Chẳng mấy chốc đã đến kì nghỉ Giáng sinh.
Thích Tự quay lại New York, đến trưa thì gặp được Thích Nguyên Thành. Trong lúc hai cha con dùng bữa với nhau, hắn rốt cục cũng nói đến vấn đề khiến mình lo lắng không thôi suốt cả kì vừa qua: "Ba, tình hình tài chính của MeiWei thế nào rồi?"
Thích Nguyên Thành: "Khá hơn một chút rồi."
Thích Tự sững sờ: "Khá hơn?"
Thích Nguyên Thành gật đầu: "Lợi nhuận của quý vừa rồi có khởi sắc."
Thích Tự nhíu mày, đây rõ ràng là chuyện tốt, những hắn lại không thể nào thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm thấy có gì đó rất kì quái—báo cáo tài chính cho thấy vấn đề này đã kéo dài suốt ba năm, khẳng định là phải có kẻ giở trò, nếu vậy thì cái dấu hiệu "khởi sắc" bất thình lình này chẳng lẽ là do hắn ta đột nhiên thấy cắn rứt lương tâm? Hay vì phát hiện Thích Nguyên Thành bắt đầu điều tra nên mới biết đường thu liễm lại?
Ở đối diện hắn, Thích Nguyên Thành có vẻ cũng đang bận tâm điều gì đó, một lát sau mới lên tiếng hỏi hắn: "Ba nghe bảo, con mới tìm được người bạn nào trên mạng hả?"
Thích Tự hơi nghẹn: "Ba nghe ai bảo?"
Thích Nguyên Thành nói: "Còn ai vào đây nữa?"
Thích Tự thấy hơi bất mãn: "Hứa Kính lại còn đi mách lẻo với ba?"
Thích Nguyên Thành nghe mà sững sờ: "Mách lẻo? Con lén lút làm cái gì mà lại nói nó mách lẻo?"
Thích Tự giật mình nhận ra, rõ ràng là mình đang giấu đầu hở đuôi.
Hồi hè lúc tìm Số Phức phân tích báo cáo tài chính của MeiWei, hắn có dặn Hứa Kính đừng nói cho ba, nhưng lần vừa rồi nói đến chuyện bạn mạng hắn lại quên mất không bảo.
Thích Tự cứ nghĩ là Hứa Kính sẽ giữ bí mật giúp mình, vậy mà đối phương lại không, cho nên hắn mới cảm thấy bị phản bội như bây giờ.
Nhưng nếu Thích Tự giải thích cho ba về lai lịch của Số Phức, thì chẳng phải sẽ lộ hết ra việc hắn từng nhờ công ti điều tra phân tích báo cáo tài chính của MeiWei hay sao...
Ban đầu Thích Nguyên Thành cũng không để tâm lắm, vốn chỉ muốn tán gẫu với con trai một chút, không ngờ Thích Tự lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, cho nên bất giác cũng lưu ý hơn.
"Không lẽ con quen ai có lai lịch bất chính?" Ông hỏi.
Ai dè Thích Tự nghe xong lại như mèo bị giẫm phải đuôi, giận dữ phản bác: "Ai bảo ba người đó lai lịch bất chính?"
Thích Nguyên Thành cố gắng giữ giọng cho bình tĩnh: "Vậy con nói cho ba nghe, người đó tên gì, làm gì, là người thế nào?"
"Con..." Thích Tự bỗng nhiên bị hỏi cho á khẩu.
Bởi vì hắn nhận ra, ngoài chuyện Số Phức là người của công ti điều tra thì không còn gì để nói nữa.
Thích Nguyên Thành thấy con trai chần chừ, khá chắc rằng hắn đã phạm phải sai lầm, bèn nghiêm nghị nói: "Thích Tự..."
Thích Tự bị dồn đến phát nóng nảy, ngắt lời ba: "Ba, ba đã đồng ý nếu con nhìn ra vấn đề trong báo cáo tài chính của MeiWei thì sẽ không can thiệp vào việc con kết bạn thế nào nữa mà."
Thích Nguyên Thành cũng bắt đầu cao giọng: "Ba không cấm con kết bạn, nhưng ba phải đảm bảo con được an toàn, nếu người kia quang minh chính đại như thế thì tại sao con không thể nói cho ba?"
Thích Tự đặt đũa xuống bàn, không nhịn được mà phun cả tiếng Anh cãi lại ba: "Ba chất vấn có khác gì logic của gangster không, đây là đời tư của con, con có quyền từ chối trả lời ba!"
Thích Nguyên Thành: "Con..."
Để tránh trường hợp mình càng nói càng mất lí trí, Thích Tự lập tức đứng dậy, nói một câu "Con xin phép trước" rồi xoay người bỏ đi.
Lên tầng, Thích Tự vào thẳng thư phòng của mình, đóng cửa rồi ngồi xuống sofa, bụm mặt gắng lấy lại tỉnh táo cho mình.
Thích Tự biết biểu hiện của mình vừa rồi rất không bình thường, bởi vì hắn cũng mơ hồ nhận thức được có thể lo lắng của ba là đúng, nhưng lại không thể nào chịu nổi việc ba nghi ngờ Số Phức...
Hắn nổi xung như vậy vì muốn biện hộ cho Số Phức một, thì còn vì che giấu sự chột dạ của mình mười—trò chuyện qua mạng với một người không biết tên không biết mặt suốt nửa năm, lại còn vì đối phương mà nổi lên xung đột với ba...
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn đang dần mất đi khống chế.
Và để có thể thẳng thắn đối mặt với ba, chính hắn phải tìm được một đáp án an tâm từ Số Phức cái đã.
Thích Tự lôi điện thoại ra, do dự nhìn bức hình đại diện quen thuộc kia vài giây rồi trực tiếp chọn video call.
giây, giây, giây—
Đối phương đã từ chối video call của bạn.
Thích Tự nghiến răng một cái, gọi thêm hai cú thì đều bị từ chối.
Trong khi lo lắng và bất an đang ngày một ngập lòng, hắn bỗng nhận được điện thoại từ đối phương.
Thích Tự lập tức kết nối, dồn dập hỏi: "Sao vừa rồi không nhận?"
Giọng nói của Số Phức vang lên đầy kiềm chế, mang vẻ cáu kỉnh vì bị đánh thức: "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Nửa đêm nửa hôm đòi tôi video call làm cái gì?"
Vấn đề là hiện tại Thích Tự chỉ quan tâm đến đúng một điều, hắn không muốn nghe gì khác, vì vậy nói thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn thấy anh."
Số Phức: "..."
Số Phức: "Cậu nói cái gì?"
Thích Tự nhắc lại y nguyên: "Tôi nói là tôi muốn thấy mặt anh!"
Số Phức bị hắn chọc tức đến nỗi bật cười: "Đang nửa đêm mà cậu cũng muốn đòi thấy bằng được?"
Thích Tự vẫn gân cổ: "Thế rốt cục là anh có chịu không?"
Số Phức cũng không biết Thích Tự bị cái gì, bèn hùa theo kích thích đối phương: "Được, chịu thì chịu, cậu tới đi, tôi chờ cậu ở Hải Thành!"
Thích Tự nghe vậy thì lại ngẩn người: "Anh đồng ý gặp mặt hả?"
Số Phức tỏ vẻ khó hiểu: "Sao không?"
Thích Tự: "Từ Nhất Chu nói anh thần bí lắm mà?"
Số Phức: "Thần bí đâu có nghĩa là không thể lộ mặt?"
Thích Tự nhíu mày: "Thế tại sao anh chưa bao giờ video call với tôi?"
Số Phức: "Chẳng lẽ đã nhận việc riêng mà tôi còn không biết đường kín đáo một chút? Ai biết được nhỡ trong lúc video call cậu ghi hình lại rồi đem đi tố giác tôi thì sao?"
Bị lời này thuyết phục xong, Thích Tự cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy mà anh không nói sớm..."
Số Phức: "Không nói sớm? Ba giờ sáng cậu gọi cho tôi chỉ để nói thế ấy hả?"
Thích Tự: "..."
Mà khoan, ba giờ sáng?
Hắn vội nói: "Tôi mới rời Cali, quên mất không tính chênh lệch múi giờ."
Số Phức cả giận: "Bạn nhỏ, bạn thì được nghỉ rồi, chứ lát nữa anh đây vẫn phải đi làm đấy."
"Tưởng anh bảo giờ này sẽ không nhận điện thoại của tôi nữa?" Thích Tự hỏi.
Số Phức: "Phát rồ lên gọi cho tôi ba cú video call, vừa gọi lại đã chất vấn sao tôi không nhấc—cậu bá đạo như vậy thì tôi còn biết làm gì nữa!?"
Thích Tự biết mình đuối lí: "Vậy anh... ngủ tiếp ha?"
"Dựng tôi dậy xong cũng không nói lí do vì sao, cậu nghĩ tôi ngủ thế nào được nữa?" Số Phức hít sâu vài hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, "Rốt cục là có chuyện gì, sao tự dưng cậu lại như thế?"
Thích Tự trầm mặc không muốn nói.
Nhưng dù hắn không nói, thì Số Phức cũng chỉ mất vài phút để đoán ra: "Bữa cậu có nói đợt nghỉ này sẽ về nhà, gặp ba rồi hả? Ông ấy hỏi cậu về tôi phải không?"
Thích Tự hơi giật mình, rầu rĩ cào cào lên đệm ghế vài vòng: "Sao cái gì anh cũng đoán ra vậy?"
Số Phức: "Tôi nghĩ một hồi cũng chỉ thấy khả năng này là hợp lí, cậu từng nói ba mình là người rất cẩn thận mà, ông ấy thương cậu như vậy, làm gì có chuyện sẽ để mặc con trai tán gẫu với một kẻ lai lịch bất minh qua Wechat mỗi ngày thế được?"
Thích Tự: "..." Đệt, sao người này suy luận cứ như thám tử vậy?
Số Phức: "Xong ông ấy hỏi tôi là ai, cậu không trả lời được? Thế nên mới đòi thấy tôi?"
Thích Tự: "..."
Giọng điệu của Số Phức rốt cục cũng dịu đi: "Bảo vệ tôi thế cơ à?"
Thích Tự ngập ngừng một chút, nói: "Nếu ba tôi muốn gặp anh, anh có đồng ý không?"
Số Phức nói đùa: "Sao không? Ba cậu là tỉ phú mà, biết đâu ông ấy hứng lên thuê tôi về làm việc, tôi cũng khỏi phải chịu cảnh bị hành xác để được ba cọc ba đồng của cậu như thế này."
Thích Tự: "Anh..."
Số Phức: "Tôi làm sao?"
Thích Tự buồn bực nói: "Không có gì, anh ngủ tiếp đi, bao giờ anh dậy rồi nói sau."
Số Phức ngáp một cái, làu bàu gì đó rồi nói: "Ngắt đây."
Thích Tự chỉ "ừm" một tiếng đáp lại, đến khi cúp điện thoại rồi mới lờ mờ nhận ra Số Phức vừa làu bàu cái gì...
...Ngốc xít...???
Thích Tự ngồi lại thư phòng thêm nửa tiếng, mới do dự không biết có nên đi xin lỗi ba hay không.
Chẳng ngờ, hắn còn chưa đứng dậy thì Thích Nguyên Thành đã tìm lên.
Nghe được tiếng gõ, Thích Tự vội vàng ra mở cửa.
Chỉ thấy Thích Nguyên Thành cầm theo một đĩa hoa quả đứng bên ngoài, hỏi: "Tỉnh táo hơn chưa?"
"Rồi ạ..."
"Ngồi đi, chưa ăn cơm xong mà đã bỏ đi rồi, làm cái gì mà khùng khùng lên thế không biết?" Thích Nguyên Thành cũng hơi cạn lời với con trai.
"...Con xin lỗi ba."
Hai cha con ngồi đối diện nhau, Thích Nguyên Thành vừa nhìn hắn vừa nói: "Hồi nãy cũng do ba không phải nữa, cho ba xin lỗi. Nhưng không phải là ba muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của con, ba chỉ lo cho an toàn của con thôi."
"Con hiểu..."
Sau cuộc điện thoại trấn an với Số Phức, lại được Thích Nguyên Thành xuống nước quan tâm như thế, Thích Tự đã sớm không còn giận dữ gì nữa.
Hắn buông bỏ phòng bị, bắt đầu kể lại cho Thích Nguyên Thành từ việc mình quen Số Phức như thế nào, còn đề cập đến không ít điều từng được Số Phức giảng giải cho để chức minh năng lực đối phương, đồng thời cũng thẳng thắn thừa nhận chuyện mình nhờ người kia đọc giùm báo cáo, cùng cả quan điểm lúc trước của Số Phức về lỗ hổng tài chính ở MeiWei.
Thích Nguyên Thành lắng nghe chăm chú, nhìn ra được sự chân thành của con trai nên cũng rộng lượng bỏ qua việc nói dối trước đây.
Chỉ là nghe xong thì không khỏi cau mày nói: "Người này tốn nhiều thời gian công sức để dạy con như vậy, mà sao mỗi tháng chỉ lấy có ,?"
"Đây cũng là điều con băn khoăn, hồi đầu con còn cảm thấy mình hời quá hời chứ..." Nhưng từ khi nghe lời giải thích về câu nói triết lí trong profile của Số Phức xong, Thích Tự bắt đầu để ý đến chuyện này. Hắn nghĩ, Số Phức tinh như vậy, làm gì có chuyện không nhận ra mình đang lỗ vốn, "Con biết là trên đời này chẳng có bữa trưa nào miễn phí, nhưng quen nhau nửa năm rồi mà con cũng không phát hiện ra anh ta có mục đích gì khác cả... Bởi nói đằng nào cũng trả tiền rồi, lại còn được lợi không ít, cho nên con mới quyết định tiếp tục."
(quote: There is no such thing as a free lunch)
Thích Nguyên Thành nghĩ nghĩ một lát, nói: "Ba cảm thấy có thể cậu ta không nhắm đến con của hiện tại, mà là nhắm đến con của sau này."
Thích Tự sững sờ: "Sau này?"
Thích Nguyên Thành: "Chính con vừa nói đấy thôi, cậu ta biết về bối cảnh của con, đương nhiên cũng biết tương lai con sẽ sở hữu những gì trong tay. Hiện tại chỉ lấy con có chút tiền, nhưng biết đâu đấy lại là ý đồ đầu tư của cậu ta."
Thích Tự: "...!"
Phân tích này cũng hợp lí thật!
Thích Nguyên Thành lại nói: "Sau này con sẽ phải quen với việc dùng người quanh mình. Tự tìm được một gia sư lợi hại như vậy, chứng tỏ con cũng là người có lòng cầu tiến. Nhưng hai đứa cứ chỉ chat chit trên mạng thần thần bí bí như thế thì không ổn. Nếu cậu ta tài ba thế thật, thì con ngại gì mà không bảo cậu ta đến gặp ba. Ba sẵn sàng trả lương và cho cậu ta một chức vị đàng hoàng kia mà."
Nghe ba bảo vậy, Thích Tự lại không khỏi nhớ đến những gì Số Phức vừa nói trong điện thoại.
Hai người này đúng là cùng sóng não...
Nhưng Thích Tự lại tò mò nói: "Nếu đến thật thì ba định cho anh ta làm gì, giống Hứa Kính hồi trước sao?"
Thích Nguyên Thành nhìn hắn: "Trước con chẳng nói đi học một mình chán lắm là gì, coi con ưng cậu ta như vậy, có khi mời về kèm con học cũng được đấy."
"Kèm, kèm con học?" Thích Tự cứng họng.
Thích Nguyên Thành gật đầu, lại bổ sung: "Nhưng mà trước tiên phải để ba gặp cậu ta, xem cậu có tư cách dạy con thật hay không cái đã."Thích Nguyên Thành: "Cứ vụng trộm như mèo mả gà đồng thế là thế nào? Ít nhất cũng phải cho người ta cái danh phận chứ!"
Phó Diên Thăng: "Đội ơn ba vợ, tại cá nhỏ giấu kĩ quá, chứ con cũng muốn gặp ba từ lâu lắm rồi!"
: "Anh nói anh muốn gặp ai cơ..??"
-
A/N: Mừng nhập VIP nay có chương!
-
vtrans by xiandzg
T/N: Nay Hi nã tận K chữ cơ, với mình xin phép trả nợ dần =))