“Cô cô? Giống Tiểu Quả ấy à?” Lăng Duy Trạch nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Đại, đó là cái gì? Được rồi, thứ lỗi cho Lăng thiếu tuổi thơ bất hạnh, chưa từng xem qua Cô Long – Dương Quá. Không ngờ mình vô thức đề cao bạn gái cũ của chồng, ác, nhưng cô cũng chỉ thuận miệng mà gọi thôi.
“Chính là rất đẹp, rất thuần khiết.”
Lăng Duy Trạch sáng tỏ: “Vậy sao?”
Là phụ nữ có chung một bệnh, thấy gái đẹp đều sẽ hỏi chồng hoặc bạn trai rằng cô ta có xinh đẹp không? Bình thường lúc này đàn ông đều rất khó làm người. Anh nói xinh đẹp đi, phụ nữ sẽ bảo anh đứng núi này trông núi nọ, đã có vợ mà còn để lọt vào mắt bóng hồng khác. Anh nói không xinh đẹp đi, phụ nữ cũng sẽ vặn xoắn lại, anh quá dối trá rồi! Đành thừa nhận, phụ nữ điểm này đúng là loài sinh vật khó chịu.
Mà Tô Tiểu Đại cũng không phải tiên mắc đọa trên trời, cô không làm khó dễ ai, càng không tỏ ra kiểu cách, nhưng lúc này khó tránh khỏi vấn đề này. Bạn gái cũ của chồng mình vô cùng xinh đẹp, tuy rằng đã kết hôn rồi.
“Cô ấy đẹp lắm.” Cho dù là ai thì khi biết bạn gái cũ ‘tốt tướng’ hơn mình thì cũng sẽ không thoải mái lắm, chồng đã quen ‘sơn hào hải vị’ rồi, quay sang ‘cháo trắng rau dưa’ có vừa miệng nổi không?
Lăng Duy Trạch là kẻ lười thăm dò tâm tư phụ nữ, hơn nữa cô ngốc như vậy, chỉ cần ăn no mặc ấm thì còn nghĩ nhiều cái gì. Anh vùi mặt vào hõm cổ Tô Tiểu Đại, lơ đãng trả lời: “Ừm, đẹp muốn chết.”
Tô Tiểu Đại buồn bực, hừ, cô cũng biết đàn ông chỉ cần thấy gái đẹp là mê mệt ngay. Còn Lăng Duy Trạch biết cô đang ghen tỵ nên bèn giở giọng trêu trọc: “Sao nào? Anh nói đúng mà?”
Cô dùng ngón trỏ đâm bờ vai của anh: “Bạn gái cũ đẹp vậy anh lấy em làm chi?”
Giọng chua như thế, nếu anh mà không biết thì anh chính là đồ ngốc à? Anh rất mừng là đằng khác, biểu hiện này chứng minh cô thích anh, quan tâm anh, nhưng anh chính là muốn xem bộ dạng xù lông nhím của cô nên vẫn cao ngạo đùa cợt: “Lỗi do em mà ra, năm lần bảy lượt sàm sỡ, chiếm đoạt anh. Anh miễn cưỡng để em chịu trách nhiệm đã là may mắn lắm rồi.”
Cái gì gọi là ăn đòn thì hiện tại Tô Tiểu Đại đang cần ăn đòn, mặc dù đuối lý với anh nhưng ỷ mình là phụ nữ nên cô có quyền lợi la hét om sòm, nằm trong lòng anh giương nanh múa vuốt: “Ôi oan uổng cho anh, tội nghiệp cho anh, đừng cưới em, cấm anh cưới em đấy!”
Lăng Duy Trạch nhìn cô, chợt cười. Trước kia đóng vai người yêu hờ, Tô Tiểu Đại mặc dù so sánh với mối quan hệ của những cặp đôi bình thường đều rất giống, tuy nhiên cô vẫn duy trì một khoảng cách. Từ khi anh chủ động tấn công, cô đã ngày càng thân mật với anh, cũng ra dáng phụ nữ lắm rồi.
Cúi đầu, anh khẽ hôn lên đôi môi cô. Mút nhẹ, như vậy cũng tốt, anh không cần hoa hậu, cũng không cần phụ nữ khôn khéo lợi hại, chỉ cần một người ở bên anh, làm anh vui là đủ. So với Linda, Tô Tiểu Đại không bằng nàng ấy. Không đẹp, không thông minh, không tương xứng gia thế, càng không biết lễ nghi giao tiếp, thế nhưng… anh vẫn thấy mình yêu Tô Tiểu Đại, còn Linda chỉ vì trách nhiệm.
Khụ, nụ hôn, sau khi hôn thì sẽ có chuyện xảy ra, độc giả hiểu được mà.
Kết thúc vận động, Lăng Duy Trạch ôm vợ đi tắm.
“Ưm…~” Tô Tiểu Đại ngâm mình hưởng thụ sự ‘cung phụng’ của Lăng đại thiếu, không tự chủ mà ngâm nga thành tiếng.
Loại âm thanh này đối với đàn ông chính là một loại kích thích rất lớn, Lăng Duy Trạch được thế càng tận tụy vuốt ve sờ soạng hơn.
“Dễ chịu hả em?”
“Ừm….”
Lăng Duy Trạch nheo mắt, đem cô vây ở trong lòng, giọng nói quyến rũ: “Vậy gả cho anh được chưa?”
“Được…” Tô Tiểu Đại theo bản năng trả lời, sau đó phát hiện ra anh ngày càng táo bạo nên mở đôi mắt, bắt lấy tay anh, “cái tên vô lại này!”
“Không vô lại với vợ thì vô lại với ai?”
Không ngờ anh gọi mình là vợ, Tô Tiểu Đại xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh đúng là…”
Nhắc đến vợ, Lăng Duy Trạch sực nhớ một chuyện, hôm nay anh ghé qua phòng nhân sự làm việc một chút, thấy được nữ nhân viên bật QQ trên máy tính còn chưa kịp tắt, vô tình nhìn thấy nội dung bên trong, cái gì mà vợ vợ chồng chồng khiến anh cảm thấy ngán cực kỳ.
Nhưng đi rồi mới ngẫm, ông đây từ ngày đính hôn cũng chưa từng nghe vợ gọi mình một tiếng chồng ơi, quả nhiên ông đây bị tước quyền chính đáng, vì thế vấn đề này in sâu trong đầu anh.
“Tiểu Đại, chẳng phải em nên gọi anh là chồng sao?”
“Anh… cũng có gọi em là vợ nữa đâu?”
À, ừm, hình như vậy, Lăng Duy Trạch giống đứa bé ngoan biết sai, vội vàng đổi lời: “Vợ!~”
Tuy rằng biết anh mặt dày, nhưng có phải thay đổi nhanh quá hay không? Tô Tiểu Đại không rảnh đôi co vì anh đang lợi dụng thừa nước đục thả câu mình.
“Ghét, không nói với anh nữa.”
Mà Lăng Duy Trạch cũng không định bỏ qua cho cô, một tay kéo cô xuống bồn tắm, mà cơ thể cũng đã có dấu hiệu… tức cảnh sinh tình khiến Tô Tiểu Đại đỏ bừng mặt.
Cô dùng dằng: “Anh làm gì đấy!?”
Âm thanh vừa giãy giụa, vừa nũng nịu, thừa dịp này anh vây hãm cô, đâu gối chen vào giữa đôi chân mảnh mai.
“Gọi không?”
“Không gọi, không gọi.” Nếu là lúc trước cô đã mếu máo cầu xin anh rồi.
Gã đàn ông im lặng đẩy sâu vào.
“Á…” Bị đánh úp, Tô Tiểu Đại hoảng hồn kêu thét lên.
“Chịu gọi chưa đấy?” Anh hỏi, vừa hỏi vừa động đậy không ngừng.
Bình thường bé cổ thấp họng, nay bỗng dưng cứng cỏi lạ thường: “Em không gọi đâu!!!”
Rất tốt, Lăng Duy Trạch mỉm cười, không sao vẫn còn nhiều thời gian mà, nắm lấy eo thon của cô, anh tiếp tục cố gắng.
“Được rồi!” Tô Tiểu Đại lắp bắp, “em gọi, chồng… chồng ơi, chồng!” Anh mà còn như vậy cô sẽ chết mất.
Lăng Duy Trạch đã nghe nhưng vẫn mặc kệ, tốc độ nhanh hơn, làm thêm lát nữa mới buông tha cô: “Ngoan lắm, vợ.”
Sáng hôm sau cũng như cũ, Tô Tiểu Đại nằm bẹp trên giường oán trách: “Em đến công ty kiểu gì đây?”
Lăng Duy Trạch ăn vận chỉnh tề nhìn người đang quấn trong chăn: “Không có phép tắc, gọi chồng.”
Vẻ mặt anh rất gian xảo làm cô cụp đuôi nghe theo: “Chồng…”
Anh hôn lên má cô: “Ngoan quá, anh xin phép nghỉ giúp em rồi, ngủ đi nhé, vợ!~”
Nói thật tình loại xưng hô kỳ dị này khiến cô chịu không nổi, nhưng Lăng Duy Trạch có vẻ rất thích thú. Tiếp tục kiếp người của kẻ bắt nạt và kẻ bị bắt nạt.
Bà Lăng có thể xin nghỉ, nhưng ngài Lăng còn phải nuôi sống cả nhà nên phải đi làm, tạm biệt cô vợ nhỏ, ngài Lăng thong thả lái xe đi.
Đến lúc tỉnh giấc, rửa mặt mũi xong thì đã hai giờ chiều, cô nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
“Xin chào, là cô Tô phải không?” Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nữ xa lạ: “Phải, còn cô là…?”
Người đầu dây ngừng một lát, sau đó nói rõ bản thân: “Tôi là Linda, xin hỏi cô có rảnh rỗi cùng tôi ra ngoài uống cà phê được chứ?”
Linda, cái tên này… chẳng phải bạn gái cũ của chồng cô sao?
“Cô Linda?” Nhớ đến thái độ không vui lúc mẹ chồng giới thiệu cô, cho nên cô cảm nhận được nàng ta đối với mình sẽ rất khó chịu. Chỉ là vì sao muốn tìm cô uống cà phê nhỉ? Rốt cuộc nàng ta định làm gì đây?