Phúc Hắc Quyết Đấu

chương 11: phân tích sơ bộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì chiến đội đã thua cuộc, nhóm của Tư Hàng cũng không ở lại Seattle quá lâu.

Thích Tự không quên bổn phận của chủ nhà, còn khách khí mời bọn họ đến New York một chuyến, nhưng Tư Hàng có vẻ đã chơi đủ.

Tiếng Anh của hắn quá bập bõm, tuy là có Từ Nhất Chu kè kè phiên dịch, nhưng chung quy cũng không tiện bề ra oai như ở trong nước. Vì vậy chỉ hai ngày sau trận đấu, hắn và đồng bọn đã quyết định lên đường về nước.

Tiễn nhóm thiếu gia ông giời này xong, Thích Tự cuối cùng cũng nhẹ nhõm quay lại New York.

Trùng hợp là tối hôm ấy, Thích Nguyên Thành cũng trở về từ chuyến công tác Nhật Bản, gặp Thích Tự đang nhờ Anne pha cho cho mình ít cafe, bèn hỏi: "Gặp Tư Hàng chưa?"

"Rồi ạ." Thích Tự cố nén lại ý định chửi bậy, buông lời chế nhạo với ba, "Bác Tư dạy con thế nào mà ra được một quý tử như nó vậy?"

"Sao thế?" Thích Nguyên Thành tò mò.

"Nó đến Mĩ cùng một đám thiếu gia nhà giàu, trong đầu như kiểu chẳng nghĩ được cái gì khác ngoài tiền quyền gái gú ấy, ngày nào cũng ăn uống chơi bời sa đọa mà không biết chán... đúng là một đám bại hoại."

Thích Tự hiếm khi nào nói xấu sau lưng ai, lại còn dùng ngôn từ sắc bén như vậy, chắc là phải bực lắm mới thế.

Thích Nguyên Thành cũng không biết phải nói sao: "Con út mà, từ bé đến lớn cả nhà chiều, chắc sướng quá hoá hư, chả trách lần nào nhắc đến nó bác Tư cũng thở ngắn thở dài."

Thích Tự nhíu mày: "Vậy mà gia đình cũng không quản?"

Thích Nguyên Thành: "Bảo là quản không nổi, lớn rồi nên toàn làm theo ý mình thôi, anh trai thì dung túng cho."

Thích Tự kể lại cho Thích Nguyên Thành nghe về mấy ngày vừa rồi, còn nhắc đến cả Từ Nhất Chu: "À, xong Tư Hàng còn thuê thư kí lương một triệu một năm nữa, nghe bảo học thạc sĩ ngành quản lí của đại học R, không những quản lí công ti thay, mà còn kiêm luôn quản lí sinh hoạt của nó nữa."

Thích Nguyên Thành nói: "Có gì lạ đâu, với Tư Trạch bác Tư cũng không tiếc tiền tìm người cho mà, chắc cũng mong con cái học hỏi được từ người ưu việt, giống kiểu con với Hứa Kính..."

"Đâu ra!" Thích Tự nghe vậy thì nổi xung, "Con với Hứa Kính đều tôn trọng lẫn nhau, chứ ba cứ thử chứng kiến Tư Hàng sai sử thư kí của nó mà xem, đùa, thư kí cái gì chứ? Có mà bảo mẫu toàn năng thì có! Tư Hàng hoàn toàn dựa dẫm vào anh ta, ngay cả gọi đồ ăn cũng phải gọi người ta đến gọi hộ đó ba!"

Thích Nguyên Thành bất ngờ: "Thế thì quá quá!"

Thích Tự nhận lấy cafe Anne đưa cho, lại cau mày nói: "Con hỏi cả về chi phí hoạt động với lợi nhuận từ cái công ti game của nó rồi, về cơ bản là ném tiền qua cửa sổ thôi, trong vòng ba năm thì không thể nào hồi lại vốn, cũng chẳng biết rồi sau nó định xử lí thế nào..."

Thích Nguyên Thành nghĩ nghĩ: "Để rồi ba gọi cho bố nó nói về chuyện này."

"Thôi ba." Thích Tự lập tức ngăn ba hắn lại, "Bác Tư ngày nào cũng nói về con để kích thích nó rồi, ba nghĩ lần này nó qua Mĩ là để gặp con thật chắc? Có mà để chễ giễu con thì có, giờ ba còn gọi điện nói thế, khác nào bảo con là đứa tiểu nhân xì đểu? Ai biết sau lưng con nó còn bêu riếu thế nào nữa..."

"Vậy thì nên làm thế nào?" Thích Nguyên Thành phiền muộn nói.

"Chịu thôi." Thích Tự cũng không quan tâm ba hắn nghĩ sao, bưng cafe đi luôn.

Về phòng mình, nhìn thấy đống sách với tài liệu trên bàn, Thích Tự lại thở dài.

Từ hôm add người được Từ Nhất Chu đến giờ, hắn cũng chưa liên lạc lại với người kia.

Không phải làm cao hay gì, chỉ là hắn muốn cố gắng tự nhìn ra vấn đề, dù sao lúc cá cược với ba, Thích Tự cũng cá là mình phát hiện, chứ không phải đi nhờ người khác trợ giúp.

Cơ mà nửa tháng rồi, hắn vẫn bó tay toàn tập.

Thích Tự đấu tranh tư tưởng một hồi, sau đó cũng cầm điện thoại lên, vào Wechat, tìm đến vị "Số Phức" mới add hôm nọ rồi gửi đi hai chữ: "Xin chào."

Từ khi đồng ý kết bạn đến giờ, người này không hề có động thái gì, giống như cũng chẳng buồn quan tâm xem hắn là ai.

Thế nhưng nhận được câu chào hỏi của Thích Tự chưa bao lâu, hắn đã trả lời lại luôn, với một... dấu hỏi.

FS: "?"

Thích Tự sửng sốt một chút, sau đó tự giới thiệu: "Tôi là Thích Tự."

Lại bổ sung: "Từ Nhất Chu giới thiệu anh cho tôi."

FS: "Tôi nhớ rồi, có chuyện gì không?"

Tự: "Nghe nói anh đọc báo cáo tài chính rất siêu."

FS: "Vào thẳng yêu cầu đi."

Thích Tự: "..."

Tự: "Có một báo cáo này, anh có thể giúp tôi xem có vấn đề gì không?"

FS: "Trả tiền là được."

Tự: "Từ Nhất Chu có nói với tôi rồi, anh lấy giá thế nào?"

FS: "Phải xem vấn đề cụ thể đã, cậu muốn tôi xem của công ti nào?"

Tự: "Để tôi gửi cho anh."

FS: "Không cần, cho tôi mã công ti là được, tôi tự tra."

Tự: "X."

FS: "MeiWei?"

Tự: "Ừm."

Năm phút sau.

FS: "Cậu có quan hệ gì với công ti này?"

Thích Tự lại sững sờ, hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến báo cáo tài chính?"

FS: "Quan hệ khác nhau thì giá đọc báo cáo khác nhau."

Tự: "Là sao?"

FS: "Tôi có thể cung cấp ba loại phân tích báo cáo: phân tích sơ bộ dành cho người đọc báo cáo thông thường, phân tích trung độ dành cho người có ý định đầu tư cần lời khuyên, nhưng nếu cậu là cổ đông, hoặc có liên quan mật thiết đến công ti thì sẽ cần một bản phân tích chi tiết. Mức độ khác nhau yêu cầu thời gian và công sức bỏ vào khác nhau, cho nên giá cũng phải khác."

Tự: "Khoan đã, tức là anh đã nhìn ra vấn đề rồi?"

FS: "Nhiều nữa là đằng khác."

Thích Tự: "..."

Mới nhìn qua một cái đã nhận ra là có nhiều vấn đề? Đã thế còn phân tích chi tiết luôn được nữa!?

Quả cũng... lợi hại thật!

Thích Tự hỏi tiếp: "Giá ba loại thế nào?"

FS: ", -, % ước giá thoát lỗ."

(tr VNĐ, -tr VNĐ, % estimated stop-loss)

Hai cái đầu tiên không quá đắt, còn...

Tự: "% ước giá thoát lỗ là sao nữa?"

FS: "Ý trên mặt chữ, bản phân tích sẽ tính ra phần lỗ mà các stakeholders có thể phải chịu từ những tổn thất tài chính của doanh nghiệp, sau đó lấy % giá trị thoát lỗ là ra. Ví dụ nếu bản phân tích có thể giúp cổ đông giảm bớt triệu tiền thiệt hại, thì thù lao của tôi phải là triệu."

(stakeholders: các bên hữu quan—cá nhân, nhóm, tổ chức có mối quan hệ liên quan mật thiết với doanh nghiệp)

Thích Tự yên lặng, hắn cũng không rõ vấn đề của MeiWei nghiêm trọng đến mức nào, nếu là liên quan đến những thất thoát hàng chục triệu, thì tiền tiêu vặt của hắn làm sao mà đủ mua bản phân tích chi tiết kia.

Có lẽ phân tích sơ bộ là phù hợp với hắn rồi, dù sao hắn chỉ cần chút gợi ý, chứ không định mượn tay người khác hoàn toàn, chưa kể cũng phải thử xem năng lực của "Số Phức" như thế nào cái đã.

Thích Tự nhắn lại sau một hồi suy tính kĩ lưỡng: "Cho tôi bản phân tích sơ bộ đi."

Khoảng nửa phút sau, đối phương mới trả lời.

FS: "Cậu có vẻ, chẳng có lương tâm gì cả?"

Tự: "...?"

FS: "Bố cậu mà biết cậu keo kiệt như vậy, không biết có thấy thất vọng không?"

Tự: "Gì?"

FS: "Từ Nhất Chu đã nói với tôi cậu là con trai chủ tịch Thích Nguyên Thành của tập đoàn Tư Nguyên rồi, công ti của bố đang lâm nguy như thế mà cậu cũng không nỡ bỏ tiền ra mua một bản phân tích tiết cho ổng..."

Thích Tự: "???"

...Cái đệt? Anh ta đã biết thân phận của mình rồi mà còn giả đò lải nhải nãy giờ!?

Tự: "Thì sao chứ, chúng ta mới hợp tác lần đầu, chẳng lẽ tôi không nên cảnh giác với anh? Nhỡ anh là lừa đảo thì sao?"

FS: "Thế nên cậu sẵn sàng mạo hiểm bỏ ra ? Cậu là con tỉ phú à?"

"????" WTF, rốt cục tên này muốn gì!?

Thích Tự cố nuốt xuống cơn giận, nhưng đầu ngón tay vẫn run run lên vì tức, nhanh chóng gửi đi một hàng chữ: "Anh bớt nói nhảm đi, tôi muốn bản phân tích sơ bộ, rốt cục là anh có làm không?"

FS: "Làm."

FS: "Số tài khoản XXXX... Người nhận—Công ti điều tra Trác Thạch. Nhớ gửi tiền."

Thích Tự: "..."

Do không muốn để lộ quá nhiều tung tích của mình, Thích Tự gửi tài khoản của đối phương cho Hứa Kính nhờ chuyển hộ.

Hứa Kính nhìn thấy tin nhắn xong liền gọi điện lại luôn, hỏi: "Cậu tìm công ti điều tra làm gì?"

Thích Tự: "Điều tra về báo cáo tài chính của MeiWei."

Hứa Kính ngẩn người: "Ba bảo điều tra à?"

Thích Tự: "Là tự em muốn tra, ông ấy chưa biết đâu, anh đừng có nói gì đấy."

Hứa Kính bật cười: "Cái thằng nhóc này..."

Thích Tự còn tưởng đối phương sẽ mất một thời gian để làm phân tích, thế mà chưa đầy nửa tiếng sau, Số Phức đã gửi lại cho hắn một tệp tài liệu.

Thích Tự giật mình: "Nhanh vậy?"

FS: "Có thôi mà, cậu còn muốn tôi làm bao lâu nữa?"

Tự: "..."

Thích Tự nhanh chóng ấn vào xem qua, quả nhiên như đối phương đã nói, vấn đề không ít chút nào—

"Tăng trưởng về lợi nhuận không tương ứng với sự gia tăng trong mức đầu tư cho sản xuất; lợi nhuận ngẫu nhiên đạt .% báo hiệu điều bất thường; chi phí bán hàng .% chủ yếu phát sinh do tăng cường trong các hoạt động quảng bá; phí tổn % là quá cao so với các doanh nghiệp cùng hạng mục..."

Càng xem xuống dưới, lòng bàn tay của Thích Tự hết nóng lại lạnh, phần thì kinh ngạc về nhận định của đối phương, phần lại hoảng hốt vì báo cáo tài chính của công ti nhà mình dễ dàng để người ta nhận ra tình hình kinh doanh có vấn đề như thế.

Xem hết một lượt xong, hắn trở lại khung chat, hỏi: "Sao lại chỉ có kết luận phân tích?"

FS: "Chứ cậu còn muốn cái gì nữa?"

Tự: "Muốn biết làm sao anh ra được những kết luận đó."

FS: "..."

Tự: "Sao? Không nói được?"

Tự: "Hay là phải trả thêm?"

FS: "Haha, không phải."

FS: "Như kiểu cậu đang hỏi tôi vì sao += ấy, tôi cũng phải suy nghĩ xem làm thế nào mới giải thích được cho cậu về vấn đề đã rõ rành rành vậy chứ?"

Thích Tự: "..."

Cái đm... Vấn đề mà hắn mất nửa tháng không nhìn ra, đối với người này lại chỉ là +? Rốt cục là do hắn quá ngu hay do người này quá trâu bò vậy?

Lòng tự trọng khiến Thích Tự không tài nào chấp nhận nổi sự giễu cợt này.

Hắn nổi giận nói: "Thôi bỏ đi, để tôi tự xem."

FS: "Được rồi, nể tình cậu sử dụng dịch vụ lần đầu tiên, tặng cậu một lần hậu mãi đấy, nhưng mà tôi chỉ miễn phí cho đúng một câu hỏi thôi, xem không hiểu thì nghĩ kĩ đi rồi hẵng hỏi."

(dịch vụ hậu mãi: after-sales service)

Thích Tự dập điện thoại xuống bàn đánh "rầm", thầm thề trong bụng—mình mà còn hỏi lại cái tên Số Phức này thì mình là chó! Là chó!

Tốt xấu gì hắn cũng là sinh viên ưu tú, chẳng lẽ lại không nghĩ ra được lời giải thích chỉ mất để mua? Cái tên xấu xa kia đúng là không đáng tin gì cả.

...

Trùng hợp là sáng hôm sau, Thích Nguyên Thành lại hỏi ý kiến của hắn về bản báo cáo tài chính ngay trên bàn ăn.

Thích Tự thuận miệng nói lại một câu từ đám kết luận của Số Phức: "Con thấy lợi nhuận kinh doanh của MeiWei là lạ..."

Thích Nguyên Thành ồ lên một tiếng, có vẻ bất ngờ: "Sao con nhìn ra được?"

Thích Tự chột dạ trong lòng, hắn có nhìn ra đâu!

"Cảm giác vậy thôi..." Hắn kiên trì dối trá.

Thích Nguyên Thành như tìm được đồng mình, lập tức nói: "Ba cũng cảm giác y như thế, chi phí với lợi nhuận hoạt động không giống như ba ước tính, nhưng cử người đi điều tra mãi mà vẫn không tìm ra được vấn đề ở đâu."

Thích Tự sửng sốt, rõ ràng Số Phức còn bảo có thể làm cả phân tích chi tiết, chưa biết chừng sẽ tìm ra gốc rễ vấn đề, vậy mà công ti nhiều quản lí cấp cao như thế, chẳng lẽ không một ai có năng lực bằng anh ta?

"Sao lại không tìm ra? Nhân viên quản lí từ trên xuống dưới ở MeiWei có làm ăn gì không vậy?"

"Đây chính là cái khó của người làm doanh nghiệp—tuyển thì dễ, quản mới khó. Con nhận thấy năng lực của người ta nên tuyển người ta về, nhưng người có năng lực chưa chắc đã chịu làm cho con vì mấy đồng lương ít ỏi đâu."

"Ba nghi có nhân viên quản lí nào trong công ti gây chuyện sao?" Thích Tự hỏi.

"Cũng không loại trừ khả năng này." Thích Nguyên Thành bảo thủ nói, "Nếu bọn họ đã làm giả đến mức hoàn hảo, khiến cho các cổ đông không tài nào nhận ra vấn đề, thì chúng ta cũng đành chịu."

Nói xong, Thích Nguyên Thành lại hớn hở nhìn Thích Tự: "Nhưng mà ba không ngờ con cũng có trực giác nhạy bén thế đấy, đây là tố chất rất đáng quý ở một nhà kinh doanh, thật không uổng công bao lâu nay ba dạy con..."

Thích Tự lại một lần nữa chột dạ, hắn không dám nói với ba thật ra là mình ăn gian.

Mà mặt dày nhận lấy khen ngợi như thế cũng chắng phải tác phong của hắn—đã ăn gian thì ít nhất cũng nên làm thật—cho nên Thích Tự cắn răng nói: "Ba, ba có báo cáo tài chính chi tiết của MeiWei hai năm nay không? Con muốn nghiên cứu thêm một chút."

"Có." Thấy con trai chủ động hiếu học, Thích Nguyên Thành lại càng mừng rỡ, "Lát đến công ti, ba sẽ bảo phòng tài chính nộp lên bản chi tiết."Thích Tự: "Anh bớt nói nhảm đi, rốt cục là có làm hay không?"

Phó Diên Thăng: "Làm."  ̄  ̄

Nửa tiếng sau...

Thích Tự: "Sao nhanh vậy!"

Phó Diên Thăng: "Thấy chưa đủ lâu thì thêm tiền đi.":)

—Phó: Quá hưng phấn vì rốt cục cũng được nói chuyện với vợ, phải bắt nạt một chút mới được~~~~

-

vtrans by xiandzg

Truyện Chữ Hay