Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

chương 46: ngày thứ tư – 08

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Tư Niên ngủ rất say. Hai má y đỏ bừng, sốt phừng phừng đứt quãng.

Phương Đại Xuyên nằm ngửa bên cạnh y, hệ thống cấp điện trong biệt thự hình như đang trục trặc, chẳng biết đường dây bị mưa tạt hỏng hay bị sét đánh hỏng, mà ban ngày tối mò như ban đêm.

Hắn nhức đầu vô cùng, trước mắt loa lóa ánh sáng trắng. Hắn giơ tay lên, ngắm nghía ống thuốc độc dưới ánh mặt trời le lói ảm đạm hắt vào qua tấm rèm, nắp bình được khắc thành hình đầu lâu, thuốc độc sóng sánh trong ống thủy tinh trong suốt.

Hắn quay sang nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên nhắm nghiền hai mắt, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc gối bông, hô hấp vừa nặng nề vừa khó nhọc.

Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo rèm, hé mở cửa sổ, rút bao thuốc lá nhăn nhúm trong túi ra. Vài hạt mưa lất phất rớt vào qua khe hở, hắn nhắm mắt lại, ngửa mặt hứng một lát, sương mù trên núi hòa cùng màn mưa đáp xuống, tích tụ thành giọt nước đọng trên mí mắt hắn, hắn giơ tay quẹt đi, ngón tay lành lạnh. Hắn mở bao thuốc, rút một điếu, kề tay bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài.

Bên ngoài sương mù giăng kín, đá ngầm phía dưới vẫn lặng lẽ im lìm, mặt biển xa xa cuồn cuộn vài cơn sóng, thoạt nhìn khá bất an.

“Mấy giờ rồi?” Giọng Lý Tư Niên vọng ra từ chiếc gối, y mơ màng ngủ, âm thanh còn mang giọng mũi rất mềm mại.

Phương Đại Xuyên vội dập thuốc, ngước mắt nhìn đồng hồ, “Hơn ba giờ chiều, cậu đói không, tôi đi tìm đồ ăn cho cậu nhé?”

Lý Tư Niên vùi mặt trong gối, lắc đầu, rũ mắt lẩm bẩm, “Buồn ngủ lắm.”

“Vậy ngủ thêm đi.” Phương Đại Xuyên bất giác hạ giọng, hắn đóng cửa sổ lại, nằm xuống, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ bên cổ Lý Tư Niên, “Trên đảo không có bác sĩ, cũng chẳng có thuốc men, chỉ còn cách tự lành thôi, ngủ thêm đi.”

Lý Tư Niên mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn họa tiết trang trí trên trần nhà, nửa phút sau mới khẽ quay sang, ánh mắt dừng lại giữa không gian tăm tối ngoài cửa sổ. Thật lâu sau y mới đảo mắt, chuyển sang nhìn Phương Đại Xuyên, “Khát quá.”

Phương Đại Xuyên tức khắc xót xa.

Hắn nhảy xuống giường đi lấy nước. Lão boss này đúng là quái gở, trong toilet có đủ loại dưỡng da và đồ trang điểm, các trang thiết bị còn lại cũng được cung cấp rất chu đáo, thế mà ấm đun nước lại chẳng có. Thực ra mùa hè uống tí nước lạnh cũng không sao, nhưng bị rắn độc cắn thường hay khát nước, mà nước lạnh không đã khát được.

Phương Đại Xuyên tìm một vòng, cuối cùng cầm cốc đi ra cửa, “Cậu cứ nằm đi, tôi xuống dưới kia đun nước nóng cho.”

“Ừ.” Lý Tư Niên mơ màng sờ soạng dưới gối, ném thẻ ra vào cho hắn, nhắm mắt lại dặn dò, “Bên ngoài nguy hiểm, đi sớm về sớm.”

Phương Đại Xuyên giơ tay đón thẻ, mỉm cười đáp, “Biết rồi.”

Phương Đại Xuyên đi rồi, Lý Tư Niên ngửa mặt, dang tay dang chân nằm trên giường, tiếp tục chìm vào giấc ngủ chập chờn. Chập chờn ngủ rất khó chịu, không khỏi nằm mơ về những chuyện linh tinh, những giấc mơ nửa thật nửa ảo, ác mộng tuổi thơ của y còn thấp thoáng trở về.

Lý Tư Niên biết rất rõ đây là mộng, trong mộng, y tựa trên đầu gối Phương Đại Xuyên, bốn phía là hang động tối tăm dưới đáy biển, rất lạnh. Y thức giấc trong mộng, mở to hai mắt vẫn không nhìn thấy Phương Đại Xuyên, chỉ cảm nhận được cái lạnh thấu xương truyền vào nơi cổ, một ống thuốc độc không biết tên tiêm vào cơ thể y.

Giọng nói của Phương Đại Xuyên vang lên bên tai y, “Sao mày vẫn chưa chết hả, Lý Tư Niên?”

Lý Tư Niên sờ lên cổ, cảm giác nóng bỏng lan tỏa từ cổ xuống toàn thân. Y ngước lên, muốn nói nhưng không nói nên lời, lại cúi xuống nhìn lòng bàn tay, chợt phát hiện đôi tay mình đã biến thành tay trẻ nhỏ.

“Sao thế này?” Y ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện mình không ở trong hang động dưới đáy biển, cũng không ở trong biệt thự trên hoang đảo, y nhìn quanh, nhận ra đây là con hẻm trong ký ức tuổi thơ y.

Ông hàng xóm cưỡi xe đạp Phượng Hoàng, chiếc xe cũ kỹ được lau chùi rất sạch sẽ, nhưng ngồi lên đạp vẫn ken két kêu vang. Bác Thẩm cầm một chiếc quạt múa từ đầu hẻm tiến vào, tươi cười chào hỏi ông hàng xóm, “Ô, lão Phương đi đâu thế?”

“À, ra tiệm tạp hoá đầu hẻm mua lọ tương vừng!” Ông hàng xóm sang sảng đáp, quay lại nhìn Lý Tư Niên, “Thằng quỷ Tây cũng ở đây à? Sao không đi chơi với bạn? Ba mày lại đi công tác hả? Trưa nay sang nhà ông ăn cơm nhé, mì nguội với nước tương vừng!”

Lý Tư Niên nghe thấy mình cất giọng trẻ con, “Cháu không phải thằng quỷ Tây.”

Đám trẻ lớn hơn y đi vòng vòng xung quanh y, kẹp y ở giữa, vừa đi vừa chế giễu y, “Thằng quỷ Tây, thằng sói con, thằng tạp chủng, không ai thương, cha vắng nhà, mẹ tác quái, đẻ ra mày cũng là yêu quái!”

“Tôi không phải yêu quái!” Lý Tư Niên cảm giác hai má nóng lên, trong ngực như có lửa thiêu đốt. Y bịt tai, chạy thẳng về nhà, thấp thoáng qua khóe mắt còn trông thấy một đứa nhỏ khác đang ngăn cản những đứa còn lại, chống nạnh hô to, “Cấm chúng mày bắt nạt người ta!”

Lý Tư Niên chạy về nhà, đóng chặt cửa, nhưng bài đồng dao chế nhạo vẫn truyền vào qua khe cửa, “Thằng sói con, thẳng quỷ Tây…”

Y lựa lưng vào cánh cửa, siết chặt nắm đấm hét lên, “Tôi không phải!”

Bên ngoài vang lên tiếng chuông dồn dập.

Nhà mình đối diện đường cái, sao lại có chuông? Lý Tư Niên ấu thơ kiễng chân nhìn ra ngoài, bên ngoài không có ai.

Hình như tiếng chuông vọng lại từ thế giới bên ngoài, Lý Tư Niên ngửa đầu nhìn lên trời, cây nhãn rậm rạp che khuất bầu trời trong khoảnh sân, ánh nắng xuyên qua tán lá xum xuê, không biết bây giờ là mấy giờ.

Tiếng chuông càng lúc càng réo rắt.

Lý Tư Niên nhíu mày, bừng tỉnh khỏi giấc mộng mơ hồ.

Đáy mắt y trống rỗng một lát, thấp thoáng như vẫn phản chiếu hình ảnh căn nhà cũ, cây nhãn và ánh nắng. Nhưng căn phòng rất tối, Lý Tư Niên lặng lẽ quan sát hoa văn trên trần nhà. Kệ rượu trưng bày đủ các loại rượu vang và rượu trắng, chiếc giường rộng thênh thang, bên cạnh giường là chiếc đồng hồ bằng đồng thau, dưới bệ đồng hồ điêu khắc bức tranh bữa tối mười ba người.

Lý Tư Niên nhức đầu như búa bổ, đúng lúc đó, tiếng chuông cửa dồn dập vọng lại từ phía ngoài.

Lý Tư Niên định mặc kệ, Phương Đại Xuyên có thẻ phòng. Nếu hắn về thì sẽ không ấn chuông mà mở cửa đi thẳng vào. Còn nếu là người khác, y chẳng quan tâm.

Y quay sang nhìn đồng hồ, chỉ mới mười phút sau khi Phương Đại Xuyên xuống nhà. Chuông cửa lại vang lên, y nhíu mày, chật vật đứng dậy, không khoác thêm áo, bước thẳng ra cửa.

“Ai đó?” Lý Tư Niên hỏi, âm thanh rời khỏi miệng cũng khiến y kinh ngạc, khàn đặc tới không nhận ra, vì khát nước quá rồi. Y dán tai vào cánh cửa, hai tay tì trên lớp gỗ.

Bên ngoài lặng ngắt như tờ, lúc này Lý Tư Niên mới nhớ ra, cánh cửa này cách âm.

Tiếng chuông lại vang lên, quá gần, khiến y suýt thủng màng nhĩ.

Lý Tư Niên thở dài, nhẹ nhàng mở chốt.

“Là cô hả?

Truyện Chữ Hay