Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Quân Việt chạy về càng lúc càng đông, đã quá vạn người, chen kín hậu quân.
“Đi tổ chức bọn tàn quân kia cho ta, thiếu vũ khí phát vũ khí, tên nào tự ý lui lại, không cần xin lệnh ta, lập tức giết.” Đại Hải nói.
“Rõ!”
.....
“Nhanh! Vào hàng, lũ nhát chết này! Nhận lấy vũ khí.” Lý Bắc vừa đi vừa cao giọng hét.
“Trưởng quan. Vẫn phải đánh trận ư? Sao không lui lại luôn?” Một tên tàn binh hỏi
“Ngu xuẩn. Lập tức lui lại Chiêm quân đuổi kịp chỉ có nước chết. Lại như các ngươi, bóng quân Chiêm còn chưa thấy tự động tan nát. Có nhục hay không? Huống hồ ta là hậu quân, mang theo lương thực binh khí nhiều, di chuyển chậm, đốt đi thì mấy vạn người này uống nước lã cầm hơi đi. Từ đây về Thuận Hóa cũng không gần.”
“Nhưng lui trước quân Chiêm chắc gì đã đuổi kịp ta.”
“Bớt càm ràm đi, không phải ai cũng nhát chết như ngươi.”
“Tôi...” tên lính ú ớ không nói lại được, hắn đúng là chưa thấy bóng Chiêm quân đã co dò chạy....
.......
“Tướng quân, Chiêm quân tới.” Mạc Vũ cưỡi ngựa chạy lại báo.
“Tốt. Xe nỏ chuẩn bị!”
“XE NỎ CHUẨN BỊ!!!”
“kẽo kẹt...kẽo kẹt.” Giường nỏ nặng nề lại được kéo ra, tên, lao lắp vào, chỉ đợi lệnh của Đại Hải là bắn.
.......
“Chạy đi, chạy đi, Chiêm quân tới...” từ đằng xa, hàng trăm hàng ngàn quân Việt áo quần rách rưới, máu me bê bết, hớt hải chạy lại, vừa chạy vừa la hét. Thi thoảng có người chùn chân ngã xuống, không kịp đứng dậy, nhiều người khác vấp phải ngã chổng vó, rồi tất cả bị loạn quân dẫm chết tươi. Đằng sau, chiến tượng, kỵ binh, bộ binh Chiêm quân đuổi sát theo, thi thoảng một vài mũi tên ngọn lao vọt tới, lấy đi tính mạng lính Việt. Quân Chiêm mặt mũi khát máu, kích động đến vặn vẹo, như Tula từ địa ngục chui ra, đây không còn là chiến tranh nữa, mà là cuộc săn thú của chúng, và bọn lính Việt đáng thương kia chính là con mồi.
Phía quân Đại Hải, binh lính, dân phu chùn chân, mồ hôi hột tuôn ra như mưa, manh nha có kẻ muốn chạy trốn nhưng không dám manh động, bởi tên nào chạy quay lại đều đã thành oan hồn dưới đao của giáp sĩ.
“GIỮ VỮNG ĐỘI HÌNH!!!!!!!”
“GIỮ VỮNG ĐỘI HÌNH!!!!”
Binh lính căng người cắn chặt răng, nắm chặt binh khí, vũ khí bị nắm chặt quá mà run rẩy từng hồi, cũng có thế do chủ nhân của nó đang sợ hãi mà run lên.
“Không muốn chết thì nắm chặt lấy vũ khí!!!!” một tên lão binh nhỏ giọng nhắc nhở tên tân binh bên cạnh, bởi sợ hãi mà mặt mũi trắng bệch.
Tàn quân Đại Việt đã chạy vào tầm bắn của xe nỏ, quân Chiêm theo sát ngay sau, từ phía quân Đại HẢi có thể cảm nhận được mặt đất run rẩy theo từng đợt nện bước của voi, của người...
“TẢN RA!!!!!!” Đại HẢi hét lớn, tiếng hô như chuông đồng, làm đám tàn binh ở xa đều nghe thấy, bất giác nghe theo lệnh mà tản ra bên.
“BẮN!!!!!!!!” Chỉ nhịp thở, đủ để đám tàn binh chuyển được hướng, Đại HẢi tiếp tục ra lệnh.
“BẮN!!!!!!!!!”
“Vùuuu.... ..vùuuuu.” đầy trời mưa tên lập tức được tái hiện, tên nỏ, lao giáo như mây đen, ập tới phía quân Chiêm.
“BẮN TỰ DO!!!!!” phụ binh lấy hết tốc độ nạp tên đạn vào, nạp xong lập tức bắn mà không cần căn chỉnh gì, nhưng rõ ràng uy lực kém hơn đồng loạt bắn.
...........
“AAAAAAAAA.....phập phập...mắt tao!”
“Chân tao...AAA...”
“Híiii....Grúuuu......”
Mưa tên ấp tới, gặt hái tính mạng đám truy quân, người ngựa đổ như ngả rạ, những chiến tượng da dày thịt béo cũng không ngoại lệ, con nào mặc giáp còn đỡ, con nào không giáp thì y như rằng, bị găm như nhím. Nhưng tên đạn cũng không có mắt, tên lính Việt nào không đổi hướng chạy kịp cũng táng mạng theo.
Đợt mưa tên bất ngờ khiến Chiêm quân có chút chùn bước nhưng dĩ nhiên là không đủ để chúng lui lại, sau phút thất thần, như dã thú bị chọc giận, Chiêm quân gầm rú lao về phía quân Đại Việt, tốc độ càng mãnh liệt hơn, càng hung hãn hơn.
“GIẾT SẠCH BỌN MỌI VIỆT!!!!!!!!”
...........
“Tên lửa chuẩn bị” Đại HẢi hét lớn. Một trăm thân binh cùng cung thủ đồng loạt căng cung, đầu tên nút rẻ ngâm dầu thông cháy hừng hực.
“BẮN!!!!!!!” nói rồi, mũi tên từ cung của hắn bay ra, lao thẳng về phía mô rơm đằng xa....
............
“Bùm....”
Quân Chiêm đang chạy băng băng tới, bỗng khói lửa nổi lên dữ dội, voi ngựa thấy lửa bất ngờ thì nồng lên, hất bay kỵ binh cùng quản tượng, hàng ngũ rối loạn, không ít tên đi đầu nay thành ngọn đuốc sống, vật vã trong ngọn lửa ác độc. Lửa mang lại văn minh ánh rạng đông nhưng cũng có thể hủy diệt nó dễ như trở bàn tay. Và giờ, lửa đã cản lại bước tiến của quân Chiêm.
“GIẾT!!!!!!!!!!” Đại HẢi hét lớn, cưỡi ngựa lao lên.
“GIẾT!!!!!!!!!!!!!!!!!” thân binh lập tức thúc ngựa theo sau, rồi sau đó là binh sĩ Thuận Hóa, rồi hơn vạn dân phu. Đám tàn binh được chỉnh hợp lại, lưỡng lự một chút rồi cũng hét lớn lao theo.
Hàng vạn người hò hét, thanh thế ngợp trời, ai nhát gan sợ sệt dưới cái thanh thế này cũng tự tin dũng cảm hơn, nắm chặt binh khí, lao thẳng về phía quân thù, quyết một trận sống mái. Trận này thắng, rút quân về nước không lo ngăn trở, coi như thắng trận danh dự. Trận này thua thì khỏi bàn, khéo tất cả đều táng mạng nơi đây, không thì cũng bị bắt làm nô lệ. Thế nên, được ăn cả ngã về không, không còn gì để mất!!!