Phúc Ninh Điện

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong sảnh chỉ còn Triệu Tông và Tạ Văn Duệ hai người.

Triệu Tông cũng không vội nói chuyện, hắn uống mấy hớp trà, im lặng một lát, mới nói: “Ngày ấy ở trong hậu uyển, trẫm thấy Văn Duệ trả lời rất sảng khoái, còn tưởng Văn Duệ là người ngay thẳng. Sao hôm nay lại mất tự nhiên như vậy.”

Tạ Văn Duệ lại muốn đứng lên.

“Ngươi xem, trẫm nói một câu, ngươi liền muốn đứng dậy.”

Tạ Văn Duệ nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Triệu Tông cười ra tiếng: “Ngồi xuống đi, trẫm muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Tạ Văn Duệ ngồi càng thẳng hơn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Tông.

“Như vậy mới đúng chứ.” Triệu Tông khen một câu.

Tạ Văn Duệ lúc này mới được gọi là thật sự ổn định.

“Ngày ấy, ngươi nói biểu tỷ nhà ngươi gả vào Ngụy Quận vương phủ, không biết gả cho vị lang quân nào?”

“Bệ hạ, tam biểu tỷ nhà thần gả cho thứ tử của Thế tử nhà Ngụy quận vương, tiểu ngũ lang quân.”

“Không biết biểu tỷ của Văn Duệ xuất thân từ nhà nào?”

“Di phụ Thái Ung của thần trước mắt đảm nhận soa sự của ‘Phán lễ bộ sự’.”

Soa sự: Chức quan phi chính thức, ngoài biên chế, được ủy nhiệm lâm thời (kiểu bên trên kêu làm cái gì thì làm cái đó, có thể đi xa cũng có thể ngay trong hoàng cung)

Phán lễ bộ sự: chủ quản công việc của lễ bộ

Không phải đại quan gì, lại là soa sự rất quan trọng. Tôn thái hậu lâm triều chính thính, lại không có quyền thay đổi quan chế, nàng cũng không dám thay đổi. Bây giờ, quan chế trong triều đã rối tinh rối mù. Cứ nói đến việc của Lễ bộ, Lễ bộ rõ ràng đã đơn độc liệt vào một bộ riêng, cố tình họ lại bảo giữ lại Lễ viện khi Thái tổ còn sống lưu lại, vẫn cứ tử thủ cái gọi là quy củ của tổ tông.

Lễ viện: Cơ quan tổ chức hoạt động lễ nghi

Lễ bộ: Cơ quan quản lý giáo dục thi cử, ngũ lễ (tổ chức lễ nghi hiến tế, mai táng, quân sự, đãi khách, hôn nhân)

Cơ cấu lặp lại, quan chức cũng lặp lại.

Quan soa sự hoàn thành công tác xong hồi kinh nhiều như vậy, suốt ngày ngồi trong nhà chỉ có thể khổ sở chờ đợi được phân công công việc tiếp theo.

Triệu Tông nghĩ đến chuyện hắn cần làm sau khi thân chính, lại cảm thấy đau đầu.

Có điều Phán lễ bộ sự này làm việc cũng không tệ chút nào, chuyện khoa cử cũng do bên đó quản. Bất tài như Triệu Tông, sau khi thân chính, liền quyết định khai đao khoa cử đầu tiên. Sau khi Tôn thái hậu lâm triều, vì lý do thân phận, ngay cả thi Điện cũng xoá bỏ, Tập Anh Điện đã trống sáu năm rồi.

Thi Điện: Kỳ thi cuối cùng do vua chấm (thí sinh đậu thi Hội mới được tham gia thi Điện)

Hắn nghĩ xong, cười với Tạ Văn Duệ rồi nói rất nhiều nhìn như tán dóc thực tế tất cả đều là sờ gốc sờ rễ.

Phụ thân của Tạ Văn Duệ là võ tướng, trong nhà có hầu tước, không cần thi khoa cử đã có thể đi đường quan. Hắn cũng không định đọc sách, khi nhỏ sau khi học vỡ lòng xong, đi học thì là ba ngày hết hai ngày phơi nắng. Mẫu thân của hắn thương hắn, không nỡ để hắn chịu khổ, vậy sách không đọc thì không đọc.

Tạ Văn Duệ trên mặt võ học có chút bản lĩnh, một lòng chạy theo hướng võ quan. Tuy bây giờ trong triều thái bình, Hoàng đế trước giờ khinh võ, mà nói không chừng ngày nào đó phải đánh trận, hắn cũng có thể tranh một quân công.

Tâm tư hắn tinh khiết vô cùng, không địch lại Triệu Tông, bị lời nói khách sáo của Triệu Tông dụ cho lộ sạch sành sanh, ngay cả chuyện mấy vị tỷ tỷ trong nhà hắn phân biệt gả đến nơi nào đều nói. Còn cả mẫu thân hắn đã bắt đầu vì hắn mà xem xét tiểu nương tử, hắn đều nói hết cho Triệu Tông biết.

Triệu Tông nói chuyện với hắn gần hai canh giờ, mới lệnh hắn ra ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ.

Hắn còn nói: “Văn Duệ này, ngày sau, có một số việc, trẫm vẫn cần ngươi làm.”

Tạ Văn Duệ sớm bị nhân tài và tính tình của Triệu Tông thu phục, lập tức hành lễ nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần sẽ dùng hết khả năng!”

Triệu Tông gọi Nhiễm Đào tiễn hắn ra ngoài: “Đến thời gian thay ca rồi, Nhiễm Đào ngươi tự mình lấy một ít bánh ú, để Văn Duệ mang về nhà.” Dứt lời, hắn lại nói, “Sáng sớm, Phúc Lộc đưa ít lễ khánh đồ ăn đến phủ ngươi. Cái này khác với cái đó, là trẫm ăn thấy không tệ.”

Tạ Văn Duệ nhất thời cảm động đến đỏ mắt, bệ hạ đến đồ ăn của mình cũng cho hắn!

Hắn biết, bệ hạ trong cung không như ý. Mà bệ hạ là người có chí lớn, hắn nhìn ra được. Hắn thật sự tình nguyện cống hiến hết lực vì quan gia như vậy, họ làm thần tử, ngoài vì gia tộc vì bản thân ra, ai không mong gặp được một vị minh quân?

Mà hắn lại đang ở độ tuổi nhiệt huyết dâng trào nhất.

Bây giờ triều chính bị Tôn thái hậu biến thành chướng khí mù mịt, may là bệ hạ sắp thân chính rồi.

Hắn cực kỳ cảm động mà rời khỏi Phúc Ninh Điện, trên đường ra ngoài cửa, hắn con lau mắt.

Nhiễm Đào cũng khuyên hắn vài câu.

Triệu Thập Nhất ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, nhìn như ngẩn người, thực tế đang quan sát, nhìn thấy hết mọi thứ.

Hắn không khỏi hiếu kỳ, tên ngốc Triệu Tông kia nói cái gì, lại khiến Tạ Văn Duệ nổi danh là đại ngốc này cảm động thành như vậy.

Chỉ tiếc hắn không nghe được.

Đổi ca xong, Tạ Văn Duệ liền hứng thú vô cùng trở về phủ. Hắn ngay cả quần áo đều không kịp thay, đã vội vã vào thư phòng của phụ thân hắn.

Phụ thân Tạ Trí Viễn thấy hắn như vậy, khẽ giận hờn nói: “Bộ dạng gì đấy!”

“Phụ thân!” Tạ Văn Duệ kích động trực tiếp đi tới trước mặt ông, “Hôm nay bệ hạ triệu kiến con!”

Tạ Trí Viễn nhíu mày, Tạ Văn Duệ đem chuyện xảy ra hôm nay nói hết từng cái, cuối cùng tổng kết nói: “Bệ hạ quả nhiên là vị minh quân!”

Tạ Trí Viễn thầm nghĩ, có phải minh quân hay không thì vẫn phải quan sát đã, nhưng có thể xác định, bản lĩnh dỗ người của bệ hạ cũng không kém. Tùy tiện hỏi một chút, liền lấy hết sạch của cải ra ngoài rồi!

Ông nhìn tiểu tử ngốc đang thầm vui nhà ông, nói rằng: “Như lời con nói, quan gia xác thực không giống với lời đồn, cũng khó trách lão xảo quyệt Ngụy quận vương kia cũng thò đầu ra.”

“Không phải đâu! Mọi người nói bệ hạ chất phác, ngốc nghếch, nhi tử cho rằng, đó nhất định là tin tức lung tung mà Tôn thái hậu cố ý truyền ra!”

“Hừ! Tôn gia lòng muông dạ thú.”

“Phụ thân, bệ hạ nói chờ ngài thân chính, sẽ đề bạt nhi tử ——”

Tạ Trí Viễn đánh gãy lời hắn: “Đừng có tham lợi ích trước mắt!”

“Nhi tử biết! Nhi tử không thèm quan tâm quan chức, quan vị, chỉ là nếu bệ hạ tin con, nhi tử sẽ dùng hết toàn lực!”

Tạ Trí Viễn nhìn nhi tử đã cao bằng ông, cũng thấy vui mừng. Cũng tốt, quan gia trong cung vẫn đáng để đánh liều một phen. Ông khích lệ nói: “Con cứ làm tốt việc quan gia dặn dò đi.”

“Trước mắt bệ hạ có việc bàn giao cho con đây!”

“Chuyện gì?”

Tạ Văn Duệ hưng phấn nói: “Bệ hạ lệnh con đi giúp bệ hạ mua từ tập mới ra năm nay!”

“…” Tạ Trí Viễn đột nhiên cảm thấy, sự tin tưởng của ông đối quan gia trong cung, tựa hồ quá sớm quá tùy tiện rồi.

Triệu Tông nói chuyện cả buổi chiều, thân thể không còn dùng được liền có chút uể oải.

Hắn vẫy lui hạ nhân, tựa lên tháp nhắm mắt trầm tư, vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ đến chuyện rối ren trong triều.

Chợt nghe có tiếng vang, hắn mở mắt, chỉ thấy Triệu Thập Nhất vòng qua cách song chạy vào. Nhiễm Đào vội vã đi theo sau y, nói: “Bệ hạ! Nô tỳ không ngăn được.”

“Không sao.” Triệu Tông chống nửa người trên, hỏi Triệu Thập Nhất, “Tìm đến trẫm có việc?”

Triệu Thập Nhất đi tới trước mặt, đứng thẳng ra đó, không nói gì.

Triệu Tông không trông mong hắn nói chuyện, liền miễn cưỡng đưa tay ra: “Nói đi.”

Triệu Thập Nhất viết trong lòng bàn tay hắn một chữ “Tống”.

Triệu Tông buồn cười: “Muốn ăn bánh ú?”

(Tống của tống tử nghĩa là bánh được gói trong lá như bánh chưng, bánh tét… tết Đoan Ngọ TQ dùng bánh ú nếp, còn VN mình dùng bánh ú tro)

Triệu Thập Nhất theo dõi hắn, mắt sáng lên.

“Nhiễm Đào, ngươi lấy ít bánh ú đến cho tiểu lang quân.”

“Bệ hạ, bánh ú ăn nhiều sẽ bỏ bữa. Lúc ngài và Tạ lục lang nói chuyện, tiểu lang quân đã ăn hai cái rồi, không thể ăn nữa! Vãn thiện còn chưa dùng đâu.”

“Không được rồi, thích ăn bánh ú như thế?” Triệu Tông nghe lời ấy, buồn cười nhìn hắn.

Triệu Thập Nhất liền viết lên lòng bàn tay của Triệu Tông chữ: Thị vệ.

“Thị vệ?” Triệu Tông nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Ngươi muốn ăn bánh ú cho thị vệ?”

Triệu Thập Nhất thận trọng khẽ gật đầu, hắn muốn nói dối vài câu, muốn biết Triệu Tông đến cùng đã nói với Tạ Văn Duệ cái gì. Tạ Văn Duệ là đại tướng của hắn, hắn không nỡ đưa cho Triệu Tông dùng. Cố tình từ ban đầu hắn đã giả vờ, tùy tiện mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ khiến Triệu Tông nghi ngờ, chỉ có thể nghĩ biện pháp dốt nát này.

Lúc này Nhiễm Đào chợt nói: “Thảo nào!”

“Hả?” Triệu Tông kinh ngạc.

Nhiễm Đào không nhịn được cười: “Khi nô tỳ lấy bánh ú cho Tạ lục lang, tiểu lang quân đang ngồi trong hành lang đó, sợ rằng đã vừa vặn nhìn thấy, cho rằng đó là món gì ngon!”

Triệu Tông cũng cười theo, hắn đưa tay sờ sờ gương mặt vẫn còn thon gầy của Triệu Thập Nhất: “Có phải vậy không?”

Triệu Thập Nhất bất mãn mím môi một cái.

Triệu Tông lại cười càng sâu, hắn nói: “Đúng là mèo con tham ăn. Đây không phải là món gì ngon, giống cái ngươi ăn thôi. Đó là do thị vệ làm việc tốt, trẫm mới thưởng cho hắn.”

Triệu Thập Nhất vẫn theo dõi hắn. Vậy là làm việc gì tốt? Chẳng lẽ là vì hôm đó nhận ra hắn trong hậu uyển? Tạ Văn Duệ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, hắn còn tưởng là đời này có thể tiếp tục trọn vẹn tình nghĩa quân thần, không ngờ lại bị Triệu Tông chặn ngang.

“Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm trẫm thế?” Triệu Tông bất đắc dĩ che mặt, “Thôi thôi, cho hắn ăn thêm nửa cái đi, Nhiễm Đào.”

“Bệ hạ ——” Nhiễm Đào không muốn.

“Chỉ nửa cái.” Triệu Tông giúp hắn cầu tình.

Nhiễm Đào do dự một lát, miễn cưỡng nói: “Chỉ có thể nửa cái.”

Triệu Tông lại đưa tay, đột nhiên kéo tay Triệu Thập Nhất, cười nói: “Chỉ ăn nửa cái có được hay không?”

Triệu Thập Nhất lúc này dù sao cũng chỉ mới mười một tuổi, dù là giả ngu, trong lòng có thêm mãnh hổ đi nữa cũng không cách nào thả ra. Tay hắn lại nhỏ, vừa vặn bị Triệu Tông bao trong tay.

Lòng bàn tay của hắn bỗng nhiên liền ẩm ướt tràn đầy, đều là mồ hôi. Nhất thời hắn quên mất chuyện Tạ Văn Duệ.

Triệu Tông lại buông tay hắn ra: “Nhiễm Đào, ngươi dẫn tiểu lang quân đi ăn bánh ú. Bánh ú nếp trắng lành lạnh, chấm đường hoa quế là ngon nhất.”

“Đó là dùng cho bệ hạ ngài, tiểu lang quân chỉ ăn phần nếp trắng không thôi.”

Triệu Tông liền nở nụ cười.

“Khi nào bệ hạ dùng bữa?”

“Trẫm đến Bảo Từ Điện một chuyến, bữa tối có lẽ là dùng ở bên đó. Ngươi ở lại, Phúc Lộc đi cùng trẫm.”

“Việc nên làm ạ.” Nhiễm Đào gật đầu, còn chưa tới thời điểm trở mặt với Tôn thái hậu, hôm nay dù sao cũng là Tiết Đoan Ngọ, chung quy phải đi hỏi thăm.

Nhưng chờ Triệu Tông thay quần áo xong, còn chưa ra khỏi cửa điện, có đại thái giám của Bảo Từ Điện đến đây, cung kính nói: “Thái hậu nương nương lệnh tiểu nhân tới nói, hôm nay trời nóng, bệ hạ phải chăm sóc tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ, vốn đã cực rồi, không cần đến Bảo Từ Điện nữa, nương nương cũng định nghỉ ngơi sớm. Nương nương còn nói, bánh ú trong điện bệ hạ cực mềm. Tiểu nhân cũng phụng mệnh mang bánh ú từ Bảo Từ Điện đến, là vì nương nương ăn cảm thấy mùi vị rất ngon. Để bệ hạ cùng tiểu lang quân nếm thử món ngon.”

“Nương nương dùng bánh ú?”

“Bẩm bệ hạ, nương nương dùng nửa cái.”

“Rất tốt.” Triệu Tông lại hỏi, “Không biết Tôn đại nương tử khi nào rời kinh?”

“Nương nương nói, đại nương tử qua hết Tiết Đoan Ngọ sẽ đi Tống Châu.”

Triệu Tông gật đầu: “Đi đi, cũng mong nương nương nghỉ ngơi thật tốt, ngày hè trời nóng, nương nương nên dùng ít đá lạnh. Chờ khi nào nương nương rảnh, trẫm dẫn tiểu lang quân cùng đến thỉnh an nương nương.”

“Vâng.” Đại thái giám quy củ hành lễ rời đi.

Triệu Thập Nhất còn chưa đi, vẫn đang bí mật quan sát, Triệu Tông có vẻ vô cùng tôn trọng Tôn thái hậu, hắn càng không nhìn ra đến cùng là thật hay là giả.

Triệu Tông lại hờ hững tự nhiên, cũng quay đầu nhìn hắn: “Như thế rất tốt, trẫm cùng ngươi dùng vãn thiện.”

Nhiễm Đào dặn dò các cung nữ đi chuẩn bị, Trà Hỷ dẫn Triệu Thập Nhất đi rửa tay.

Triệu Thập Nhất vừa vòng qua cách song, nghe thấy Nhiễm Đào nói: “Không biết chuyện của Ngụy Quận vương phủ, Thái hậu xử trí như thế nào? Qua vài ngày, cũng không thấy có động tĩnh. Trong điện chúng ta nhiều thêm một vị tiểu lang quân, vậy mà đến hôm nay nàng ta mới phái người qua hỏi…”

Câu kế, hắn không nghe thấy, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, Nhiễm Đào này lại có chút cơ trí.

Suy cho cùng số của Triệu Tông vẫn tốt hơn hắn nhiều, cung nữ, thái giám bên cạnh đều thông minh, chớ nói chi là muội muội ruột phượng hoàng tái thế ngoài cung kia.

Hắn phải càng cẩn thận hơn.

Truyện Chữ Hay