“Làm sao? Tông Nhi có vừa ý không?” Tôn thái hậu lên tiếng hỏi hắn.
Sao hắn vừa ý được? Hắn chỉ thích đàn ông, còn nữa, tiểu nương tử này nọ lại không đưa chân dung cho hắn xem, sao hắn chọn chứ?
“Cứ do nương nương làm chủ.” Triệu Tông ngoan ngoãn nói.
Tôn thái hậu rất thoải mái, cơn tức từ sau khi Ngụy quận vương tiến cung, khi nghe thấy và nhìn thấy ngôn ngữ và cử chỉ giống như ngày xưa của Triệu Tông, liền tản đi sạch. Triệu Tông quả nhiên vẫn dễ dụ như xưa, có trách thì chỉ trách, người bên cạnh tâm nhãn nhiều, cứ đi xúi giục Triệu Tông.
Nàng thả mềm giọng: “Tông Nhi không trách ta tuyển tiểu nương tử có gia thế quá thấp cho ngươi?”
“Nương nương làm việc, chắc chắn có suy tính, Tông Nhi tin tưởng nương nương.”
Mặt Tôn thái hậu lộ vẻ cảm động: “Tông Nhi nói rất đúng. Vì Hoàng hậu còn chưa có, ta rất sợ nạp tiểu nương tử có gia thế quá tốt tiến cung, tương lai Hậu cung không tiện ở chung. Chờ Tông Nhi lại lớn thêm vài tuổi, nạp Hoàng hậu, liền ——”
Triệu Tông hồ đồ nhìn Tôn thái hậu, ra vẻ hoàn toàn không hiểu.
“Xem ta kìa, Tông Nhi còn nhỏ, ta nói mấy cái này với ngươi, làm sao ngươi hiểu được? Ngươi yên tâm, có nương nương ở đây, chắc chắn thay ngươi chọn tốt.”
“Tất cả dựa cả vào nương nương.”
“Đã như vậy, lần này liền nạp ba vị phi tần, Tông Nhi cảm thấy thế nào?”
“Nương nương nói tốt là tốt thôi.”
“Tông Nhi yên tâm, mấy tiểu nương tử này ta đã gặp rồi, đều có mỹ mạo, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa. Chức vị của các nàng, Tông Nhi có nghĩ đến chưa?”
“Tông Nhi không hiểu mấy cái này cho lắm.”
“Cũng được, chuyện trong Hậu cung, cũng không bắt ngươi hiểu. Ta tự định giá, gia thế của các nàng mặc dù giống nhau, nhưng đều là con ngoan. Liền phong các nàng làm Mỹ nhân thấy sao?”
Triệu Tông gật đầu: “Được.”
Tôn thái hậu lộ ra ánh mắt như từ mẫu, nhìn Triệu Tông nói: “Mấy năm gần đây, ta chung quy đều bận chính sự, thời gian ngươi với ta ở chung cũng ít hơn ngày thường rất nhiều.”
Đây là muốn chơi bài tình thân.
Triệu Tông hết sức phối hợp, vừa nhăn mũi, hốc mắt lập tức đỏ lên, hắn chậm rãi cúi đầu, không nói lời nào.
Triệu Tông lại là lão sư dạy diễn xuất đó, mặc dù hắn không ra sân diễn, nhưng lại thường đến nhà hát của bằng hữu biểu diễn hữu nghị, kỹ năng diễn xuất là cấp bậc cung điện. Với hình thái lần này, Tôn thái hậu nhìn vào cũng thật sự thấy trong lòng chua xót. Nàng không khỏi nghĩ đến hồi lúc Triệu Tông mới đăng cơ, hắn mười tuổi, vóc dáng nhỏ bé, khóc lóc nói với nàng: “Nương nương, ta thật sự không biết trị quốc.”
Triệu Tông từ nhỏ đã có ngoại hình tốt, da trắng như sứ, lại luôn mặc áo đỏ, rất giống tiểu ngọc nhân, hắn đỏ bừng hốc mắt nhìn nàng, nàng liền ôm Triệu Tông vào lòng rồi khóc lên.
Tôn thái hậu không khỏi lần thứ hai than thở, nếu như Triệu Tông là con trai ruột của nàng, thế thì tốt biết bao?
Nếu có một đứa con ruột vậy, nàng quả thực tình nguyện dốc hết sức.
Chỉ tiếc, đứa nhỏ ngoan như vậy, chung quy không phải của nàng.
Nàng đưa tay, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Triệu Tông: “Tông Nhi phải nhớ, trong cung này, ngươi và ta mới là thân cận nhất. Ta làm tất cả cũng là vì Tông Nhi ——”
Triệu Tông vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng, nghẹn ngào nói: “Nương nương, Tông Nhi đều biết, đều biết hết. Mấy người vương thúc mặc dù tốt với ta, nhưng lại có ý đồ riêng của họ. Chân chính tốt với ta, mọi thứ chỉ suy nghĩ vì ta, mãi mãi chỉ có nương nương.”
Vừa khóc lên, Tôn thái hậu cũng không tự chủ rơi lệ. Đây là do Triệu Tông cũng lớn tuổi rồi, bằng không Tôn thái hậu thật sự có thể ôm lấy Triệu Tông khóc lớn một hồi.
Thanh Mính tiến lên khuyên nhủ: “Bệ hạ đừng khóc nữa, mấy ngày trước đại nương tử phạm lỗi, nương nương tự trách đến mức khóc vài đêm đây. Ngài cứ khóc như thế, nương nương lại phải khóc thêm vài ngày.”
Triệu Tông nhận lấy cái khăn Thanh Mính đưa, nói: “Ta không thể bảo vệ biểu muội cẩn thận, ta xin lỗi nương nương.”
Tôn thái hậu bi thương nói: “Thiên hạ này, mọi người đều nhìn chằm chằm chúng ta, hai mẫu tử chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới chặn được những kẻ không có lòng tốt.”
Triệu Tông bội phục vô cùng, cái gì gọi là nói đen thành trắng? Chính là đây.
Đối mặt Tôn thái hậu nói lời cảm động đến cực điểm như vậy, Triệu Tông chỉ có thể khóc thương tâm thêm một chút, để bày tỏ quyết tâm của hắn.
Tôn thái hậu lại tưởng nàng thật sự đã khiến Triệu Tông ổn định, lau nước mắt, nói: “Xem ta kìa, lại nói cho Tông Nhi òa khóc rồi. Thanh Mính, ngươi đưa bệ hạ đi rửa mặt, lại đưa bệ hạ về Phúc Ninh Điện, sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt, kêu nhóm Nhiễm Đào khi hầu hạ thì phải cẩn thận một chút, chớ có chọc bệ hạ khó chịu.”
“Vâng.” Thanh Mính dứt lời, liền định dìu Triệu Tông đi.
Triệu Tông nghẹn ngào ngẩng đầu, nói: “Nương nương, còn có một việc.”
Tôn thái hậu tâm tình đang tốt, lập tức nói: “Tông Nhi cứ nói thẳng, nương nương làm thay ngươi.”
“Tông Nhi thích một vị tú nữ, nhưng nàng không có trong danh sách của nương nương, Tông Nhi cũng muốn nạp nàng làm phi.”
Tôn thái hậu rụt ngón tay lại, nàng hỏi: “Là ai?”
“Nàng tên là Tiễn Nguyệt Mặc.”
Vừa nghe đến cái họ này, Tôn thái hậu lập tức biết là ai, nàng không khỏi lần thứ hai dùng ánh mắt dò xét nhìn Triệu Tông. Nàng rõ ràng đã dặn từ lâu, không để một vị tú nữ nào gặp mặt Triệu Tông, vì sao Triệu Tông lại biết?
Nhưng Triệu Tông mặc kệ là gương mặt hay là ánh mắt, đều vô cùng thản nhiên.
Tôn thái hậu hỏi lại: “Sao Tông Nhi lại biết nàng?”
Triệu Tông hơi ngượng ngùng mà cúi đầu: “Tông Nhi, chỉ là…” Hắn giả vờ thẹn thùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tôn thái hậu thầm “Hừ”, tất nhiên chính là kẻ nào đó thích xen vào việc không đâu nói với Triệu Tông rồi! Còn nữa, Tiễn Nguyệt Mặc là con gái của Tiễn Thương, quả thật là người xuất sắc nhất trong nhóm tú nữ lần này. Nói nghiêm túc, làm Hoàng hậu cũng xứng, Tôn Tiểu Dục đứng trước mặt Tiễn Nguyệt Mặc cũng không bằng.
Cố tình Tiễn Nguyệt Mặc, nàng tuyệt đối không thể nạp cho Triệu Tông.
Dù sao đó cũng là con gái của Tiễn Thương.
Hôm nay Triệu Tông ăn thiệt quá độ, đã lâu không khóc thành như thế, nếu không cho mình vài lợi ích, thì thật uổng phí công diễn xuất của hắn.
Hắn cúi đầu, thấp giọng nói: “Nương nương không muốn ư.” Trong giọng nói là vô số oan ức.
Giọng nói đấm thẳng vào buồng tim của Tôn thái hậu.
Tôn thái hậu cau mày, do dự giãy dụa.
Triệu Tông ngẩng đầu nhìn nàng một cái, màu mắt của Triệu Tông cực nhạt, trong hốc mắt chứa nước mắt, Tôn thái hậu trong một thời gian ngắn không nhịn được, lại bị đôi mắt của Triệu Tông khiến cho hốc mắt lần thứ hai hồng lên. Ngẫm nghĩ đến nhiều năm qua, nàng đều đang lợi dụng Triệu Tông, Triệu Tông có làm sai chỗ nào?
Mặc dù bây giờ, Triệu Tông cũng chỉ bị người xúi giục thôi.
An Định quận vương phi còn là biểu muội của nàng, Tôn thái hậu thầm thở dài, thôi vậy, chung quy nàng đã có lỗi với Triệu Tông nhiều năm. Huống hồ Tiễn Thương cũng chưa từng chân chính làm việc cho nàng, giữ trong tay cùng với đưa đi chỗ khác thì có gì khác biệt?
Nàng nói: “Tông Nhi đã thích nàng, nương nương sẽ làm chủ cho ngươi.”
Triệu Tông không thể tin ngơ ngác nhìn nàng.
Tôn thái hậu nở nụ cười, lại hỏi: “Tông Nhi định chọn chức vị gì cho nàng?”
“Quý phi?”
“Cứ nói bậy, trong cung còn chưa có Hoàng hậu đâu.” Tôn thái hậu quở trách, có điều nàng đã đồng ý việc này rồi rồi, lại hẹp hòi ở chỗ chức vị cũng không có ý nghĩa gì, “Tiểu nương tử Tiễn gia có gia thế và nhân phẩm như vậy, mới tiến cung, Quý phi mặc dù còn miễn cưỡng, mà một Thục phi thì cũng xứng.”
Triệu Tông không nghĩ tới Tôn thái hậu lại rộng rãi đến thế, lẽ nào vừa rồi hắn diễn quá đạt?
“Nhìn bộ dạng kinh hỉ của ngươi kìa.” Tôn thái hậu che miệng cười, liền nói với Thanh Mính, “Mau dẫn bệ hạ đi rửa mặt, vãn thiện cứ dùng ở chỗ ta.”
“Vâng.” Thanh Mính nhìn về phía Triệu Tông.
Chuyện Triệu Tông muốn làm cũng đã làm rồi, tâm tình vẫn còn tốt, theo Thanh Mính cùng đến trắc điện.
Tôn thái hậu tựa lên gối phía sau, thở dài một tiếng.
Lúc này Vương cô cô từ sau bình phong vòng trở ra, lo lắng nói: “Nương nương, việc này ——”
“Người trở về thăm dò một chút, xem là ai nói huyên thuyên trước mặt Tông Nhi, nhắc tới Tiễn Nguyệt Mặc.”
“Nương nương không cảm thấy là bệ hạ đã thông suốt?”
Tôn thái hậu nở nụ cười: “Hắn ba tuổi đã được ôm vào điện của ta, là do ta nuôi lớn, rốt cuộc có tính cách gì, ta còn không biết? Nhìn vừa rồi hắn khóc thành như vậy, hắn cũng sợ đó, Ngụy quận vương đường hoàng vào điện của hắn, rồi dẫn hắn đến điện của ta, hắn sợ ta hiểu lầm hắn.”
“Bệ hạ gần đây quả thực có điều khác biệt.”
“Hắn lớn rồi, tâm tư của người bên cạnh tự nhiên cũng nhiều. Ngụy quận vương, Triệu Tông Ninh, thậm chí là nữ quan, thái giám của hắn, có ai là dễ đối phó? Nhưng vậy thì lại làm sao, mấy ngày nay, người cũng tận mắt nhìn thấy, có bao nhiêu người hiền, kẻ lớn đưa thiếp mời tiến cung cầu kiến, âm thầm cầu ta gạch tên nữ nhi của các nàng trên danh sách, ai cũng không muốn làm phi tử của Triệu Tông. Tiễn Thương lại chấp nhận tranh đoạt vũng nước đục này, vậy thì cứ để hắn làm thử đi.”
Vương cô cô lấy lòng nói: “Đó là các nàng biểu hiện trung tâm với nương nương đấy, còn nữa, lúc trước bệ hạ vừa đi xuống từ đại điển đăng cơ đã ngất đi, người người đều nhìn trong mắt.” Còn có vài câu, bà không nói ra, mà mọi người lại hiểu rõ trong lòng, sau đại điển đăng cơ, đại khái mọi người đều đang chờ bệ hạ chết.
Trong tông thất bây giờ cũng có đứa trẻ khác đã đến tuổi rồi.
Tôn thái hậu không đáp lời của bà, chỉ cau mày: “Mà Ngụy quận vương thúc sự khó đối phó.” Đánh không được, mắng không được, càng giết không được.
“Sao nương nương không triệu Thế tử vào hỏi thử? Hành động gần đây của Ngụy quận vương thật sự là ——”
Tôn thái hậu “Hừ” nói: “Nhất định là đại ca đã chọc giận Ngụy quận vương, trước giờ gã đều nói chuyện không kiêng nể ai. Còn Triệu Từ Đức?” Nàng cười lạnh, “Toàn bộ Đông Kinh Thành đều biết chuyện gần đây gã khá sủng một vị thiếp thị năm xưa.”
Vương cô cô suy nghĩ một chút, cúi đầu, cũng không tiếp tục nói nữa.
Hồi lâu sau, Tôn thái hậu liền than thở: “Cô cô, rốt cuộc ta vẫn có lỗi với đứa nhỏ Triệu Tông này.”
“Nương nương đối xử hắn như thế đã rất tốt rồi, hắn thích tiểu nương tử Tiễn gia, nương nương cũng đồng ý nạp cho hắn.”
Tôn thái hậu cười cười, không nói thêm.
Nạp một phi tử, cấp cho chức Thục phi, so với tất cả những gì nàng giành được từ chỗ Triệu Tông, có đáng gì?
Còn nữa, ai nói nạp phi thì nhất định có thể sinh con?
Triệu Thập Nhất muốn biết tổ phụ hờ của hắn cùng Triệu Tông đến Bảo Từ Điện để làm những gì, cố tình Triệu Tông trước sau không trở về. Mãi đến khi đèn đã đốt, đám Triệu Tông vẫn chưa về.
Trà Hỷ cũng đã đến hầu hạ hắn lên giường nghỉ ngơi, trong mắt mọi người tại Phúc Ninh Điện, hắn là một tên ngốc sức khỏe yếu ớt. Họ đều tuân theo những gì Triệu Tông nói, mỗi ngày hầu hạ hắn ngủ sớm dậy sớm.
Tên ngốc do hắn nhọc nhằn khổ sở giả ra, hắn cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường.
Trà Hỷ lại lanh lợi, sau khi đắp kín chăn cho hắn, rồi nói: “Có phải tiểu lang quân nhớ bệ hạ không? Bệ hạ ở lại Bảo Từ Điện cùng Thái hậu nương nương dùng vãn thiện, chắc cũng sắp về rồi. Tiểu lang quân yên tâm ngủ đi.”
Triệu Thập Nhất chớp đôi mắt.
Trà Hỷ cười thay hắn buông màn.
Khoảng một canh giờ sau, hắn nghe bên ngoài có tiếng vang khẽ.
Mặc dù Triệu Tông thất bại, dù sao cũng là Hoàng đế, Nhiễm Đào và Phúc Lộc đều có chút bản lĩnh, dạy dỗ người của Phúc Ninh Điện từ trên xuống dưới rất có trật tự. Cung nhân trong điện từ trước đến giờ mặc kệ là nói chuyện hay làm việc, đều nhỏ nhẹ, cẩn thận, tình huống bây giờ đúng là hiếm thấy.
Hắn nghĩ nghĩ, khẽ ngồi dậy, đi xuống giường, đẩy rèm ra, đi tới nội thất.
Tiểu hoàng môn đang trực đêm dưới hành lang, hắn lặng lẽ kề sát sau cửa, nghe thấy giọng nói vui mừng của một cung nữ: “Như thế rất tốt, bệ hạ của chúng ta cuối cùng cũng nạp phi rồi.”
Có người khác nói: “Không những thế! Thục phi nương tử còn là nhị nương tử nhà Tiễn tướng công!”
Thục phi nương tử?
Nhị nữ nhi của Tiễn Thương?
Tôn thái hậu vậy mà lại để nhị nữ nhi của Tiễn Thương làm Thục phi cho Triệu Tông?
Tôn thái hậu cũng trọng sinh giống hắn? Lương tâm trỗi dậy?
Bằng không sao lại làm ra chuyện như thế, Nữ hoàng đế nàng si tâm vọng tưởng, tâm tâm niệm niệm đã lâu, giờ không muốn làm nữa?