- Có vấn đề gì sao thưa thầy?
Tên gia nhân chăm chú nhìn Tấn như có vẻ lo âu, hắn khẽ mỉm cười rồi lắc đầu lên tiếng:
- Không, trời nóng quá nên tôi có chút mệt thôi...!
Tấn lại theo chân tên gia nhân và mọi người bước vào trong sân, hắn cố gắng chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh một cách chi tiết, mọi thứ đều không có gì bất thường, vậy cảm giác hồi nãy là gì? Hay là do thời tiết nên lý trí hắn không ổn định.
Tấn không suy nghĩ nữa, hắn tiếp tục theo chân tên gia nhân đi về phía sân chính của khu nhà. Quả là nhà của phú hộ...! Hắn gật gù như có ý ngưỡng mộ, đối với gia đình bình thường thì ba gian đã là ước mơ của bao người rồi nhưng trước mặt hắn lại là căn nhà bảy gian trải dài rộng cả trăm thước, lại được tô điểm hoa văn nhìn từ xa trông có vẻ rất thế gia, trượng vượng.
Ở trước cửa gian giữa, một ông béo tuổi ngoài ria đen nhọt hoắt, mắt xếch miệng lớn ăn mặc áo dài trông có vẻ trịnh thượng, không cần phải hỏi Tấn cũng biết người đó là ai. Tên gia nhân tiến lại gần lão béo khoanh tay lại cúi người nói:
- Bẩm ông...! Thầy mo Tấn thôn Hạ đã tới rồi ạ...!
- Được rồi...! Cho mày lui...!
Tên gia nhân cúi người dạ một tiếng rồi quay người bước đi, lão phú hộ tiến lại gần Tấn, xởi lởi mời hắn vào trong gian khách:
- Cuối cùng thì thầy cũng đến...! Mời thầy ngồi uống chén trà mạn, hút điếu thuốc lào...! Thầy đi đường xa chắc cũng hơi mệt phải không ạ...? Để tôi kêu bọn người hầu chuẩn bị cơm nước...! Bay đâu... làm cho tao con gà mái tơ....!
Tấn mỉm cười không nói gì, vì lúc này mà còn làm khách thì khác nào đã chết đói lại còn chê cơm, không những thế người ta lại còn mời mình ăn gà mái tơ nữa chứ? Đang đói hoa cả mắt, ù cả tai... Tội gì...!
Trong lúc chờ cơm, Tấn nhẹ nhàng đưa chén trà lên miệng rồi từ từ thưởng thức, vừa nhấm nháp, hắn vừa tự nhủ: đúng là Phú hộ...! Lâu lắm rồi mới được thưởng thức chè ngon...! Nhưng đã uống trà, cũng chuẩn bị ăn gà mái tơ chẳng lẽ lại im lặng nhìn lão, nên Tấn ho nhẹ rồi từ tốn lên tiếng:
- Chẳng hay Phú ông mời tôi sang đây có việc chi...?
- Thầy cứ từ từ nghỉ ngơi, ăn bữa cơm ngủ một giấc cho lại sức rồi tôi xin được phép thưa chuyện sau ạ...!
Phú hộ đã nói vậy, Tấn cũng chỉ biết mỉm cười im lặng đợi ăn gà mái tơ. Sau khi cơm no rượu say, Tấn và đệ tử đi đến căn phòng đã được Phú hộ chuẩn bị từ trước, sẵn gối êm nệm ấm hắn ngả người xuống định đánh một giấc thì tên đệ tử khẽ lên tiếng hỏi:
- Thầy ơi...! Thầy...!
- Chuyện gì thế.... nhóc con...? Để ta ngủ rồi mai nói chuyện tiếp...?
- Con cứ cảm thấy có gì không ổn thầy ạ...?
Tấn nhíu mày ngạc nhiên nhìn về phía tên đệ tử rồi khẽ hỏi lại:
- Có gì không ổn...?
- Khi con bước chân vào căn nhà này...! Con cứ thấy lạnh gáy sao sao ấy...!
- Từ bao giờ....!
- Từ lúc thầy tiếp chuyện với Phú ông ạ...!
Tấn đưa tay lên cằm gãi nhẹ, rồi trầm tư suy nghĩ miên man. Tên đệ tử của hắn mang mệnh căn đồng âm, có giác quan cảm nhận được những thứ tà linh nên chuyện này tuyệt đối không ổn, chưa kể trước khi bước vào cổng căn nhà thì Tấn cũng có cảm giác ngôi nhà này có mùi tử khí. Hắn liền ngồi dậy lấy trong túi ra một cây đinh bạc rồi đưa cho tên đệ tử:
- Con mau đặt cây đinh này ra chỗ khe cửa đi...!
Tên nhóc con đệ tử vội vã làm theo lời hắn dặn, còn Tấn thì ngồi khoanh tay trên giường rồi mỉm cười lắc đầu: Vụ này xem ra khó trôi rồi đây, đúng là con gà mái tơ này thật sự rất khó nuốt...!
Lời kết: Tôi cứ nghĩ nhân vật tưởng tượng của tôi chỉ có ở trong truyện.... nhưng cuối cùng thì nàng đã xuất hiện...! :)
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!