Editor: Mộc Du
Hàn Tú đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Mạnh Lỵ, liền thấy nhân viên EC đứng vây xem ở cửa kính. Bọn họ vừa nhìn thấy Hàn Tú bước ra từ bên trong, lập tức tản ra.
Tiểu Thất đẩy máy vệ sinh đứng chờ ở cửa chính của EC, lẳng lặng nhìn Hàn Tú.
Hàn Tú chậm rãi đi tới, nhưng không nói lời nào, chỉ là trầm mặc, đưa mắt nhìn anh ta một lúc lâu.
Hai hàng chân mày của Tiểu Thất nhíu chặt, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tiểu Lưu đứng ở một bên nhìn thấy Hàn Tú, lập tức hỏi: "Hàn tổng, có phải cái cô Trần tiểu thư đó, lại đổ oan cho Tiểu Thất là ăn cắp đồ của cô ta hay không?"
Hàn Tú không trả lời câu hỏi của Tiểu Lưu, mà chỉ nhìn thẳng vào Tiểu Thất hỏi: "Anh có đụng chạm gì vào đồ ở trong phòng làm việc của cô ta hay không?"
"Không có." Tiểu Thất thản nhiên bật ra hai chữ, chỉ cách một giây thời gian, anh lại thêm vào: "Cô không cần vì tôi mà cãi vã với cô ta."
[email protected]&.qy.d%n
Mặt Hàn Tú hơi đỏ lên nói: "Ai nói vừa rồi là tôi vì anh? Tôi chỉ là vì tôn nghiêm của chính tôi và tôn nghiêm của tất cả mọi người trong công ty mà thôi. Sĩ có thể chết nhưng không thể nhục. Hiểu không?"
Tiểu Lưu không nhịn được chen vào nói: "Hàn tổng, chị coi cái cô Trần tiểu thư đó tức thành như vậy, vậy sau này có thể, sẽ không cần chúng ta tới phục vụ nữa không?"
"Chuyện này tôi sẽ tự xử lý." Thật ra thì Hàn Tú cũng không biết phải làm sao? Dù sao thì Trần Mạnh Lỵ cũng là con gái của Trần đổng, còn cô bất quá chỉ là người ngoài.
Lúc này, A May chủ quản hành chánh của EC với gương mặt lo lắng, giống như là cháy nhà vậy, gấp gáp chạy tới trước mặt của Hàn Tú, sau đó kéo cô lại gần, nói nhỏ: "Ai yêu, tôi nói cô này Hàn quản lý, sao cô tự dưng lại đi đắc tội với Đại tiểu thư của chúng tôi? Cô biết không? Cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn chấm dứt hợp tác với cô, lửa giận kia, thật sự mà nói thì có thể đốt cháy tất cả ở EC."
"A May, tôi biết là chuyện này đã làm khó cho cô, nhưng cô hãy giúp tôi ký hóa đơn phục vụ của ngày hôm nay đi, còn chuyện khác, tôi sẽ tìm Trần đổng nói chuyện sau." Hàn Tú lấy hóa đơn phục vụ ra.
A May nóng nảy nói: "Tôi nói này Hàn quản lý, mới vừa rồi Đại tiểu thư gọi điện thoại cho tôi, dùng sư tử Hà Đông rống thành như vậy, tôi nào còn dám ký cái hóa đơn này? Tôi thật là bội phục cô, lại có thể lừa gạt cô ấy, rõ ràng là quý nào thanh toán quý đó, thế nhưng cô lại nói là tất cả phí dụng đã được thanh toán trước rồi, cô không phải là cố ý muốn cho tôi cuốn gói về nhà sao?"
"Đây chỉ là một loại chiến lược." Nên nói binh bất yếm trá. Hàn Tú chau mày thật chặt, chẳng lẽ một quý tiền này, người phụ nữ kia cũng muốn ăn quỵt? "Hình như Trần đổng không có ở đây."
"Trần đổng đi Hồng Kông rồi, dự tính thứ hai mới trở về. Còn hóa đơn này, tôi thật không có cách nào ký."
"A May, tôi cảm thấy có một số việc, không thể đem toàn bộ sai lầm đẩy lên trên người chúng tôi. Có phải lần trước bác gái bên chúng tôi, bị Đại tiểu thư của mấy người lục soát quần áo? Vậy để được gọi là công bằng? Tôi có phải là nên kiện cô ta tội xúc phạm hay không? Chúng tôi mặc dù chỉ là một công ty vệ sinh, là người bán sức lao động, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, chúng tôi bán cả lòng tự trọng để cho người khác tùy tiện chà đạp. Cô thử suy nghĩ đến bác gái lớn tuổi kia đi, bà ấy đáng tuổi làm mẹ của cô ta......" Hàn Tú không nhịn được nói.
"Hàn quản lý, những điều cô nói tôi đều hiểu, nhưng mà chúng tôi cũng chỉ là những người làm công ăn lương, chỉ là muốn kiếm chén cơm mà thôi. Người chủ muốn chúng tôi làm sao, thì chúng tôi phải làm như thế đó."
Hàn Tú cắn môi, hít sâu một hơi hỏi: "Vậy cô nói đi, rốt cuộc phải làm sao?"
"Tôi ký." Trần Mạnh Lễ bận rộn hồi lâu trong phòng làm việc, đến thời điểm nghe điện thoại thì vừa lúc nghe được tiếng hét của Trần Mạnh Lỵ. Sau khi nghe điện thoại, anh ra ngoài hỏi thăm, thì biết được Trần Mạnh Lỵ lại đang gây khó khăn cho người ta.
[email protected]&.qy.d%n
Hàn Tú nhìn thấy Trần Mạnh Lễ đến, thật là cảm động đến rơi nước mắt, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy bông hoa này lại đáng yêu như vậy.
Cô mỉm cười đưa tờ hóa đơn phục vụ tới trước mặt của Trần Mạnh Lễ nói: "Làm phiền, Trần tổng."
Trần Mạnh Lễ một mặt ký tên, một mặt nói: "Trợ lý Trần chính là cái dáng vẻ này, cô không cần để ý đến chị ấy. Tháng sau, mọi người cứ theo lẽ thường mà tới đây phục vụ, chuyện này tôi sẽ bàn bạc cùng với Trần đổng, cô không cần lo lắng."
"Trần Mạnh Lễ, tôi thay mặt mọi người trong công ty, cảm ơn anh." Đôi mắt to tròn của Hàn Tú cười đến mức híp lại.
"Không cần mọi người trong công ty của cô cảm ơn tôi, chỉ cần cô có thể mời tôi ăn bữa cơm là được." Trần Mạnh Lễ nắm bắt thời cơ.
A May thấy Trần Mạnh Lễ ký tên, thì thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần có người chịu trách nhiệm, thì cô có thể giao phó rồi, đến lúc đó Trần Mạnh Lỵ có muốn làm khó cô cũng không được. Nghe Trần tổng hẹn Hàn Tú, A May thức thời rời đi.
Hàn Tú cười híp mắt nói giỡn: "Được, không thành vấn đề. Tháng sau khi tới đây làm vệ sinh..., tôi sẽ tiện thể chia phần cho anh, trả lại anh ân tình giúp tôi giải vây."
"Cô ——" Trần Mạnh Lễ thật là dở khóc dở cười: "Nếu như là tiện lợi, thì tôi hy vọng là cô tự mình làm."
"Tôi chỉ biết làm cơm chiên trứng." Hàn Tú nói rõ khuyết điểm.
"Chỉ cần là cô làm thì cái gì cũng được." Trần Mạnh Lễ cười nói.
Hàn Tú nói: "Nói giỡn thôi. Hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm. Tôi phải về công ty trước đây, buổi chiều còn có rất nhiều chuyện phải làm. Tạm biệt."
Trần Mạnh Lễ nói: "Được, vậy tôi không tiễn cô. Tạm biệt."
Xuống bãi đậu xe, đột nhiên Tiểu Thất dừng lại cước bộ, nói với Hàn Tú: "Bây giờ là : trưa, tôi muốn đi phơi nắng một lát."
Tiểu Lưu không rõ tình huống, mắt trợn tròn, kinh hãi nhìn Tiểu Thất hỏi: "Hửm, Tiểu Thất, sao tự dưng anh lại muốn phơi nắng a?"
Hàn Tú vỗ vỗ trán, đang lúc Tiểu Thất muốn giải thích nguyên nhân, thì cô kéo anh ta lại gần, thì thầm: "Chuyện đầu anh bị thương mình tôi biết là được rồi, anh không nên để cho mọi người đều biết?"
Không phải là cô kỳ thị đầu óc anh không dùng được, mà là không hy vọng chuyện này bị nhiều người biết, ảnh hưởng đến danh dự của cô. Cô không thể để một đám người sùng bái cô ở trong công ty, cùng với các cô, các chú, biết cô lợi dụng Tiểu Thất bị ngốc, thay cô kiếm tiền. Hình tượng cao lớn uy mãnh của cô, ở trong suy nghĩ của nhân viên, bất luận là như thế nào cũng không thể bị hao tổn.
[email protected]&.qy.d%n
Cô nói với Tiểu Lưu: "Ý của anh ta là đợi chút nữa lên xe, anh ta sẽ ngồi ở ghế trên, còn cô ngồi hàng sau, như vậy cô sẽ không bị phơi nắng."
Tiểu Lưu hết sức kích động, nói: "Tiểu Thất, anh thật là có phong độ của thân sĩ nha. Vậy tôi cũng không khách khí."
Tiểu Lưu dẫn đầu ngồi vào trong xe.
Lại một thiếu nữ tâm tư thuần khiết bị lừa gạt.
"Vậy anh ngồi bên ghế phụ đi, cẩn thận phơi trốc da của anh." Hàn Tú hừ nhẹ một tiếng, đi về phía ghế lái.
Tiểu Thất nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, cùng câu nói kia "Cẩn thận phơi trốc da của anh", anh có thể lý giải câu này là vì cô quan tâm anh sao?
Chẳng qua anh chỉ muốn phơi cho da rám nắng một chút thôi, đầu óc của anh cũng đâu phải là có bệnh, do tất cả những người gặp anh, câu đầu tiên đều nói: "Da anh thật trắng nha."
Da trắng quá mức, thì nhìn hơi có vẻ bệnh hoạn, đây chính là nhược điểm trí mạng của anh. May mắn là đồng phục làm việc này rất kín đáo, anh có thể che kín làn da.
Tuy anh đã trốn thoát khỏi cái phòng thí nghiệm lạnh như băng đó, nhưng bọn người Cổ giáo sư nếu như mà không tìm được thi thể của anh, thì nhất định sẽ không từ bỏ ý định.
Người xung quanh càng ngày càng chú ý đến anh, thì trước hết chuyện mà anh cần làm, chính là biến cái thân thể quanh năm ở trong phòng thí nghiệm này, có được màu khỏe mạnh giống như người bình thường. Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã biết được một chút ít mối quan hệ giữa Đường Trạch Tề với Hàn Tú. Có lẽ họ tìm được anh chỉ là vấn đề thời gian, Cổ giáo sư chỉ cần lần theo manh mối "Đường Trạch Tề" này thì nhất định sẽ tìm được anh.
Anh không biết là đến cuối cùng mình có thể dựa vào cái tên "Đường Trạch Tề" này, để đi được bao xa, có lẽ đây là lòng tham của anh, là một hy vọng xa vời, nhưng mà, anh thật rất muốn được sống tiếp.
Đúng, anh phải sống tiếp, nhất định phải sống cho thật tốt. Anh không thể cứ chấp nhận dễ dàng như vậy, cứ coi như là phòng thí nghiệm lạnh như băng đó, đã tạo ra anh một quái vật không nên có, trên cái thế giới này thì anh cũng có quyền được sống tiếp.
Anh siết chặt nắm đấm, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Trở lại công ty, ăn xong cơm trưa, đột nhiên Hàn Tú nhớ tới việc mua giường cho Tiểu Thất, ga trải giường, chăn bông, còn có một vài thứ lặt vặt gì đó nữa, vẫn chưa có mua, nếu như mà xế chiều hôm nay không giải quyết cho xong chuyện cái giường này, thì buổi tối anh ta vẫn sẽ leo lên giường của cô ngủ thì làm sao bây giờ? Không được, chuyện này nhất định phải lập tức làm ngay.
[email protected]&.qy.d%n
Ra khỏi phòng làm việc, tới trước sảnh, lại không tìm được một người.
Cô vuốt tóc, thôi quên đi, vẫn là tự thân CEO là cô xuất mã đi thôi, dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên làm lao động. Đừng xem thường cô dáng dấp nhỏ gầy, cô là người rất có sức lực, các bác gái trong công ty nói cô về sau nhất định là dễ sinh quý tử. Huống chi, nếu để cho người trong công ty biết được, anh ta ở tại nhà cô, thì cô có muốn kiếm bạn trai cũng tương đối khó khăn.
Cô thay đồ, cầm túi xách, vừa mới đi ra cửa, liền đụng phải Tiểu Thất từ trong thang máy bước ra, anh ta mới vừa phơi nắng trở về.
Cô nhìn xung quanh một lần, xác định không có ai, vì vậy cắn môi, chuyển bước nhỏ đến gần bên Tiểu Thất, dùng giọng nói của con muỗi hừ hỏi: "Buổi chiều anh có chuyện gì không?"
"Dì Tạ không có sắp xếp cho tôi." Tiểu Thất nhíu mày, đối với hành động lén lút của cô, không thể hiểu được.
"A, vậy thì thật là tốt. Anh nhanh đi thay quần áo, rồi đi mua đồ với tôi."
"Mua gì? Không đi siêu thị." Lần trước đi siêu thị, không có trả tiền bị bắt đến phòng an ninh, làm cho anh chịu nhục.
"Buổi tối anh không muốn có giường ngủ sao?" Hàn Tú híp mắt. Làm bậy a, đầu năm nay, thế giới cũng đổi ngược rồi, cô đây là vì ai mà mua giường a.
Tiểu Thất gật đầu một cái, trở lại phòng thay quần áo, thay đồng phục làm việc trên người ra, rồi quay lại cửa thang máy.
Hàn Tú đang đứng đó chờ anh.
Hàn Tú nhìn thấy Tiểu Thất đã thay bộ đồng phục làm việc ra, mặc lại bộ quần áo mà cô mua cho anh ta, trong lòng tự dưng lại dâng lên một chút cảm giác tội lỗi.
Của rẻ là của ôi, mặt hàng không tốt. Áo sơ mi mười lăm đồng một cái mới giặt qua mấy nước, đã rất nhanh phai màu.
[email protected]&.qy.d%n
Đường Trạch Tề từ nhỏ đã rất biết cách ăn mặc, lên đại học càng không cần nói, tỷ như cái áo này phải mặc với cái quần nào thì hợp, cái áo đó phải hợp với áo khoác màu gì, có lẽ anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày mình sẽ đi mặc loại mặt hàng ở vỉa hè.
Bất quá, mặc dù là hàng ở vỉa hè, nhưng vẫn có thể tỏa ra cái anh ta độc hữu mùi vị. Da tay của anh ta vừa mới phơi nắng, nên hơi phiếm hồng, nếu như so sánh với những ngày trước, thì có đen hơn một chút, nhưng mà so với những người bình thì vẫn là trắng như cũ. Nếu như mà biến đen hoàn toàn, thì thật đáng tiếc cho một làn da đẹp.
Tiểu Thất bị ánh mắt bỉ ổi của Hàn Tú nhìn chăm chú, có chút mất tự nhiên, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Bị anh bắt gặp cô nhìn lén, cô lúng túng, đáp: "Ai nói tôi nhìn anh? Tôi là đang tính thử coi quần áo trên người anh, tổng cộng là đã tốn bao nhiêu tiền của tôi rồi, đến lúc đó tôi muốn anh phải trả lại cho tôi cả gốc lẫn lãi."
"Đinh" một tiếng, thang máy tới, cô lại bổ sung thêm một câu: "Này mặt trời buổi trưa rất gắt, anh phơi nắng mấy phút là được rồi, đừng…có phơi dưới ánh mặt trời gay gắt như vậy quá lâu, cẩn thận lại ung thư da. Còn nữa, nếu lỡ như anh bị cảm nắng, thì tôi lại phải tốn tiền đưa anh đi bệnh viện nữa——"
Xưa nay tâm tình Tiểu Thất không có chút nào gợn sóng, đột nhiên lại nghiêm túc cắt ngang lời cô: "Tôi sẽ không bị cảm nắng, và tôi cũng sẽ không đi bệnh viện."
Hàn Tú ngẩn ra: "Anh làm gì kích động như thế? Tôi chỉ là nói phòng ngừa thôi. Anh không đi, đương nhiên là chuyện tốt." Không có bệnh thì cũng không có ai nguyện ý chạy đến bệnh viện đâu, có tiền không có chỗ xài sao?
"Không phải là muốn mua giường sao?" Cô ta thế nào lại cứ một bộ dạng nói chuyện phiếm.
"Đúng vậy a." Hàn Tú nhìn thấy Tiểu Thất lại bày ra một bộ mặt thối, lúc này mới hiểu ra, thì ra là anh ta ghét bỏ cô quá nhiều chuyện.