Nghe Tô Diêu nói vậy, Dương Tử Ngọc cũng không tiếp tục đánh Thúy Liên. Nàng ta hậm hực mà vứt roi da xuống đất.
" Tạm tha cho cái mạng chó của ngươi vậy! Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ tiễn ngươi đi gặp ông bà!" Dương Tử Ngọc trừng to mắt hăm dọa, làm cho Thúy Liên vô cùng sợ hãi.
Hai ngày sau, Tô Diêu đưa Dương Tử Ngọc ra ngoài mua sắm, mọi chuyện vẫn bình thường, cho đến khi họ đi đến khu chợ. Bên ngoài vừa nhìn thấy Dương Tử Ngọc, mọi người lập tức nhìn nàng ta mà chỉ trỏ bàn tán.
" Nhìn xem kìa, đó không phải đại tiểu thư thừa tướng phủ sao?"
" Người mà hai ngày trước trèo lên giường vị hôn phu của muội muội mình có phải không? Đúng thật là trà xanh bẩn thỉu!"
" Ta nói còn không phải chỉ có mỗi đôi tra nam tiện nữ này không đâu, còn có cả ả nô tỳ kế bên nữa nha! Quan hệ ba người đó, thật là ghê tởm! Sao có loại nữ nhân thấp hèn như vậy chứ?"
" Sao có thể làm chuyện kinh tởm như vậy được nha? Gặp tôi là tự tử chết cho rồi, sống chi mà nhục nhã gia tộc! Chậc, chậc!"
" Mới hôm qua phủ của Cố tướng quân đã lên tiếng rồi, là do ả ta quyến rũ Cố Viễn Trạch công tử, thật không có tý liêm sỉ nào!"
" Còn không biết xấu hổ mà dám vác mặt ra ngoài! Đúng là nữ nhân ti tiện!"
Tô Diêu đứng đó mặt xám xịt, còn Dương Tử Ngọc tức giận mặt đỏ bừng, nàng ta tiến đến nắm đầu một nữ nhân đang bàn tán về mình, hung hăng mà đánh mắng.
" Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói ta! Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
"BỐP! BỐP!"
Nữ nhân bị đánh đau, liền la hét đến chói cả tai. Nhưng nàng ấy cũng không vừa, nhanh tay túm lấy đầu tóc của Dương Tử Ngọc kéo mạnh, không tiếc lời sỉ vả.
" Tiện nhân chính là ngươi! Đã quyến rũ nam nhân của muội muội mình, còn tỏ vẻ thanh cao ở đây à, đồ kỹ nữ dơ bẩn!"
Tô Diêu lúc này mới hoảng hốt ra lệnh cho Thúy Liên kéo Dương Tử Ngọc ra.
Hai bên đường người đứng xem không thể nhịn được bộ mặt xấu xa của Dương Tử Ngọc, họ bắt đầu ném trái cây, rau củ và trứng thối vào người hai người, không ngừng kêu hai mẫu tử cút đi.
Không thể chống lại được nhiều người như vậy, Tô Diêu chỉ còn cách kéo tay Dương Tử Ngọc lôi về phủ thừa tướng. Cả người nàng ta mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, khiến ai đi ngang cũng muốn nôn ra.
Về đến Thanh Trúc viện, Dương Tử Ngọc gào khóc điên cuồng, nàng ta thấy gì là giơ tay đập phá như kẻ điên, trên sàn nhà phút chốc hỗn độn đồ vật và mảnh vỡ.
" Tại sạo lại thành ra như thế này, rõ ràng kẻ nên bị như vậy chính là Dương Tử Nghiên! Rốt cuộc là sai ở đâu, mà kẻ bị như vậy lại chính là ta! Ta không phục, không phục!"
Tô Diêu nhìn nhi nữ gào thét mà đau trong lòng, bà ta tiến đến dỗ dành.
" Tử Ngọc bình tĩnh lại đi, mau đi tắm rửa cho sạch sẽ! Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết nghe lời mẫu thân đi!"
" Ta làm sao bình tĩnh được, bây giờ đến phủ tướng quân cũng lên tiếng lật lộng! Nói ta câu dẫn Cố Viễn Trạch, đem nước bẩn đổ hết lên người ta, ta phải làm sao sống tiếp đây?"
Dương Tử Ngọc gầm lên, mặt trợn to thấy cả đường vân máu. Tô Diêu nhìn nữ nhi có chút hoảng, nhưng cũng cố bình tĩnh lại nói.
" Tử Ngọc, chính Dương Tử Nghiên hãm hại con, mẫu thân sẽ không tha cho ả tiện nhân lòng dạ rắn độc này! Con yên tâm, mẫu thân sẽ thay con trả thù!"
Nghe Tô Diêu nói xong, Dương Tử Ngọc khí nóng trong người dịu xuống được một chút.
" Mẫu thân, người nhất định phải xử lý Dương Tử Nghiên cho ta. Ta mới có thể vui vẻ được, tốt nhất là giết chết ả đi!"
" Được, mẫu thân hứa với con!" Bà ta gật đầu đáp.
Bên Xuân Phong viện, Tiểu Yên cũng vừa từ bên ngoài trở về, nàng ta vội vàng kể lại chuyện hai mẫu nữ nhà Tô Diêu bị sỉ nhục cho Dương Tử Nghiên nghe.
" Thật là đáng đời, tự tạo nghiệp không thể sống! Cứ từ từ, ta vẫn còn muốn vui đùa với bọn họ thêm một chút!" Dương Tử Nghiên tự nhiên mà vui vẻ, nàng đưa tay lấy một quả nho bỏ vào miệng hào hứng nói.
Ngồi nhâm nhi trái cây mãi Dương Tử Nghiên cũng thấy nhàm chán, nàng bèn rủ rê Tiểu Yên cùng nhau ra ngoài đi dạo.
" Tiểu Yên, muội đưa ta ra ngoài dạo, hít thở không khí một chút đi! Ở trong phòng một ngày cũng chán, ta sắp mập vì ăn rồi ngủ cả ngày rồi!"
" Được tiểu thư, buổi tối trời hơi lạnh, đợi muội lấy áo choàng cho người!" Nói rồi Tiểu Yên nhanh chân đi lấy áo cho Dương Tử Nghiên.
Nàng hôm nay mặc một bộ y phục màu lam nhạt đơn giản, tóc búi thấp cài một cây trâm ngọc, cả người toát ra vẻ thuần khiết mỹ lệ. Sau khi trang điểm nhẹ nhàng một chút, hai người cùng nhau lẻn ra ngoài.
Kinh thành về đêm khá nhộn nhịp, người thì đi dạo, người thì thả đèn lồng cầu phúc. Hoặc là nữ nhân xuống phố mua son phấn, nam nhân chỉ đi tìm một bình rượu ngon.
Dương Tử Nghiên vô cùng háo hức, từ lúc xuyên không đến đây, nàng là lần đầu tiên dạo chơi bên ngoài, trừ lần vào cung dự yến tiệc.