"Còn có thể là gì cơ, tôi chẳng qua là cái lốp xe dự phòng, đại thiếu gia người ta nhàm chán muốn tìm thú tiêu khiển, bạn gái anh ta chính là Giang Uyển Hinh."
Tô Vãn nhún vai, một bộ dạng không thành vấn đề, "Người chính trở lại rồi, người thứ như tôi đương nhiên phải bỏ trốn, với lại không tìm được chỗ trú nên tới tìm anh."
"Em từng nói không dùng chung đàn ông với người khác vậy tại sao lại chịu ở bên anh ta, một mặt quan hệ mập mờ với phụ nữ mặt khác công khai quan hệ bạn trai bạn gái, Vãn Vãn, em nói cho anh biết... em có phải có nổi khổ tâm không thể nói, đúng không?"
Cố Dĩ Trạch cầm chặt vai vô, cuồng loạn chất vấn, thái độ sắp điên cuồng lên.
"Không có nổi khổ gì cả, bởi vì hắn có tiền có thế, mà tôi thì vừa chuẩn tham tiền ham hư vinh."
Cô nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, chợt duỗi tay đem hắn đẩy một cái, lạnh nhạt vô cảm, "Anh không nghe lầm đâu, tôi đúng là loại đàn bà thấp hèn kia, coi trọng tiền hắn nhiều hơn anh, Đế Đô này còn có thế lực, có thể mang tới tương lai cho tôi, cho nên tôi tình nguyện làm lốp xe dự phòng cũng không muốn làm vợ anh."
Hắn nhìn cô, không lên tiếng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tô Vãn dừng lại, đem tay mình rút về: "Được rồi, tôi đi theo kim chủ đây, hôm nay thật sự cảm ơn anh."
"Đừng đi..."
Hắn không muốn như thế để cô rời đi, "Rõ ràng em không muốn đi với hắn phải không? Với tính cách cao ngạo của em, em thực sự cho phép bản thân làm tình nhân cho người đàn ông đó? Vãn Vãn, đừng hạ hư bản thân, trở về đi... chúng ta kết hôn."
Cuối cùng hắn cũng nói ra một câu thành khẩn, Tô Vãn nhìn vào mắt hắn, trong đó có sự chân thành thật lòng muốn cưới cô.
Chóp mũi cô chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên, bỗng lại muốn khóc nữa rồi.
Trong nháy mắt đó, cô thật sự muốn gật đầu.
Nếu nói tại sao, chỉ có thể là vì người đàn ông trước mặt này có thể cho cô một mái ấm bình thường, không phải là chỉ là nơi ở tạm bợ kia.
Hơn nữa không sợ một ngày vợ chính thất người ta tìm tới cửa, cô phải nhanh cuốn hành lý chạy, sau đó tìm một địa điểm nào đó ẩn trốn.
Cô không chịu nổi loại sinh hoạt ghê tởm này!
"Cố Dĩ Trạch, buông tay đi, chúng ta không có khả năng đâu." Tô Vãn cười khổ một tiếng, "Tôi đem mình bán cho anh ta rồi, đã cầm tiền phải nghe lời yêu cầu của kim chủ, bây giờ y gọi tôi trở về, tôi phải làm theo."
"Em nợ hắn bao nhiêu tiền? Anh giúp em trả." Cố Dĩ Trách cầm lấy cổ tay cô chân thành nói.
"Không biết, không rõ." Tô Vãn tránh đi.
Hắn còn muốn nói gì đó thì cô đã xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Vãn Vãn..."
Người đi được hai bước nghe thấy tiếng gọi, bước chân khẽ dừng, "Nếu anh sớm thích tôi, nếu giữa chúng ta không xuất hiện một Dương Tuyết Tuyết chen chân, có lẽ chúng ta sẽ ở bên nhau, nhưng hiện tại... mọi thứ đã quá muộn màn."
Diệp Dục Sâm vô cùng là không chịu được cô cùng đàn ông khác dây dưa lâu la, vừa rồi đã tức giận, nếu mà cô đồng ý lấy Cố Dĩ Trạch, tên kia đảm bảo sẽ dùng thủ đoạn đối phó với họ.
Huống hồ có lui về sau vạn bước thì bóng ma đời trước trong lòng cô vẫn còn, cô không thể nào quên được đời trước mình là do hắn làm sao mà bức chết.
Giờ dù cảnh đổi đời dời, cô có thể quên đi đoạn thù hận kia nhưng quan trọng tuyệt đối không có khả năng quay lại.
Bi kịch, một lần là đủ rồi.
______♡♡♡______
Editor: Alissa
Cập .. tại VNO.