"Láo xược!"
Nhìn thấy mấy người đó vây đến, Tô Vãn hét một tiếng, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng trừng hắn: "Anh cho anh là ai? Thử đụng đến một cọng tóc của tôi xem, người chống lưng cho tôi sẽ không tha cho anh đâu."
"Người chống lưng cho cô? Là Diệp Vân Thâm sao?" Hắn ta xả ra một nụ cười trào phúng, không để uy hiếp của cô vào mắt.
Tô Vãn giật mình.
Người này biết về cô nhiều hơn cô tưởng tượng.
"Thật ra thì anh là ai?"
"Thân phận của bổn thiếu gia, một con đĩ như cô không có tư cách hỏi."
Hắn bày ra một dáng vẻ ngạo nghễ, không nhiều lời với cô nữa, phất tay cho thuộc hạ của mình là hai tên ác ôn đè cô lại: "Cô chỉ cần biết, chỗ này là hộp đêm, là nơi tao chuyên dùng cho mấy con đĩ ác độc như cô."
Hắn cười lạnh, giơ tay sờ mặt cô: " Nếu đã vào thì đừng nghĩ đến sẽ an ổn đi ra ngoài. Bổn thiếu gia thật sự muốn nhìn xem, sau khi cô thành một "tiểu thư" thì Diệp Vân Thâm có còn cần cô không."
Tô Vãn giãy giụa, muốn mắng người.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa hành động cũng nhanh hơn cô nhiều, có người đã lấy khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại.
Trước mắt cô tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.
Buổi tối cùng ngày, Diệp Vân Thâm không đợi được cô trở về, cậu lo lắng cho an nguy của cô, vì thế tìm Diệp Dục Sâm: "Anh hai, Vãn Vãn ở chỗ anh hả?"
"Anh chưa gặp cô ấy."
Diệp Dục Sâm trả lời một câu, cảm giác nhận biết nguy cơ nhạy bén của hắn khiến hắn nhận ra có điều gì đó không đúng: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Em ấy đi đến giờ vẫn chưa về, điện thoại gọi không được, em có hơi lo cho em ấy nên tìm anh hỏi một chút..."
Diệp Vân Thâm còn chưa nói xong thì Diệp Dục Sâm đã cúp máy, mở GPS tìm vị trí của Tô Vãn.
Hộp đêm?
Hắn ngay lập tức mang theo người đi tìm, không nói một lời xông thẳng vào trong, gặp phải người của hộp đêm ngăn lại, Diệp Dục Sâm liền lấy súng bắn vào đầu người quản lý.
Khung cảnh trong giây lát im lặng hẳn.
Diệp Dục Sâm không quan tâm nhiều đến vậy, để người lại cho Tần Thư, tự mình đi theo định vị trên điện thoại, tìm được chỗ của Tô Vãn.
"Tất cả không được tiến vào!"
Sau khi mở cửa, hắn quát nhóm người đi theo phía sau, rồi đóng cửa lại.
Tô Vãn bị trói ở trong phòng, đang hôn mê, trên người cô quần áo bị xé rách, thứ cô mặc bây giờ có dùng để che lấy cơ thể cũng không được.
Diệp Dục Sâm nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu, khát máu.
Hắn cởi trói cho cô, lại lấy áo khoác của mình bao lấy rồi mới bế người đi ra bên ngoài.
"A Thư, báo cảnh sát." Sau khi đi ra khỏi cửa, hắn phân phó Tần Thư một tiếng.
"Có lẽ không cần thiết, Diệp Vân Thâm đã gọi cảnh sát rồi, bây giờ bọn họ đã dẫn người đến bao vây bên ngoài."
"Cậu xử lý."
Diệp đại thiếu để lại một câu, ôm lấy Tô Vãn đi ra ngoài, lại bảo người gọi xe cứu thương, đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô, nói không có gì nguy hiểm, chỉ là bị hít quá nhiều thuốc mê nên vẫn còn hôn mê, ngủ một lát sẽ tỉnh.
Diệp Dục Sâm cảm ơn bác sĩ, làm thủ tục nhập viện cho cô, chuẩn bị ở lại một đêm để quan sát.
Trên đường đến đây, Tần Thư có gọi điện thoại nói hộp đêm đó đã bị cảnh sát niêm phong, những người phụ trách liên quan đã bị đưa đến đồn cảnh sát.
Thật ra bọn họ còn tra được, ông chủ phía sau lưng của hộp đêm lại là Trình đại thiếu gia Trình Thông.
Anh trai của Trình Vũ Lâm.
Sau khi nghe điện thoại, hắn lập tức đi ra ngoài một chuyến, cả đêm vẫn chưa trở về.
____♡♡♡____
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân