Lạc Vũ Minh bị đánh cho choáng váng, hắn đau đớn cuộn mình trên mặt đất, mà Lăng Duy Trạch muốn xông lên đánh hắn tiếp, liền bị Đào Dục ngăn lại: “A Trạch, cậu bình tĩnh đi chứ!”
Lăng Duy Trạch thì không cách nào bình tĩnh, đã ngày anh không được nhìn thấy cô, không biết cô sống thế nào, bụng có đau không, có muốn ăn gì không, cô còn mang thai đứa bé, ngộ nhỡ có điều gì bất trắc thì anh phải làm sao bây giờ?!
Anh cố nhẫn nại để chờ giây phút đón Tô Tiểu Đại về, nhưng hiện tại thì cô không có ở đây, mọi thứ chuẩn bị đều do hắn ta làm cho hỏng mất!
Lạc Vũ Minh lăn dài trên đất, thở hổn hển nói: “Tao… tao thực không lừa mày, chính nơi này, Linda giám sát Tô Tiểu Đại!”
Linda? Cái tên ngoài ý muốn thật khiến anh nổi đóa. Chẳng phải cô ta đang ở Mỹ ư? Tỉnh táo lại, anh từ trên cao nhìn xuống Lạc Vũ Minh: “Mày nói mày và cô ta bắt cóc vợ tao?”
Chuyện tới nước này còn gì để giấu, Lạc Vũ Minh nghiêm túc gật đầu: “Là cô ta tới tìm tao, nói làm như vậy mới có thể cứu ba tao…”
Lăng Duy Trạch nhíu mày: “Cô ta muốn mày cứu ông già?”
Lạc Vũ Minh suy nghĩ một chút: “Cô ta muốn dẫn vợ mày sang Mỹ, để chia cắt chúng mày đấy.” Hắn cũng không phải ngờ nghệch trong việc này, mục đích của Linda hắn cũng biết rõ, nhưng đôi bên cùng có lợi, hắn dại gì mà không hợp tác?
“Cô ta đi bao lâu rồi?”
“Chắc cũng… kha khá thời gian.”
Kha khá thời gian? Tim Lăng Duy Trạch chợt lạnh buốt, không, cô ta không dám trực tiếp đến sân bay, vì nơi đó có cảnh sát đã bao vây.
“Nói với cảnh sát, còn có người của tôi, hiện tại phong tỏa và tìm kiếm ở sân bay, nhà ga, bến xe, tìm ngay, tìm Linda ngay lập tức!”
Lúc bấy giờ, Linda run rẩy dẫn Tô Tiểu Đại ra tới bến xe, nàng biết Lăng Duy Trạch đã cắm chốt ở sân bay nên không dám liều lĩnh. Trước hết Linda muốn đưa Tô Tiểu Đại rời khỏi thành phố C, chỉ cần rời khỏi được sẽ có người tiếp ứng nàng, rồi nàng sẽ thành công tẩu thoát.
Linda kéo Tô Tiểu Đại đến phòng bán vé, vì phòng ngừa cô chạy trốn nên nàng kéo cánh tay của cô, trên tay còn quấn một chiếc khăn choàng, bên trong giấu một con dao sắc bén: “Mày tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không tao sẽ đâm dao vào bụng mày, lúc đó đừng trách sao con mày chết yểu!”
Linda giở trò uy hiếp làm Tô Tiểu Đại sợ đến thất thần, mấy ngày nay bị cô ta đối xử tệ cũng khiến cô suy yếu, bụng cũng có chút đau. Linda dám làm thế thì chắc chắn cô và con sẽ cùng chết.
Nhưng cô không thể ngồi chờ chết được, cô nhất định phải tìm cách chạy trốn, nếu không chờ khi tới Mỹ, có lẽ cô sẽ vong mạng bên ấy. Đáng được ăn mừng là, thành phố C bến xe không nhiều, nên việc sắp xếp tìm kiếm cũng dễ dàng hơn. Mà xe Tô Tiểu Đại đi lên lại xe đẩy đứng. Hình Dương được phân phó đến chỗ này, theo trực giác của cảnh sát thì hắn thường thấy tội phạm lựa chọn xe đẩy đứng để trốn thoát, cho nên hắn sắp xếp lực lượng tìm kiếm ở gần đây.
Tô Tiểu Đại bị Linda cải trang, đeo kính râm to, đội mũ, đeo khẩu trang, nếu không phải người quen thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được. Sau khi mua vé xong, Linda và Tô Tiểu Đại ngồi ở ghế chờ, vì chuyến xe phải phút nữa mới khởi hành khiến Linda thấp thỏm không yên.
Lúc này Hình Dương đã mang theo người xông tới, cảnh sát xuất hiện làm cho gian phòng rộng lớn trở nên xôn xao hỗn loạn, Tô Tiểu Đại cũng nghe thấy âm thanh, cô kinh ngạc nhìn sang, trời ạ, Hình Dương, là Hình Dương!
Nhưng con dao nằm ngay bụng khiến vẻ mặt Tô Tiểu Đại trở nên cứng nhắc, Linda cũng không ngờ cảnh sát nhanh chóng tìm đến như vậy, nhìn bọn họ phân tán lực lượn, Linda túm áo Tô Tiểu Đại, gằn khẽ: “Đi vào toilet với tao!”
Cũng may toilet nằm ở góc khuất, chỉ cần vào trong đợi bọn họ rời khỏi là tốt rồi. Tô Tiểu Đại vã mồ hôi lạnh, cô thầm nghĩ phải tìm cách khiến cho Hình Dương chú ý. Lúc đang di chuyển, Tô Tiểu Đại cố ý trượt chân một chút, sau đó hô to lên một tiếng.
Linda bị cô dọa cho hoảng sợ, thấy Tô Tiểu Đại hô lên đã khiến đám cảnh sát đằng kia chú ý, Linda lập tức kéo Tô Tiểu Đại đi nhanh hơn vào toilet.
“Hai cô phía trước xin dừng bước!”
Nghe được giọng nói, đến gần, nhìn kỹ dáng dấp thì hắn xác định, đây là Tô Tiểu Đại. Cho dù có đeo kính râm cùng khẩu trang nhưng hắn vẫn nhận ra. Đối phó với bắt cóc, giằng co không phải cách bởi họ có thể gây tổn hại cho con tin bất cứ lúc nào, cho nên Hình Dương giả vờ không biết: “Hai cô, xin mời hợp tác, cho tôi xem chứng minh thư.”
Lòng bàn tay Linda đều là mồ hôi, nàng ta run rẩy thò tay vào túi lấy ra hai cái chứng minh, sau đó đưa cho Hình Dương.
“Mời hai cô tháo kính râm và khẩu trang ra để tôi nhìn mặt.”
“Thưa anh, em gái tôi muốn đi toilet, có thể để chúng tôi vào trước không?” Linda sợ hãi, cố tìm cách viện cớ.
Hình Dương quay sang nói với đồng nghiệp nữ: “Tiểu Diệp, cậu vào trong với hai cô đây.”
“Vâng!”
Thấy hắn cho đi, Linda mới lén lút thở phào một tiếng, nhưng khi Linda vừa xoay lưng lại thì Hình Dương đã nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Linda vặn ngược ra ngoài khiến nàng ta hét ầm lên, con dao rơi xuống đất, còn Tiểu Diệp thì lao tới đỡ lấy Tô Tiểu Đại.
Rốt cuộc cũng được an toàn, Tô Tiểu Đại yếu ớt hít thở, Hình Dương giao Linda cho đồng nghiệp khác, sau đó đi tới bên cô, tháo kính xuống: “Thật là cô, Tiểu Đại!”
Tô Tiểu Đại hoảng hốt nhìn Hình Dương, trước khi ngất xỉu trong ngực Tiểu Diệp, còn cố gắng nói: “Đưa tôi…vào bệnh viện…”
Hình Dương thấy cô ngất xỉu thì cuống quít hét to: “Gọi xe cấp cứu, mau!!!”