Tô Vãn sững sờ nhìn, gần như mê đắm vào nụ cười rạng rỡ của hắn.
Trong một cái nháy mắt đó thật ra thì cô thực sự động lòng rồi.
Nói ra thì cô vừa mới hai mươi tuổi đầu, là lúc vẫn nên hưởng tuổi trẻ nơi góc sân trường đại học, lúc trước không phải bị Lâm Mỹ Lan và Tô Như Nguyệt...
"Em muốn học cái gì?" Thấy cô lâu không có phản ứng nên hắn chủ động hỏi.
Tô Vãn nâng cằm nghĩ nghĩ: "Học y."
Diệp Dục Sâm nhướng mắt, lấy tay xoa xoa đầu cô: "Không phải là anh coi thường em, chỉ là với chỉ số IQ này của em thì học y vẫn nên nghĩ tới thôi."
Tô Vãn liếc xéo: "Chỉ số IQ của tôi như thế nào? Này Diệp Dục Sâm, anh đừng quá kiêu ngạo, chỉ số thông minh của chị đây ít nhất cũng gấp đôi so với anh cơ."
"Được... Vãn Vãn của anh là thông minh nhất, chỉ số của em gấp mười lần của anh." Hắn hùa theo hết mức, "Nhưng mà em yêu à, ngành y này không thích hợp với em đâu, hay là chúng ta đổi một cái khác đi."
Cô không lên tiếng bác bỏ lời của hắn
Vì cô hiểu rõ ước mơ này của mình không thực tế lắm, có lẽ nó đã thành thói quen ao ước.
"Thực ra, lúc nhỏ tôi từng nghĩ lớn lên mình sẽ trở thành một bác sĩ." Cô nâng má, cảm thán một tiếng.
Hắn nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
"Bị Lâm Mỹ Lan khen tới phế, khi còn nhỏ mỗi lần thi cử chỉ cần tôi được điểm thì bà ta không tiếc lời mà khen ngợi, tôi đòi gì cũng cho, nhưng với Tô Như Nguyệt dù điểm cũng không làm bà ta hài lòng."
Chợt nghĩ về quá khứ, tự nhiên lại làm cô buồn bã.
Lúc đó đúng là quá khờ cứ ngỡ người Lâm Mỹ Lan thích chính là mình, bởi vậy mà bao dung hơn, còn vì ỷ vào việc không ai quản thúc nên cô lại kết bạn với nhóm bạn giang hồ ra ngoài quậy, dần dần thành tích học càng kém.
Với trình độ hiện nay của cô, có lẽ mấy công thức hóa học đơn giản có xem cũng không hiểu.
"Hay là tôi nên học tư pháp nhỉ, tôi cũng rất muốn làm cảnh sát."
Cô đề nghị một cái khác nhưng Diệp Dục Sâm ghét bỏ nói, "Đó là ước mơ của anh, không cho em giành với anh."
"Hả?" Tô Vãn nghi ngờ quay đầu sang, "Ước mơ của anh không phải là làm quốc vương sao?"
"Nếu được chọn, ai lại nguyện ý làm quốc vương?" Diệp đại thiếu nhéo mặt cô, trên mặt có một chút phức tạp với ý nghĩa mà người khác không hiểu được.
Tô Vãn nghiêng đầu, tim đập mạnh và loạn nhìn hắn.
Không đợi cô nhìn ra cái gì thì hắn bỗng nhiên cười lên: "Đừng có nghĩ tới chuyện học tư pháp, hay là em đi học dùng máy xúc đất đi."
"Hahahaha...." Cô đá xéo hắn, "Chẳng bằng anh cùng tôi đi báo danh học làm đầu bếp, đôi mình cùng nhau học?"
Nghe xong hắn chỉ muốn ngửa đầu lên nhìn trời.
"Thật ra tôi học cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là tại sao anh lại cho tôi đi học đại học?" Cô nghiêng đầu nghi ngoặc hỏi hắn, "Diệp đại thiếu, không lẽ gần đây có chuyện gì đả kích anh à?"
"Trong giới giải trí là nơi quá rối loạn, không thích hợp với em." Hắn cong môi cười nhẹ, giơ tay vỗ vỗ đầu cô, "Nếu em muốn đóng phim, về sau đều có thể làm, anh sẽ kêu họ đem vai tốt nhất cho em."
Tô vãn không đáp.
Cô không biết nên đối với tên khốn này ra sao, muốn nói hắn đối với cô cũng tốt, hết lần này với lần khác đúng lúc cô cần đều nhảy ra giúp.
Đối với tiền đồ, tương lai của cô thì hắn cũng suy xét toàn diện thay cô mà nghĩ tới, có thể nói rằng nếu không có hắn sẽ không có Tô Vãn của hôm nay.
Rất muốn nói hắn đối với cô thực ra là rất tốt nhưng người đó cũng cố tình đả thương mình, độc chiếm mình mà không muốn cưới, hại mình từ chính thất chỉ còn là tiểu tam.
Và còn những chuyện khác nữa...
Tô Vãn chợt giật mình, ngạc nhiên và ngẩng đầu nhìn hắn.
_____♡♡♡_____
Editor: Alissa
Cập nhật .. tại VNO.