"Diệp Dục Sâm! Anh khốn nạn vừa thôi, tôi cảnh cáo anh, không được chạm vào tôi!"
Tô Vãn nhìn thấy quần áo của mình từng cái bị cởi ra, lại không có khả năng ngăn lại, gấp đến độ muốn khóc, "Anh đây là đang cưỡng hiếp."
"Hửm?" Hắn nhướn cao đuôi lông mày, ngón tay sờ qua bụng cô, "Nói như vậy là em không muốn?"
Nói lời vô nghĩa!
"Đương nhiên là không muốn." Cô quyết liệt thừa nhận, nói như mắng.
"Không muốn ở bên tôi nên không muốn ngủ cùng tôi sao?" Hắn cười hỏi hết sức ôn nhu.
Tô Vãn cảm nhận từng đợt khí lạnh thổi sau lưng minhg, ý cười của hắn dường như có chút nguy hiểm.
Cô lại nhớ lại ông ngoại tuổi đã già sức lại yếu của mình, nhớ tới lời uy hiếp của tên khốn này, đành đem những lời ngang ngạnh nuốt vể: "Tôi nghĩ tạm thời không nên sinh con."
"Nói như vậy nghĩa là trừ việc sinh con những chuyện khác em đều đồng ý?" Diệp Dục Sâm cong môi tà mị, cười lại như không cười nhìn vào cô.
Tô Vãn im lặng, đem mặt quay sang bên.
Cô lười phải cãi với hắn lắm, làm bộ dáng tức giận cũng không thèm nói với hắn.
Nhưng Diệp Dục Sâm trực tiếp xem nhẹ sự phẫn nộ của cô, hắn cười lạnh, cho rằng cô đã đầu hàng.
Cô đầu hàng ngoài việc sinh con ra thì những việc khác đều cam tâm tình nguyện làm.
"Em tình tôi nguyện, vậy không thể nói tôi cưỡng hiếp em?" Hắn nhìn vào mặt cô cười, giọng thật cmn vô tội.
Gân xanh trên trán của cô nổi lên.
"Anh mang mũ vào!"
Nhìn vật cuối cùng có thể che trên người mình cũng bị hắn kéo xuống rồi, cô chỉ có thể yếu ớt nói nốt yêu cầu.
Đây đã là cực hạn của cô, nhưng có người lại không có ý tốt, hắn áp sát lại tai cô, khẽ cười: "Anh không có đồ vật đó, anh cũng chưa bao giờ dùng qua."
"!!!"
Cô Tô vô cùng muốn mắng hắn.
Diệp Dục Sâm đã cởi xong quần áo trên người mình, cúi ngưới áp lên.
Hơn hai giờ sau đó, hắn mới chịu tha cho cô.
Tô Vãn bị quần hai tiếng đồng hồ, giờ toàn thân đã bủn rủn cả, hoàn toàn không còn sức để nhúc nhích.
Cậu nhỏ Dục Sâm vẫn còn nằm trong cơ thể của cô không chịu lui ra, hắn đang ôm eo cô, dưới lớp chăn, hai thân thể trần truồng như nhộng kề sát nhau, cả hai không ai nói gì.
Sau một lúc nữa, di động trên tủ đầu giường vang lên.
Diệp đại thiếu không chịu nổi tiếng ồn, lấy điện thoại qua, bắt máy.
Là điện thoại của Tần Thư gọi tới.
Nhờ ở gần nên dường như cuộc nói chuyện phiếm ấy cô đều nghe rõ nội dung.
(Cập nhật full tại dembuon.)
Thật ra không phải là chuyện phiếm gì, phải nói là một mình Tần Thư báo cáo, nói với hắn việc Nữ vương cùng Thủ tướng đã định hôn sự của hắn và Susan, trước tiên đính hôn nên kêu hắn gấp rút trở về, ở cùng Susan để bồi đắp tình cảm.
Cả quá trình hắn đều trầm mặc, sau khi nghe tới đó sắc mặt của hắn không được tốt lắm, mãi tới lúc Tần Thư báo xong mới đáp một câu đã biết, rồi liền ngắt máy.
Tô Vãn có chút ngây người ra nhìn chùm đèn thủy tinh lộng lẫy treo trên trần nhà, một trận chua xót dâng lên trong mắt, sau đó nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Cô không muốn khóc đâu nhưng không biết vì cái gì bỗng nhiên không kìm được.
Diệp Dục Sâm ném di động trở về, lúc nhìn lại thấy trên mặt cô đã đầy nước mắt.
"Em được làm bằng nước sao? Sao lại khóc rồi?" Hắn dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, lại cúi đầu ở trên môi cô hôn xuống, giọng hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Tô Vãn càng khóc dữ dội hơn.
Cô không rõ bản thân mình bị làm sao, chỉ là không khống chế được mà khóc, cảm giác ấm ức tủi thân, đặc biệt là nghe được nội dung của cuộc thoại này.
____♡♡♡_____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân