Sau khi Lưu Hiển biết được chức Đô đô tri của mình bị tước, suýt chút nữa đã trực tiếp trợn mắt ngất xỉu. Lão vốn đã bị Triệu Tông Ninh đánh đến da tróc thịt bong, đau đến không thể động đậy, giờ khắc này cơ thể trở nên càng cứng.
Thanh Mính xử sự theo nguyên tắc: “Khẩu dụ của Thái hậu là như vậy, Lưu đại quan hãy tự cầu phúc thôi.” Nàng quay người định đi.
“Thanh Mính cô cô!” Lưu Hiển nhanh chóng gọi nàng lại, “Ngài hãy chỉ đường cho tiểu nhân!”
“Ngươi làm sai, phải bị phạt.”
Trên mặt Lưu Hiển cũng bị quật mấy roi, gương mặt cũng tổn hao, lão hoảng loạn nói: “Tiểu nhân tình nguyện bị phạt! Chỉ cầu cô cô chỉ cho con đường, tiểu nhân quyết chí vì Thái hậu nương nương dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!”
“Vậy thì nhìn biểu hiện sau này của ngươi.” Thanh Mính không mặn không nhạt nói xong, trực tiếp ra cửa rời đi.
Lưu Hiển lập tức nhịn không được, đau khóc thành tiếng. Tiến cung làm thái giám, có mấy ai không phải người đáng thương? Đa phần là nhà nghèo đến mức không có cái ăn, mới nguyện ý bán con vào cung. Trong nhóm thái giám, người này lại còn thảm hơn người kia, Lưu Hiển không khéo, cũng là người đặc biệt thảm.
Lão là bị chính mình bán vào.
Nhà lão ở ngay ngoài Khai Phong Thành, trong nhà vốn cũng có vài sản nghiệp nhỏ bé. Phụ thân là tú tài, từ nhỏ lão cũng từng đọc sách, lại học không tệ, tương lai nói không chừng cũng có thể thi được cử nhân đàng hoàng.
Chỉ tiếc mẹ lão chết sớm, cha lão cưới kế mẫu. Kế mẫu tự nhiên không ưa hắn, cố tình cha ruột của lão cũng chết sớm. Giờ thì hay rồi, kế mẫu của lão thừa dịp lão lên trấn trên mua giấy bút, cuốn tài sản trong nhà, dẫn theo mấy đứa con gái của ả, không nói hai lời, trực tiếp chạy. Chờ Lưu Hiển về đến nhà, nguyên bản còn ôm hy vọng vào căn nhà và ruộng đất vẫn còn đó. Qua ngày hôm sau lão mới biết, kế mẫu kia của lão đều đã trực tiếp bán sạch rồi.
Lão hết cách, vừa vặn gặp cuộc tuyển chọn thái giám, cắn răng một cái, tịnh thân tiến cung làm thái giám. Đồng thời thề rằng, kiếp này lão nhất định phải làm nên thành tựu.
Nhưng trong cung đâu có dễ sống? Một Hoàng đế như Triệu Tông cũng chỉ đến thế.
Dần dần Lưu Hiển cũng trở nên nhát như chuột, lão để ý nhất chính là chức Đô đô tri của lão, bây giờ lại hay rồi, vừa tước là mất sạch. Lão cũng không biết, lão đắc tội Bảo Ninh quận chúa chỗ nào, quận chúa không nói hai lời, liền đánh lão, đánh xong còn nhốt lão vào phòng tối một đêm. Lão khóc như mưa xối, đồ đệ của lão Lưu Tiến đi vào dập đầu với lão một cái, nói thẳng: “Sư phụ, tiểu nhân sau này không thể hiếu kính ngài nữa!” Dứt lời, hắn lại trực tiếp chuồn!
Lưu Hiển khóc càng lợi hại hơn, đại đồ đệ dẫn dắt từ nhỏ hóa ra là tên ăn cháo đá bát!
Mà ở ngay cửa, có một người tiến vào phòng, Lưu Hiển chỉ biết khóc đâu còn rảnh rỗi đi xem đó là ai.
Mãi đến khi người kia mở miệng: “Lưu đại quan, tiểu nhân đưa chút thuốc đến cho ngài.”
Lưu Hiển cả kinh, giương mắt nhìn thử, lại là tiểu thái giám Cát Tường.
Bảo Từ Điện cách Phúc Ninh Điện cũng không xa, Triệu Tông chậm rãi đi một hồi đã về đến điện rồi.
Phúc Lộc hỏi: “Bệ hạ hôm nay có cần ra hậu uyển?”
“Không đi.” Triệu Tông bước qua ngưỡng cửa, trực tiếp đi đến chính điện, hắn nhìn trắc điện, nói, “Các ngươi đưa tiểu lang quân của nhà Ngụy Quận vương phủ trở về đi, mấy người vương thúc sợ rằng đã quên mất thật rồi.”
“Vâng.” Phúc Lộc đáp lại, dặn dò người làm việc. Hắn lại cùng Triệu Tông đi vào chính điện, hầu hạ Triệu Tông thay xiêm y, rồi rót trà cho hắn, cũng không rời đi.
Triệu Tông biết hắn có lời muốn nói, phất tay lệnh những người khác đều đi ra ngoài.
Lúc này Phúc Lộc mới nói: “Bệ hạ, thân phận của thị vệ kia, đã tra ra.”
Kỳ thực việc này cũng không khó điều tra, Tôn thái hậu tuy mỗi năm đều đổi thị vệ cho hắn, chỉ vì sợ hắn kết bạn với những con cháu quý tộc này. Nhưng nếu hắn muốn hỏi thăm thật, đâu có chuyện không rõ ràng cho được? Chỉ là trước kia Triệu Tông quá mức tiêu cực, chưa bao giờ tìm hiểu. Bây giờ nếu muốn hỏi đến, tự nhiên là có thể hỏi được rõ ràng.
“Hắn là lang quân nhà nào?”
“Hắn là lục lang quân của nhà Vũ An hầu, Tạ Văn Duệ.”
“Vũ An hầu.” Triệu Tông đọc lại một lần.
“Đúng vậy. Hắn là đích tử duy nhất của Vũ An hầu, bệ hạ có chỗ không biết, Vũ An hầu tuổi gần bốn mươi mới có được một đích tử như thế. Tất nhiên là nâng trong lòng bàn tay mà nuôi nấng, Vũ An hầu từ nhỏ đã hướng dẫn Lục lang quân múa đao, tập võ, cưỡi ngựa.”
Vũ An hầu là do Thái tổ phong, tổ tiên vốn theo chân Thái tổ chinh phục giang sơn. Sau khi Thái tổ đăng cơ, lại cực kỳ kiêng kị vị võ tướng này, đều thu hồi hết binh quyền, võ tướng dần sa sút, Vũ An Hầu phủ cũng dần sa sút. Nếu không phải Phúc Lộc đề cập, Triệu Tông kỳ thực cũng không nhớ vị hầu gia này. May là ông ta theo chân giành chính quyền, Thái tổ cho phép gia thế tập võ thay tước vị, nên Vũ An hầu mới có thể giữ được tước vị này.
Bây giờ nghe Phúc Lộc nói thế, Tạ gia cũng không mất gốc, cũng đáng để dùng một lát.
Triệu Tông nói: “Hôm nay hắn có nhiệm vụ?”
“Không, ba ngày mới tới phiên ngài ấy.”
“Chờ hắn tiến cung, thì dẫn đến gặp trẫm.”
“Vâng!” Triệu Tông tình nguyện chủ động gặp những người khác, dù cho chỉ là một thị vệ, Phúc Lộc cũng thấy mừng rỡ, thậm chí còn hưng phấn.
“Bên phía Lưu Hiển, cũng đừng để ông ta chuyển đi, cứ dưỡng thương đã. Sau khi dưỡng thương xong rồi, cho ông ta đi chăm sóc hoa cỏ trong điện, tìm một tiểu thái giám theo dõi ông ta.”
“Vâng.”
Triệu Tông lại dặn dò vài việc, Phúc Lộc đáp lại từng cái, hắn phất tay kêu Phúc Lộc đi xuống.
Phúc Lộc xoay người đang định ra chính sảnh, thì một tiểu cung nữ vội vã đi tới: “Bệ hạ!”
Triệu Tông ngẩng đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
“Bệ hạ, tiểu lang quân của Ngụy Quận vương phủ ngài, ngài ấy ——” Tiểu cung nữ càng lúc càng không nói ra được.
“Hắn làm sao?”
“Nô tỳ và Trà Hỷ tỷ tỷ theo lệnh của Phúc đại quan, vốn định cùng mấy thị vệ đưa ngài ấy về Ngụy Quận vương phủ. Ngài ấy vừa nghe đến Ngụy Quận vương phủ là cứ trốn tránh chúng nô tỳ như bị ma nhập vậy, không cho nô tỳ chạm vào, Trà Hỷ tỷ tỷ thoáng chạm vào ngài ấy, vậy mà ngài ấy lại bắt đầu phát run!”
Triệu Tông cũng không nghĩ tới đứa trẻ đáng thương như thế lại sợ Ngụy Quận vương phủ đến vậy, hắn vốn đã nằm lên tháp rồi, nghe vậy, liền đi giày vào, ra cửa đi về phía trắc điện.
Hắn vừa đi vào trắc điện, liền nghe thấy Trà Hỷ dịu giọng: “Tiểu lang quân, nô tỳ đưa ngài về nhà nha.”
Hắn đi vào nội thất, Trà Hỷ thấy hắn đến, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức hành lễ nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân không cho chúng nô tỳ đến gần.”
Triệu Tông nhìn Triệu Thập Nhất đang co ro trong góc. Hắn vốn thật sự không muốn quan tâm cái chuyện vô bổ này chi cho nhiều, thêm một người, thì phải thêm một phần tâm. Nên cứ giải quyết nhanh chóng, nhanh chóng để Phúc Lộc đưa người đi.
Nhưng lúc này nhìn thấy Triệu Thập Nhất như vậy, hắn lại có chút không nỡ.
Người có mặt đẹp chung quy đều có lợi, mắt của Triệu Thập Nhất tuy rằng tử khí trầm trầm, nhưng thật sự là một đứa nhỏ rất tuấn tú, mặc dù ở trong hoàng thất Triệu thị mỹ nhân khắp chốn, hắn cũng có thể xếp hàng ngay đầu. Triệu Thập Nhất mới mười một tuổi, vóc dáng còn chưa cao, xen giữa trẻ con và thiếu niên. hắn trốn trong góc phòng, quay đầu sợ hãi nhìn Triệu Tông, Triệu Tông không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy một tia sáng trong mắt Triệu Thập Nhất.
Kiếp trước hắn giúp đỡ không ít học sinh vùng núi nghèo khó, lúc ấy có một quảng cáo công ích cực nổi danh, bên trong có một cô bé cầm bút, ngẩng đầu nhìn vào ống kính. Mặt cô bé bẩn thỉu, ánh mắt lại cực kỳ trong suốt. Cái nhìn ấy, kinh diễm bao nhiêu người năm đó?
Triệu Tông lại vào mỗi lần nhìn thấy tấm hình kia, đều không nhịn được thấy mắt cay cay.
Triệu Thập Nhất vào giờ khắc này, lại cho Triệu Tông cảm giác ấy.
Hắn thầm thở dài, kệ đi, thêm một người mà thôi. Với lại cung nữ, thái giám trong chính điện còn nhiều nữa mà, cũng không tốn kém cho một đứa nhỏ như Triệu Thập Nhất.
Huống hồ, ở hậu uyển nhờ có Triệu Thập Nhất bị Tôn Tiểu Dục đá một cước, bằng không làm sao hắn tát vào mặt Vương cô cô được? Rồi lại làm sao đẩy Tôn Tiểu Dục ra ngoài? Lại làm sao tát vào mặt Thái hậu, thuận tiện tạo nên sự chú ý của Ngụy quận vương? Nói vậy, Triệu Thập Nhất còn rất giống một phúc tinh.
Hắn nói thẳng: “Phúc Lộc, ngươi đến Ngụy Quận vương phủ một chuyến, nói cho vương thúc, tiểu thập nhất lang quân, trẫm giữ lại trong cung mấy ngày. Mong vương thúc yên tâm.”
“Vâng.” Phúc Lộc từ trước đến giờ đều là bệ hạ nói cái gì, thì chính là cái đó.
Triệu Tông nói với Trà Hỷ: “Ngươi đi cùng đi, xem trong nhà tiểu lang quân có vật gì dùng quen không, rồi mang vào cung.”
“Vâng.” Trà Hỷ cũng đáp lại.
“Dẫn theo các thị vệ, đi đi.” Triệu Tông phất tay, họ đều ra khỏi trắc điện.
Triệu Tông vẫn đứng tại chỗ, nhìn về phía Triệu Thập Nhất vẫn đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi tạm thời ở trong cung, thuận tiện chơi với trẫm.”
Triệu Thập Nhất không có phản ứng.
Triệu Tông vốn cũng biết Triệu Thập Nhất là một tên ngốc, bây giờ nhìn lại, Triệu Thập Nhất sợ rằng có chứng tự kỷ, đương nhiên đây là lời giải thích kiếp trước của hắn. Bây giờ thời đại này, không có chứng tự kỷ, tại trong mắt mọi người, đó chính là một tên ngốc.
Nhưng Triệu Thế Tông lại biết tên mình viết thế nào, từng nét từng đường, không hề mắc lỗi.
Có thể thấy hắn có thể nghe hiểu lời nói của người khác, cũng có thể biểu đạt suy nghĩ, chỉ là hắn cần một hoàn cảnh an toàn. Ngụy Quận vương phủ đối với hắn mà nói, chắc chắn là một chỗ cực kỳ không an toàn.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm về đây, nghỉ ngơi mấy ngày, rồi cùng trẫm cùng đi nghe thái phó giảng bài.” Triệu Tông nói xong liền quay người rời đi, hắn cố ý giẫm bước chân thật vang, thực tế hắn chỉ đi ra sau bức rèm, rồi đứng sau cách song.
Hắn quan sát Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất im lặng một hồi, quả nhiên vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Triệu Tông biến mất rồi, Triệu Thập Nhất tiến lên phía trước vài bước, trên mặt đều là mờ mịt.
Lúc này Triệu Tông mới đi ra, trên mặt là ý cười tràn ngập, nói với Triệu Thập Nhất: “Trẫm không đi.”
Triệu Thập Nhất mở to đôi mắt, kinh ngạc theo dõi hắn.
Thậm chí có chút đáng yêu.
Lúc này Triệu Tông cảm thấy Triệu Thập Nhất lại rất thú vị, ở lại trong cung tựa hồ cũng không tồi.
Dù sao, cuộc sống trong cung kỳ thực thật sự có chút gian nan.
Mà trong Ngụy Quận vương phủ, đại quản gia tự mình tiễn Phúc Lộc và Trà Hỷ ra khỏi phủ.
Thế tử của Ngụy quận vương Triệu Từ Đức nhìn về phía Ngụy quận vương: “Phụ thân, việc này ——”
“Bệ hạ xem trọng Tiểu Thập Nhất nhà chúng ta, đó là phúc phần của nó.” Ngụy quận vương giả ngu.
“Phụ thân!” Triệu Từ Đức bất đắc dĩ, “Rốt cuộc cha đang nghĩ gì vậy? Cần gì phải để đứa nhỏ kia ở lại trong cung? Muốn ở lại cũng phải là Thế Nguyên mới đúng!” Triệu Thế Nguyên là đích trưởng tử của gã.
“Bệ hạ chỉ yêu thích Tiểu Thập Nhất của chúng ta thôi.”
Tính tình Triệu Từ Đức có chút nóng nảy, gã đứng lên nói: “Cha! Cha giả vờ với con cái gì?! Ở trong cung thì cha giả vờ bất tỉnh, khi xuất cung cũng cố ý không dẫn Tiểu Thập Nhất về cùng, nếu không phải tình cảnh hôm qua như vậy, cha còn nhớ đứa cháu này?”
Như gã nói, Ngụy quận vương cũng không giả bộ nữa, ông vỗ bàn một cái, càng nóng tính hơn: “Cũng không thấy ngươi nhớ tới con trai của ngươi!”
“Điều này có thể trách con?”
“Ngươi cũng nhận không ra con trai mình, còn ta thì lại cách một thế hệ đó!”
“Nếu như vậy, phụ thân, đến cùng là cha nghĩ sao? Chẳng lẽ cha thật sự xem trọng con ma ốm Triệu Tông kia? Hôm qua con nhìn dáng dấp của hắn, không ngờ còn gấy yếu hơn hồi con gặp vào tháng giêng không ít, không chừng lúc nào đó hắn liền đi thôi!”
“Không coi trọng hắn, thì xem trọng lão tú bà Tôn thái hậu kia?!”
“Tai vách mạch rừng!” Triệu Từ Đức không vui.
“Khi ngươi nói Triệu Tông sắp đi, sao lại không biết tai vách mạch rừng?!” Ngụy quận vương cũng không vui, có điều ông im lặng một hồi, lại nói, “Tốt xấu gì trong cung có người nhà ta. Triệu Tông bình an thân chính tất nhiên là tốt nhất, nếu có gì —— mất một Tiểu Thập Nhất cũng được, Thế Nguyên là đứa nhỏ có tư chất tốt nhất nhà chúng ta, không thể mạo hiểm.”
Triệu Từ Đức cho rằng suy nghĩ của cha gã và của gã hoàn toàn không đứng trên cùng một chiến tuyến, nghĩ nghĩ, cuối cùng không định nói ra ngoài, chỉ nói một câu: “Cũng được, chỉ mong Triệu Tông có thể sống lâu mấy năm.”
Ngụy quận vương lại liếc gã một cái: “Tranh thủ đi thăm Tiểu Thập Nhất trong cung đi, thằng bé kia không dễ dàng!”
“Hừ, cha kêu con tiến cung gặp Triệu Tông nhiều lên chứ gì?”
“Há mồm ngậm miệng toàn là gọi thẳng đại danh, đó là bệ hạ!” Ngụy quận vương lại vỗ bàn.
“Cha tự sửa trước đi đã!” Triệu Từ Đức nói xong, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Ngụy quận vương tức giận một hồi, nhưng cũng không bất hòa gì với con trai. Ông cau mày ngồi trên ghế cao, con người ông mặc dù ngang ngược, lại cực kỳ thẳng thắn. Dưới cái nhìn của ông, Triệu Tông là người do Tiên đế chỉ định, đó chính là chính thống.
Huống hồ, biểu hiện của Triệu Tông hôm qua, cũng làm ông có mấy phần hy vọng.
Bệ hạ lớn rồi, cũng đến lúc Ngụy Quận vương phủ ra mặt rồi.
.