"Thế nào? Anh của anh nói sao?" Diệp Vân Thâm đi tới phòng khách, vội vàng dò hỏi.
Tô Vãn liếc hắn một cái, rũ mi xuống lặng thinh.
Nhìn phản ứng của người vừa rồi, cũng không thật sự muốn đồng ý cho cô và Diệp Vân Thâm, mà giống như đang muốn thử lòng cô vậy, hắn muốn chính cô phải từ chối Diệp Vân Thâm.
Cho nên lúc cô có ý muốn rời đi, hắn đã tức giận.
Nhưng cô cố tình không làm theo.
Vì khó lắm mới được người ta mở miệng tha cho, cơ hội tốt thế, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, hắn không vui thì có làm sao?
Đuổi cô đi là chính miệng hắn nói ra, mình cũng chỉ thuận theo lời hắn mà làm thôi, loại người danh tiếng lừng lẫy lẽ nào lại thất hứa với một cô gái à?
"Vãn Vãn?" Diệp Vân Thâm thấy cô ngẩng người, nhẹ giọng gọi.
Tô Vãn mãi mới hồn hồn, nói nhanh: "Anh chờ tôi chút, tôi lên thu dọn đồ rồi sẽ đi cùng anh."
Cô không nghĩ sẽ bỏ qua cơ hội này, mặc kệ thật hay là giả thử một lần cũng không mất mát gì.
Có khi hắn thật sự vì thể diện của em trai mình mà thả cô đi, nếu lần này bỏ lỡ, đại khái sẽ bị giam giữ suốt đời.
"Được rồi, em dọn nhanh lên, tối nay anh ấy đổi ý lại không đi được đấy." Diệp Vân Thâm nhìn về hướng thư phòng, nhắc nhỏ.
Tô Vãn đi lên lầu.
Mười lăm phút sau, chiếc Lamborghini sang trọng từ khuôn viên phóng ra ngoài.
Diệp Dục Sâm đứng ở ban công lầu hai nhìn chiếc xe rời khỏi biệt thự, vẻ mặt chìm xuống như bị cheo kín bởi lớp băng lạnh lẽo.
Vừa rồi hắn chỉ nói cho có lệ, thật ra là muốn Tô Vãn cự tuyệt Diệp Vân Thâm.
Nhưng con nhóc đó vậy mà cố tình đối nghịch với hắn, thật là nã trữ kê mao đương lệnh tiễn
để chỉ bọn lòn cúi có chút quyền mà lên chân với người thường.
"Nuôi người vô ơn." Hắn nhận xét về cô.
Tần Thư đứng ở sau hắn, thái dương chảy mồ hôi lạnh: "Ngài có cần tôi bắt Tô tiểu thư về hay không?"
"Không cần." Diệp đại thiếu từ chối, "Cô ấy muốn chạy thì cứ cho chạy, loại người vô lương tâm này, bắt lại có lợi ích gì?"
Tần Thư: "..."
Diệp đại thiếu xoay người trở vào thư phòng, hoàn toàn không thấy nửa điểm lưu luyến nào.
Sau khi thành công ra khỏi cổng, Tô Vãn khẽ thở dài.
Vừa rồi cô còn sợ rớt cả mật, sợ rằng người ta chỉ nói cho có, không đợi cô ra khỏi phòng liền giữ lại và giam lỏng.
Nhưng mà bây giờ xem ra, người ta thật sự tác thành cho cô và Diệp Vân Thâm.
Cô thành công thoát khỏi móng vuốt của ai đó rồi.
Cảm giác không khí bên ngoài ùa tới một hương vị tươi mát.
"Tiếp theo, em muốn đi nơi nào?"
Diệp Vân Thâm nhìn cô, "Trực tiếp về nhà anh đây, hay là em muốn anh đưa đi ra ngoài một chút để ăn mừng em cuối cùng cũng thoát được ác ma?"
Thái dương của cô hiện ra hàng loạt vạch đen: "Đưa tôi về khách soạn, tôi muốn nghỉ ngơi."
Cô nhớ mình theo đoàn phim tới có riêng một phòng trong khách sạn. Nhưng sau sự việc của Chu Di, tối qua cô theo Diệp Dục Sâm đi, trong khách sạn vẫn còn hành lý nên giờ phải đi lấy về.
"Về khách sạn?" Diệp Vân Thâm lại quay sang nhìn cô, cười khoái trá, "Em không sợ mối tình vô cùng "quý" của bọn fan quần chúng đang canh giữ ở cửa khách sạn à, có lẽ vừa thấy em sẽ cho em một lọ axit?"
Tô Vãn: "..."
Có cần độc ác vậy không?
"Được rồi, anh có một chỗ mà em có thể ở lại, hôm nay theo anh qua đó, còn đồ ở khách sạn, anh sẽ gọi người sang lấy về."