Sau khi bác sĩ giúp Thẩm Nhan bôi thuốc mỡ lên mắt cá chân xong, liền ở mặt trên miệng vết thương băng một khối băng gạc không thấm nước, tiếp theo cẩn thận nói: “Mấy ngày nay này chân tốt nhất đừng đụng nước, ngày thường ăn cơm chú ý ăn thanh đạm chút, để ngừa miệng vết thương cảm nhiễm nhiễm trùng.
”
Nói xong, cô tạm dừng lại tiếp tục dặn dò nói: “Quá ba ngày sau lại đến đổi thuốc một lần, hẳn là thực mau liền có thể khép lại.
”
“Tốt, cảm ơn!”
Thẩm Nhan dùng bàn tay chống giường, từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn Diệp Hạo Hiên liếc mắt một cái, như là điện giật, lại lập tức thu hồi tầm mắt.
Tiếp theo, cô cong lưng duỗi cánh tay dài, chuẩn bị lấy giày đặt trên mặt đất.
“Em đừng nhúc nhích! Tôi tới.
”
Diệp Hạo Hiên khom lưng nhặt lên giày vải trên mặt đất, sau đó dùng bàn tay to khớp xương rõ ràng nắm lấy gót chân cô gái, động tác mềm nhẹ giúp cô đeo giày, ngón tay không quá thuần thục ở mặt giày thắt nơ con bướm.
Thẩm Nhan cúi đầu nhìn nam nhân nghiêm túc giúp cô mang giày, trong lòng như có một cây đàn bị người hung hăng gảy loạn, cô cảm động đến mũi đau xót, vành mắt nhanh chóng phiếm hồng.
Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ bà nội, chưa từng có người nào giúp cô đeo giày.
Cô phi thường khát vọng có thể từ ba nhận được một chút quan tâm, chính là, ông ta không có.
Ông ta đối với cô trước nay đều không có cẩn thận săn sóc quan tâm như thế, nhiều nhất chỉ là cho cô tiền tiêu vặt.
Giáo y bên cạnh thấy tình cảnh như vậy, nhịn không được cười khen nói: “Lão sư người thật tốt! Tôi rất ít nhìn thấy giảng viên nào quan tâm sinh viên mình như vậy.
”
Diệp Hạo Hiên nghe vậy, động tác trong tay hơi ngưng lại.
Hắn không trả lời, cũng không quay đầu nhìn giáo y bên cạnh, mà là tiếp tục cầm lấy một chiếc giày khác, chuẩn bị giúp Thẩm Nhan mang vào.
“Lão sư, ngài vẫn là để cho em tới đi!”
Ôn Noãn vào lúc này đột nhiên xông vào, cô đem sách vở trong tay đặt một bên, nhanh chóng từ trong tay Diệp Hạo Hiên đoạt giày, ngồi xổm trên mặt đất giúp Thẩm Nhan đeo.
Cô một bên đeo, một bên khách khí đối Diệp Hạo Hiên nói: “Thật sự ngượng ngùng, để cho thầy thêm phiền toái, Diệp lão sư, thầy nếu có việc liền đi trước đi! Nơi này có em thì tốt rồi!”
Tới thật không đúng thời điểm!
Diệp Hạo Hiên tuy rằng trong lòng có điểm không muốn, nhưng là ngại thân phận, hắn đành phải duy trì bộ dáng làm thầy, đứng thẳng đứng dậy gật đầu đáp: “Được, em chiếu cố cô ấy, tôi đi trước.
”
“Lão sư, hẹn gặp lại!”
Ôn Nõan tươi cười xán lạn đối Diệp Hạo Hiên phất phất tay, nhịn không được hoa si nhìn chằm chằm hắn nhiều một lát, sau quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhan nói: “Cậu vừa rồi thật là làm mình sợ muốn chết! Đều do mình, mình không nên chọc cậu, bằng không cậu cũng sẽ không chạm vào cái ly, càng sẽ không bị bị thương.
”
Nói, cô ấy tạm dừng lại, trong ánh mắt bỗng nhiên ửng hồng.
Tiếp theo, Ôn Noãn lại tán dương nói: “Bất quá cậu cũng coi như là nhờ họa được phúc, Diệp lão sư sau khi thấy cậu bị thương, trực tiếp ôm cậu lao ra phòng học, này quả thực chính là kịch bản lãng mạn a! Bất quá nói thật, mình không nghĩ tới người ưu tú như vậy, soái như vậy, nhân phẩm cư nhiên cũng tốt như vậy!”
Thẩm Nhan nhìn bộ dáng Ôn Noãn cơ hồ sắp chảy nước miếng, không khỏi âm thầm ở trong lòng chửi thầm, cô đâu chỉ là bị hắn ôm qua, bọn họ liền ngủ đều ngủ qua rồi có được không?
Nhưng mà, cô không muốn cùng Ôn Noãn nói những chuyện này, liền phụ họa cô nói: “Người xác thật cũng không tệ lắm.
”
“Đâu chỉ là không tồi?! Quả thực là phi thường không tồi có được hay không hả?!”
Ôn Noãn đem tiểu tâm tư trong lòng tất cả đều viết ở trên mặt, giống như hận không thể lập tức lăn đến trên giường Diệp Hạo Hiên, vì hắn sinh hầu tử.
Thẩm Nhan đối với Ôn Noãn bất đắc dĩ cười cười, được cô nâng lên, thong thả hoạt động bước chân ra khỏi phòng y tế.
Diệp Hạo Hiên vừa mới từ phòng y tế đi ra, liền vẫn luôn tránh ở chỗ rẽ thang lầu, khi hắn thấy Thẩm Nhan từ phòng y tế đi ra, hắn thật sự rất muốn đi lên đem cô cõng lên đưa về đến lớp học.
Chỉ là, thân phận hiện tại của hắn không cho phép hắn làm như vậy.
Hắn chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô, nhìn bóng dáng cô một chút biến mất trong tầm mắt….