"Diệp Dục Sâm, anh buông em ấy ra!" Cố Dĩ Trạch đứng lên: "Anh đã có vị hôn thê rồi, dựa vào đâu lại cưỡng ép, chiếm lấy Vãn Vãn như vậy chứ? Không nhìn thấy Vãn Vãn không muốn hả?"
Diệp Dục Sâm cúi đầu nhìn Tiểu Tô Vãn bị mình ôm vào lồng ngực, khóe môi cong lên một độ cong không rõ ý tứ.
"Người ta nói em không muốn ở bên cạnh anh kìa, có chuyện này hay không?" Hắn cố ý tỏ vẻ không tin, vỗ lên đầu của cô, cười tủm tỉm nhìn cô.
Trong lòng Tô Vãn hung hăng mắng mấy câu.
Người này, biết rồi mà còn hỏi.
Cô nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, dùng ánh mắt thể hiện sự căm phẫn và không muốn của mình.
Nhưng vì góc độ có vấn đề, nhìn theo hướng của Cố Dĩ Trạch sẽ không thấy vẻ mặt của cô.
Kết quả là ý cười trên môi Diệp đại thiếu lại đậm hơn, ấn đầu của cô vào trong lồng ngực mình: "Vãn Vãn nói em ấy rất ổn, không phiền Cố thiếu quan tâm."
Vẻ mặt Cố Dĩ Trạch càng trở nên u ám ghê gớm hơn.
Tô Vãn thế này rõ ràng là bị bắt buộc, từ đầu tới cuối đều là tên khốn Diệp Dục Sâm này nói chuyện một mình.
Anh rất muốn trực tiếp kéo Tô Vãn rời đi nhưng mà loại người như Diệp Dục Sâm chắc chắn sẽ không cho anh cơ hội này.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Tôi không biết anh nghe được lời đồn này từ chỗ nào nhưng mà tôi muốn nói là những tin tức trên mạng đều sai sự thật cả, chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra, tôi và Vãn Vãn sẽ cưới nhau, nếu Cố thiếu rảnh rỗi thì hoan nghênh đến tham gia hôn lễ của chúng tôi."
Sau khi hắn nói xong hết những lời này thì trực tiếp dẫn Tô Vãn đi lên lầu, còn tiện sai xử Diệp Vân Thâm đứng xem kịch vui bên cạnh: "Vân Thâm, tiễn khách giúp anh."
"Dạ anh hai, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Diệp Vân Thâm đáp một câu rồi dùng tay ra hiệu với Cố Dĩ Trạch: "Mời về, tiên sinh Cố."
Tầng hai.
Tô Vãn bị Diệp đại thiếu kéo vào phòng ngủ, sau đó hắn khóa trái cửa phòng, từng bước từng bước đến gần.
"Anh muốn làm gì?"
Cô lùi về sau một khoảng, ngã ngồi lên trên giường, hoảng sợ nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, cô muốn chạy rồi lại bị hắn bắt trở về.
"Là em gọi anh ta đến nhà?" Hắn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô: "Bé à, bản lĩnh em lớn đấy? Dám thừa dịp tôi không ở nhà mà gọi người đàn ông khác đến đây?"
"Tôi không gọi anh ta, là tự anh ta tìm đến đây, người ta cũng tới cửa rồi tôi không thể nào không cho anh ta vào chứ?" Cô giơ hai tay lên, trên mặt viết hai chữ "vô tội".
"Anh ta muốn đưa em đi cùng?" Diệp Dục Sâm nhìn vào ánh mắt cô, đôi mắt híp lại xẹt qua vẻ sắc bén.
Tô Vãn không nói chuyện, loại chuyện này, đúng thật là biết còn cố hỏi.
"Em nói sao với anh ta?" Hắn lại hỏi.
Tô Vãn ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà: "Tôi nói anh ta có thể suy nghĩ lại, nếu được thì dẫn tôi đi."
Mặt Diệp Dục Sâm đen.
Sau một lát, hắn hừ lạnh một tiếng: "Đừng có suy nghĩ viển vông, đời này của em, không được đi chỗ nào hết."
"Việc là ở người, chỉ cần cố gắng thì không có gì không thể làm được cả."
Tô Vãn phản bác hắn: "Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy tôi càng hợp hơn với Cố Dĩ Trạch một chút, thứ nhất là quen biết nhiều năm, hiểu rõ lẫn nhau, hai chúng tôi ở chung chắc chắn sẽ càng hiểu nhau hơn, thứ hai, tôi và anh ta cũng xem như môn đăng hộ đối, phạm vi sống cũng không khác nhau lắm, càng dễ hòa nhập vào thế giới của đối phương hơn, sau khi cưới chắc là sẽ càng hòa thuận hơn."
Mặt Diệp đại thiếu lại đen hơn nữa.
Truyện này chủ nhật có chương free trên sàn nhé.
____♡♡♡___
_
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật .. tại VNO.