nghe hiểu. Tới Trung Thu, trong cung mở tiệc, trẫm cũng gọi các huynh đệ của ngươi đến, ngươi có muốn báo thù hay không?” Triệu Tông cười nói hai chữ “báo thù”.
Hóa ra Triệu Tông cũng biết báo thù làm sao.
Vậy vì sao Triệu Tông không thay bản thân hắn báo thù?
Đáp án rõ ràng, bởi vì Triệu Tông không có chỗ dựa, cũng không có bất cứ ai sẽ che chở cho hắn.
Hắn không có cách nào báo thù, đối thủ của hắn còn là Tôn thái hậu trong cung đối lập với hắn cũng mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều.
Hắn nghĩ, Triệu Tông quả thực không thông minh, nhưng không ngu đốt như trong tưởng tượng của hắn.
Đích tử của Vương phủ từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư được cẩn thận nuôi lớn, hoàng tử duy nhất sau khi được nhận làm con thừa tự, mà ngu dốt ư?
Có lẽ do Triệu Tông hiểu quá rõ, tâm địa quá tốt, làm việc cũng quá mức quân tử.
Chắc chắn hắn chưa bao giờ ngờ tới, thật sự sẽ có người dám to gan lấy mạng của hắn.
Đọc sách quá nhiều, thật không tốt.
Triệu Tông có nhiều nhất là trí tuệ, cũng không phải tâm nhãn.
Tâm nhãn có thể sống, trí tuệ chỉ có thể chết.
Người nhiều tâm nhãn, đố kị mỗi một người ngoài mình, muốn đánh chết mỗi một người ưu tú hơn mình.
Mà người nắm giữ đại trí tuệ, vĩnh viễn là người bị ghen tị.
Triệu Thập Nhất bỗng nhiên có chút ủ rũ.
Ngược với Triệu Tông, hắn không quá mức trí tuệ, chỉ có tâm nhãn, ý xấu, cùng với nhẫn tâm.