Thương Thịnh ngồi một mình trong văn phòng rộng lớn.
Từng vòng khói thuốc đen dày đặc như vành mắt thâm đen của hắn, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ hồng.
"Khụ khụ khụ!" - âm thanh đầy áp lực của trợ lý vang lên.
"Bác sĩ Thương, đây là tư liệu mà ngài muốn!"
Thương Thịnh dập tắt tàn thuốc, mắt quét lên tư liệu trên bàn.
Đó là một gương mặt đầy soái khí.
Họ tên: An Tử Khê
Giới tính: Nam
Tốt nghiệp học viện chính pháp, sau khi tốt nghiệp làm luật sư, từng làm luật sư cho vụ kiện, chỉ có vụ thua kiện, còn lại đều là thắng kiện!
Thương Thịnh nhàn nhạt nhìn tư liệu, điều mà hắn quan tâm đến không phải là những cái này! Thẳng đến trang cuối cùng của tư liệu, trong đó viết về quan hệ của Kiều Nhất Minh với An Tử Khê! Hai người quen nhau từ bé, tình cảm rất tốt, khi còn nhỏ An Tử Khê đã có quan hệ đặc biệt với Kiều Nhất Minh, năm tuổi rời nơi này đến thành phố B, ba tháng trước từng gửi cho Kiều Nhất Minh một bức thư.
Ba tháng trước? Đó không phải lúc mà bọn hắn vừa kết hôn sao? Hay là từ khi đó bọn họ đã bắt đầu liên hệ với nhau? Thương Thịnh trong lòng thực loạn! Tựa như có trăm ngàn con sâu đang chậm rãi gặm cắn tim hắn, chậm rãi tra tấn hắn, tra tấn hắn!
"Đông ——" Thương Thịnh một phát ném gạt tàn thuốc ra ngoài.
"Mặc kệ chuyện có ra sao, Kiều Nhất Minh em trốn không thoát!"
Kiều Nhất Minh có chút cô tịch ngồi trên sô pha, hắn không biết mình nên làm cái gì, một mình ở nhà quả thật có hơi khổ sở, gương mặt trong ảnh cưới treo trên tường tươi cười đến là vui vẻ, y và Thương Thịnh đã ở bên nhau được năm.
Khi đó ba mẹ cũng không đồng ý, vấn đề không đơn giản chỉ là không đồng ý, mà là loại tình cảm quyết liệt đến xé tim.
Lúc trước cả hai đều không màng đến sự phản đối trong nhà, nói rằng nhất định phải làm cho cả thế giới đều biết đồng tính luyến ái không hề ghê tởm, tình cảm của bọn họ rất chân thành tha thiết! Cứ như vậy qua năm, rốt cuộc có được sự đồng ý của người nhà, sau đó chính là đính hôn, kết hôn, thế nhưng bây giờ sao lại ra nông nỗi này!
"Leng keng, leng keng" tiếng chuông cửa bị ấn vẫn luôn kêu vang từ nãy đến giờ đánh gãy mạch suy nghĩ của Kiều Nhất Minh.
An Tử Khê đang đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm cái gì đó.
"Nhất Minh, tôi thấy cậu có vẻ tiều tụy, nên muốn mang vài thứ đến cho cậu"
"Sao cậu tìm được nhà tôi?" Kiều Nhất Minh có chút tò mò.
"Tôi hỏi bảo an của tiểu khu nhà cậu!"
Kiều Nhất Minh mỉm cười "À! Cậu mau vào trong đi!"
Bao lớn bao nhỏ các thứ được xách vào phòng bếp của Kiều Nhất Minh.
"Hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử tay nghề của tôi" An Tử Khê cười, khều khều mũi Kiều Nhất Minh.
Kiều Nhất Minh vốn định cự tuyệt, nhưng rồi ngẫm lại khung cảnh một mình quạnh quẽ vượt qua cả ngày, y quyết định ăn cơm cùng An Tử Khê.
An Tử Khê đeo tạp dề, xoay người đi rửa cá.
Có một số việc chính là ngẫu nhiên như vậy, tạp dề bị lỏng, tay An Tử Khê lại đang bận nấu ăn, nên Kiều Nhất Minh đành giúp An Tử Khê cột lại, cứ như vậy một cái động tác vốn không có gì đặc biệt lại bị Thương Thịnh nhìn thấy.
Thương Thịnh muốn trở về nói với Kiều Nhất Minh, hắn rất yêu y, cho dù y có tùy hứng cỡ nào hắn cũng sẽ không để ý! Thế nhưng ngay lúc hắn mở cửa ra lại thấy Kiều Nhất Minh đang ôm eo An Tử Khê từ phía sau! Hết thảy đều đã biến thành hiểu lầm!
"Xem ra, là tôi quấy rầy hai người!" Nói xong Thương Thịnh liền bỏ đi không quay đầu lại! Tơ máu đỏ hồng che kín đôi mắt đầy sương mù.
Sáu năm a! Sáu năm!
Kiều Nhấ Minh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, đôi chân vốn muốn đuổi theo lại như bị rót chì mà bất động, chỉ có thể nhìn bóng dáng Thương Thịnh rời đi.
"Không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi!" Kiều Nhất Minh mỉm cười miễn cưỡng, An Tử Khê đều nhìn thấy.
"Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, ở đây đã có tôi lo liệu!"
Kiều Nhất Minh không rời đi, mà cầm lấy hành tây rửa sạch sẽ, cảm giác cay mắt làm y thấy rất khó chịu, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuôi.
Nhất thời không biết được y là cay mắt hay là đau lòng.
=================Hết chương =====================
Riz: Thật ra Thương Thịnh cũng đáng thương lắm....!.