Xe cứu thương vốn là một mực đợi lệnh, ngay lúc Hình Dương nói xong câu kia thì nhân viên cứu hộ liền ba chân bốn cẳng đem Hình Dương đặt lên xe cứu thương, cũng tiện đường đưa luôn Tô Tiểu Đại. Lăng Duy Trạch tất nhiên sẽ không rời khỏi cô, anh cũng ôm cô cùng nhau vào trong xe.
Hình Dương đã hôn mê, sắc mặt hắn tái nhợt, máu sau lưng vẫn không ngừng tuôn chảy. Khóe môi rướm máu, nhân viên cứu hộ cũng đang nhanh chóng cấp cứu hắn. Vì cứu mình mà Hình Dương ra nông nỗi này, Tô Tiểu Đại vừa sợ hãi vừa bức rức, cô không để ý Lăng Duy Trạch, liền nắm tay Hình Dương mà khóc: “Hình Dương anh đừng chết, anh nói anh thích tôi mà, đừng chết có được hay không?”
Nhìn bọn họ tay nắm tay, sắc mặt Lăng Duy Trạch cũng trở nên khó coi, tình cảm mơ hồ trong lòng anh cũng theo đó mà biến mất. Nhưng do Hình Dương lấy thân đỡ đạn thay cô, vô luận thế nào anh cũng cảm kích hắn, chỉ là thân thể Tô Tiểu Đại và tinh thần bấy giờ quá yếu ớt, anh duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng: “Đừng khóc, anh ta không sao đâu.”
Giống như bắt lấy tia hi vọng cuối cùng, Tô Tiểu Đại hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Duy Trạch: “Thật sự anh ấy sẽ không chết?”
Nói ra Lăng Duy Trạch cũng không chắc chắn, anh không rõ viên đạn bắn trúng ở đâu, nhưng để an ủi cô, anh còn nói thêm: “Ừ, anh bảo đảm.”
Có Lăng Duy Trạch bảo đảm, lòng cô cũng từ từ nhẹ xuống. Hôm nay là ngày nguy hiểm nhất trong năm sống trên đời, nguy hiểm đến nỗi có thể dẫn đến tử vong. Có lẽ nước mắt không thể rơi được nữa, cô tựa vào lòng anh nhìn Hình Dương, thầm cầu nguyện cho hắn. Sau khi đến bệnh viện, Hình Dương nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật, mọi người luống cuống chân tay không ai để ý đến cô và anh.
“Duy Trạch, chúng ta cùng đi.” Tô Tiểu Đại phải tận mắt thấy Hình Dương không việc gì mới an tâm.
Lăng Duy Trạch mím môi: “Vậy em kiểm tra sức khỏe trước.” Mặc dù anh rất cảm kích Hình Dương, nhưng Tô Tiểu Đại quan trọng với anh hơn.
Giờ phút này, kẻ vốn không có chủ ý lại kiên định lắc đầu: “Em không sao, đưa em đến phòng phẫu thuật.”
Không cản được cô, Lăng Duy Trạch chỉ còn biết ôm cô đến đấy, ngoài cửa đã tụ tập rất đông người, tuy nhiên chẳng ai chú ý bọn họ, mọi ánh mắt đều hướng đến đèn đỏ đang lóe sáng ở bên trên. Chẳng biết qua bao lâu, tới lui nhiều người, lại rời đi nhiều người, Đào Dục và Dương Trừng Trừng cũng xuất hiện.
Lúc nhận được tin, chị và Đào Dục suýt chút bị hù chết, quăng hết công việc trong tay liền đi đến bệnh viện, khi chị thấy Tô Tiểu Đại yếu ớt vùi mặt vào người Lăng Duy Trạch, tim chị dường như ngừng đập.
Cầm chặt bàn tay lạnh băng của cô: “Tiểu Đại cậu ổn chứ? Đừng làm mình sợ!”
Có lẽ vì nguyên nhân gia thế, Dương Trừng Trừng bè bạn rất nhiều nhưng bạn thực sự chẳng có mấy ai, mà Tô Tiểu Đại chính là bạn tốt duy nhất, tình cảm của bọn họ so với chị em còn thân hơn nữa là đằng khác.
Nghe được giọng nói của Dương Trừng Trừng, Tô Tiểu Đại mới khôi phục tinh thần. Thấy người bạn quen thuộc, cô không kìm được muốn khóc thút thít, nhưng đèn đỏ kia nhắc nhở cô đây là bệnh viện, bên trong Hình Dương không rõ sống chết, cô không thể khóc, không thể làm phiền bác sĩ.
Cô khàn giọng mở miệng: “Mình không sao, mà Hình Dương vì cứu mình nên trúng đạn rồi.”
Nghe thấy cô không có việc gì, Dương Trừng Trừng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy đầu cô nhẹ giọng an ủi: “Bình an là tốt, bình an là tốt.” Con bé này gặp chuyện, chị biết ăn nói sao với ba mẹ cô?
Đứng một bên, Đào Dục cũng hỏi han: “A Trạch, cậu ổn chứ?” Hắn biết A Trạch có bản lĩnh, nhưng nhìn sắc mặt anh khó coi như vậy, cũng nên hỏi một câu.
Lăng Duy Trạch lắc đầu: “Không việc gì.” Hiện tại anh cũng hi vọng kẻ nằm bên trong cũng bình an vô sự, có thế Tô Tiểu Đại mới yên lòng.
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến nỗi Dương nữ vương ngủ quên trên vai Đào Dục nhưng Tô Tiểu Đại vẫn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ ở phòng phẫu thuật. Rốt cuộc, cửa lớn đóng chặt đã được mở ra, mọi người nhanh chóng đi tới, bác sĩ mệt mỏi tháo khẩu trang xuống: “Phẫu thuật thành công, anh ta không sao đâu.” Tiếp theo, tiếng hoan hô lẫn khóc than vang lên ồn ào.
Mà nghe được tin tốt này, Tô Tiểu Đại cuối cùng cũng mỉm cười rồi rơi vào hôn mê trong ngực anh.
ừm, thật đau, Tô Tiểu Đại giống như trải qua một giấc mộng rất dài, cô mơ thấy rất nhiều người, có ba có mẹ, có Dương Trừng Trừng, có Lăng Duy Trạch, còn có Hình Dương, nhưng tiếng súng nổ đùng khiến cô giật mình thức giấc.
“Hình Dương!” Cô thét chói tai làm Lăng Duy Trạch cũng bừng tỉnh theo.
Nắm lấy tay cô, anh đứng dậy trấn an: “Em tỉnh rồi à?”
Tô Tiểu Đại hoàn hồn, nhìn thấy Lăng Duy Trạch và bệnh viện trắng lóa, cô lo lắng hỏi: “Hình Dương ra sao hả anh?”
Mặc dù không thích cứ mãi nhắc về hắn, nhưng cũng do cứu cô mà hắn bị thương, cho nên anh tạm thời đè xuống sự bực mình: “Anh ta ổn, không nguy hiểm tính mạng.”
Thế nhưng Tô Tiểu Đại không tận mắt thấy thì không yên lòng, bỏ qua cánh tay còn kim tiêm, cô muốn xuống giường: “Để em đi xem thử.”
Trông cô giãy dụa khiến ống tiêm rướm máu, Lăng Duy Trạch vội đè tay cô, gọi y tá, gầm khẽ: “Ngồi yên ở đó ngay, anh nói em cũng không tin sao?”
Bị Lăng Duy Trạch quát, Tô Tiểu Đại thảng thốt hỏi: “Anh không gạt em chứ?”
Nhìn sắc mặt trắng bệch kia, Lăng Duy Trạch không nỡ trách móc cô, chỉ lắc đầu một cái: “Không gạt em. Anh ta còn hôn mê bên trong, chờ anh ta tỉnh, anh đưa em đi xem được chứ?”
Âm thanh dịu dàng của Lăng Duy Trạch có tác dụng rất lớn, Tô Tiểu Đại dần dần bình tĩnh, chờ y tá xử lý xong vết thương, trong phòng bệnh cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Nhìn anh râu ria lún phún, Tô Tiểu Đại đã có thể nhớ lại được những chuyện vừa xảy ra.
“Duy Trạch, em thấy nó như là một giấc mơ vậy.” Nằm mơ cũng không ngờ đến cô sẽ gặp cảnh tượng như vậy, ép buộc, súng ống, chẳng khác trong phim ảnh, nhưng cô lại trải qua chân thực.
Bấy giờ cô giống như búp bê vô hồn, Lăng Duy Trạch đau lòng ôm cô an ủi: “Không sao cả, không sao.”
Tô Tiểu Đại bật khóc: “Anh biết không, suýt nữa em bị dọa chết.”
Khóc lên là tốt, anh đương nhiên biết sự sợ hãi của cô. Tô Tiểu Đại đối với thế giới vẫn luôn đơn thuần như vậy, bất ngờ gặp phải chuyện nguy hiểm cô còn có thể nén hơi sức để giữ tỉnh táo là tốt lắm rồi. Dù anh có an ủi nhưng cô vẫn khóc, lát sau đã ngủ thiếp đi.
Lúc Dương Trừng Trừng và Đào Dục tới đã trông thấy cảnh tượng Lăng Duy Trạch ôm Tô Tiểu Đại ngủ say, tay còn đặt trên lưng cô vỗ nhẹ dỗ dành, nhất là thái độ của anh, chẳng khác nào người yêu lý tưởng.
Dương Trừng Trừng chợt thấy vui mừng, người nhà họ Lăng ghê gớm ra sao không phải chị không biết, nhưng mà đối xử tốt với Tô Tiểu Đại quả thật rất lạ kỳ. Đào Dục cũng vui mừng vì rốt cuộc anh em của hắn cũng có thể mở lòng đón tình yêu rồi, không dễ dàng, không dễ dàng chút nào.
Lăng Duy Trạch đã trông nom cô hai ngày hai đêm, Dương Trừng Trừng bèn để anh về nhà nghỉ ngơi, trước lúc đi anh còn không yên tâm căn dặn: “Tôi lập tức quay lại, các người chăm sóc cô ấy hộ tôi.”
Anh đi được một lúc lâu, Tô Tiểu Đại tỉnh giấc, là do đói mà tỉnh. Khóc lóc qua đi, Tô Tiểu Đại không bận tâm đến những thứ đáng sợ kia nữa, nhưng khi nhìn thấy hai kẻ ở ghế salon tình chàng ý thiếp thì cô đâm ra uất ức: “Lăng Duy Trạch, em đói.”
Dương Trừng Trừng và Đào Dục nghe thấy liền tách ra, chị chạy đến bên giường cô: “Sao rồi? khá hơn chút nào chưa?”
Tô Tiểu Đại méo miệng: “Tốt cái gì, mình đói sắp chết.”
Dương Trừng Trừng xấu hổ cười: “Muốn ăn gì nói, mình bảo hắn đi mua.”
Có thể sai khiến Đào đại thiếu gia trừ Lăng Duy Trạch ra chính là Dương Trừng Trừng, nhưng là mua cơm cho chị dâu, hắn hết đường chống đối. Nhận được lệnh của bề trên, Đào Dục lập tức đi ngay, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Nhìn Tô Tiểu Đại tái nhợt, chị thở dài: “Cậu làm mình sợ lắm đấy.”
Đối với sự lo lắng của nữ họ Dương, Tô Tiểu Đại cười cười: “Mình không sao.”
Nắm tay cô, Dương Trừng Trừng có chút kích động: “Không việc gì là tốt, về sau đừng đi chơi lung tung.”
Bị Dương Trừng Trừng chọc cười, cô nào có đi chơi, rõ ràng đi công tác mà xui xẻo bị bắt.
“Trừng Trừng, cậu biết Hình Dương ở phòng bệnh nào không?” Tô Tiểu Đại muốn đi xem Hình Dương, bằng không cô chưa yên tâm.
Anh ta ở phòng bên cạnh: “Biết, cậu muốn thăm anh ta à?”
Tô Tiểu Đại gật đầu. Dương Trừng Trừng bèn đỡ cô dậy, sang phòng bên cạnh, thấy Hình Dương nằm ngủ bình yên, cô thở phào nhẹ nhõm. Không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, hai người lại quay về phòng.
Có lẽ vừa trải qua kiếp nạn nên cô thành thục một chút, đột nhiên cô nghĩ đến lời của Hình Dương sau cùng nói với cô.
“Trừng Trừng, anh ấy bảo thích mình.”
Cô không rõ lắm cảm giác, mặc kệ người đối với người có rung động hay không, nhưng khi ai đó bất chấp nguy hiểm tính mạng đỡ đạn cho mình thì đúng là không thể nói rõ ràng được.
Hình Dương thích cô? Tại sao trước giờ không cảm nhận được, nhưng lúc hắn nói ra thì cô mới cảm thấy đau lòng, có chút rung động, loại rung động này giày xé cô, khiến cô không biết đối mặt với Hình Dương thế nào.
Dương Trừng Trừng nuốt nước bọt, nhìn cô: “Tiểu Đại, cậu có thích hắn không?”
Tô Tiểu Đại sững sờ, suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Mình không biết.”
Mà giờ khắc này đây, Lăng Duy Trạch đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy hết, nét mặt không rõ vui buồn. Xem ra anh đánh giá thấp Hình Dương, sức ảnh hưởng cũng lớn như vậy.