Bão táp tàn phá cả ngày, chập tối, trời, biển và mây hòa thành một màu, thế gian lặng im. Gió và sóng biển xối xả cuồn cuộn như muốn lật tung hòn đảo nhỏ, cũng may đèn đuốc trong biệt thự vẫn sáng trưng. Mọi người dùng xong bữa tối, không dám ra ngoài hoặc về phòng giữa thời tiết này, bèn tập trung tại sảnh lớn, Đinh Tư Huy bật hết đèn lên. Phương Đại Xuyên không khỏi nghĩ, nếu giờ mà đang quay phim thì xúc cảm màn ảnh phải tuyệt vời lắm — hòn đảo tăm tối bập bềnh, một căn biệt thự le lói ánh đèn, ánh đèn chập chờn hư ảo như sắp bị nuốt chửng bởi bóng đêm và sóng biển.
Đinh… đinh…
Đồng hồ trên tầng hai gõ tám tiếng, người sói lại tỉnh giấc.
Phương Đại Xuyên thấy Đinh Tư Huy bên cạnh khẽ giật mình.
“Tôi có ý này.” Phương Đại Xuyên hắng giọng, mở miệng nói, “Chúng ta cứ giảm quân số thế này thì sớm muộn gì cũng chết hết.”
Dương Tụng ngồi ở vị trí đầu, vẫn đang cắn móng tay. Ngày đầu tiên lên đảo, mười móng tay cô sơn màu trái xoài, giờ hai móng đã bị cắn cụt. Cô nghe vậy thì ngước lên nhìn.
Phương Đại Xuyên kiên định nói, “Đêm nay chúng ta ngồi đây, ai muốn đi WC thì chỉ đi một mình. Hoặc là một mình, hoặc là đi cùng nhau.”
Mọi người nhìn nhau, đây đúng là phương pháp sinh tồn hữu hiệu nhất trong cơn bão tuyết.
“Lát nữa tất cả cùng soát người được không? Phải tìm xem ai giữ độc sói, tiêu hủy độc sói là xong hết.” Phương Đại Xuyên từng bước tiến công.
Mọi người tỏ vẻ khá ngần ngại. Phương Đại Xuyên lấy làm lạ, có lẽ sói thì không sẵn sàng, cái này hắn đoán được, nhưng trông ai cũng có vẻ muốn nói lại thôi, cái này hắn không hiểu.
“Có vấn đề gì sao?” Phương Đại Xuyên hỏi.
Ngưu Tâm Nghiên lắc đầu trước tiên, “Không vấn đề gì, nhưng soát người thì hơi quá nhỉ? Cậu xem, chúng tôi là phụ nữ mà.”
Phương Đại Xuyên đáp, “Thế thì để phụ nữ soát người nhau.”
“Vậy nếu tất cả nữ đều là sói, hoặc tất cả nam đều là sói thì sao?” Trần Hủy lên tiếng, “Tỷ lệ này dù nhỏ thì cũng có khả năng chứ.”
Bà Tống ho khan một tiếng, “Muốn soát thì các người tự soát, ta thà bị đầu độc còn hơn bị đám trẻ ranh soát phòng soát người, ta không chấp nhận chuyện đáng xấu hổ như thế.”
Đây là phản đối tập thể. Sắc mặt Phương Đại Xuyên tức khắc khó coi.
Lý Tư Niên nhếch miệng cười khẩy, đứng dậy bỏ đi. Phương Đại Xuyên vội hỏi, “Cậu đi đâu thế?”
“Tôi đã nói với anh rồi, không làm được đâu, anh thấy chưa.” Y nhún vai, “Tôi không chơi với các người nữa, vừa bảo đi một mình hoặc đi cùng nhau còn gì? Các người cứ ngồi ở đây, một mình tôi đi thôi.”
“Anh là sói chứ gì?” Dương Tụng bừng tỉnh, ngước mắt lên, “Anh chột dạ phải không?”
Lý Tư Niên quay lại, châm chọc cười.
Phương Đại Xuyên vội nói, “Cậu ấy không phải sói! Tôi lấy nhân cách đảm bảo!”
“Anh câm đi! Anh ta là sói! Cái kiểu lén lút của anh ta từ đầu đã khả nghi rồi!” Dương Tụng dứt lời với Phương Đại Xuyên thì quay sang vặc Lý Tư Niên, “Anh không phải sói thì anh nói tôi nghe, tại sao anh quen thuộc với hòn đảo này như thế?! Không phải sói thì anh nói tôi nghe anh đang diễn trò gì?!”
Lý Tư Niên ngẩng lên, khóe miệng treo nụ cười châm chọc, ánh mắt lạnh như băng. Dương Tụng cũng chẳng sợ, cứng cổ nhìn lại y.
Bất chợt, Lý Tư Niên lên cơn điên. Y giơ tay tự cởi áo, chiếc áo vải bông ngắn tay màu trắng bị y quẳng xuống đất, nửa thân trần khỏe khoắn lộ ra, một vết sẹo nhạt màu vắt qua ngực, cơ bắp trắng muốt phản chiếu ánh đèn.
“Cô lại đây.” Lý Tư Niên dang tay về phía cô gái, “Lại đây, tôi cho cô soát, soát được gì thì khỏi phiền cô sáng mai bỏ phiếu giết tôi, tôi tự sát ngay chỗ này cho cô xem, được chưa?”
Dương Tụng cười khẩy một tiếng, xắn tay áo định tiến lên.
“Bình tĩnh!” Phương Đại Xuyên phát hoảng, thấy trong sảnh chuẩn bị trình diễn +, hắn đứng ngồi không yên.
Lý Tư Niên ra hiệu ngăn cản hắn, nhướn mày cười nói với Dương Tụng, “Tôi rất thiện chí mà đến, soát tôi được thì soát hết mọi người luôn. Đừng ai thoái thác.”
Tuyệt! Phương Đại Xuyên giờ mới hiểu ý đồ của Lý Tư Niên, thực sự chỉ muốn bò rạp xuống đất vỗ tay vỗ chân. Lúc này hắn đã thông minh hơn, ngậm chặt miệng, sợ hỏng chuyện của Lý Tư Niên.
Quả nhiên, Dương Tụng mắc mưu.
Cô chỉ vào Lý Tư Niên, “Anh đừng đi! Đứng đây chờ!” Nói xong thì chạy bình bịch lên tầng.
Mọi người chưa kịp phản ứng, đã thấy Dương Tụng bình bịch chạy xuống, trên tay bưng một chiếc rương da nhỏ, đứng trước mặt Lý Tư Niên, dốc tất cả đồ bên trong xuống đất — mấy chai nước suối, mấy gói lương khô, quần áo và một chiếc đồng hồ bỏ túi.
“Đây là tất cả của tôi, đồ ăn nước uống quần áo là các anh chia cho tôi, đồng hồ bỏ túi tôi nhận tôi phạm quy, giấu trong túi mang vào đây, còn lại đều là đồ đạc có sẵn trong phòng, các anh không tin thì lên mà lục.” Dương Tụng ngước lên cười khẩy, cũng giơ tay hào phóng tự cởi áo, chỉ để lại áo ba lỗ bó sát kiểu thể thao, nhìn thấy rõ khuôn ngực đầy đặn. Cô ném áo, còn định tự cởi quần, nhưng Phương Đại Xuyên liều chết ngăn cản.
Nói đùa, ở cái hòn đảo hoang tàn vắng vẻ này, nam nữ chung sống mà quậy cái gì thành thật thì phiền. Quần short của Dương Tụng rất bình thường, là kiểu con gái hay mặc mùa hè, vừa ngắn vừa bó, trừ phía sau thì không còn chỗ nhét đồ, không cởi cũng nhìn được.
Bà Tống che mặt, luôn miệng kêu, “Trời ơi! Không biết xấu hổ!” Bộ dạng không thể chịu nổi lũ trẻ làm càn.
“Câm đi!” Dương Tụng cũng chẳng hiền lành gì, quay sang nạt.
Lý Tư Niên lại chẳng thèm để ý khung cảnh trước mắt, sắc mặt vẫn như thường, thậm chí Phương Đại Xuyên còn hoài nghi nếu vừa rồi Dương Tụng cởi sạch cho y xem thì y cũng chẳng buồn phản ứng. Y chỉ gật đầu, dang tay nói, “Cô đến soát tôi, phòng tôi ở cuối hành lang, không có gì tự mang vào, các người thoải mái soát.”
“À phải rồi.” Y chỉ chỉ Phương Đại Xuyên, “Tôi cũng ở phòng hắn một lát, các nguời soát phòng hắn luôn đi.”
Phương Đại Xuyên rất phối hợp đứng dậy, “Thế thì mọi người đứng lên đi, chúng ta soát người trước, bắt đầu từ Lý Tư Niên. Soát người xong thì lên soát phòng, mọi người soát lẫn nhau.”
Lý Tư Niên chậm rãi cởi quần trước mặt tất cả mọi người, khuy quần jean bằng đồng đập xuống sàn, vang lên một tiếng giòn tan.
Dương Tụng ngồi xổm sờ túi quần, không có gì bên trong. Cô không biến sắc nhìn chòng chọc Lý Tư Niên một lát, tức tối ném quần xuống đất.
“Gượm đã!” Ông chủ Đỗ tinh mắt, chỉ vào tay trái của Lý Tư Niên hỏi, “Cậu đeo gì trên tay thế?”
Lão không nhắc, Phương Đại Xuyên cũng không phát hiện thứ đeo trên tay trái Lý Tư Niên. Lý Tư Niên thoải mái giơ tay lên, ngón út trái của y đeo một chiếc nhẫn bạc, nhỏ nhắn, trắng muốt, thuần khiết, không nạm đá quý, không khắc hoa văn. Y tháo nhẫn, có vẻ đã đeo nhiều năm, tháo ra rất khó. Y quăng chiếc nhẫn cho ông chủ Đỗ, giải thích, “Một chiếc nhẫn thôi, di vật mẹ tôi để lại.”
Đỗ Triều Sinh soi nhẫn dưới đèn, đúng là một chiếc nhẫn rất bình thường, mặt trong chỉ khắc hai chữ cái viết hoa: L & F.
“Lee & Flores.” Lý Tư Niên giải thích, “Nhẫn đính hôn của ba mẹ tôi, mẹ tôi để lại cho tôi trước khi qua đời.”
Đỗ Triều Sinh quăng trả chiếc nhẫn cho Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên thoải mái đeo lại, khom lưng nhặt quần lên mặc, nhún vai, “Đến người tiếp theo, ai đây nhỉ?”
Đã có người chủ động đứng ra, giờ mà khăng khăng không cho soát thì lại thành khả nghi, chẳng biết có phải người sói cũng nghĩ vậy hay không mà lúc này không ai phản đối, cả bà Tống “rất biết xấu hổ” cũng thỏa hiệp, bị Đinh Tư Huy soát từ đầu tới chân.
Kết quả tất nhiên chẳng thu được gì.
Trừ mấy thứ đồ lặt vặt kỳ quặc mọi người lén lút mang vào thì không phát hiện bất kỳ ống độc sói hay thẻ bài sói nào.
“Đây là cái gì?” Phương Đại Xuyên chỉ vào chiếc túi gấm nhỏ, hỏi.
Đỗ Vĩ mở túi cho Phương Đại Xuyên xem, bên trong là một tấm thẻ nhỏ như chiếc bookmark, trên viết câu thơ, “Đây là Trần Hủy tặng tôi, dùng để cầu phúc, linh nghiệm lắm.” Trần Hủy bên kia cũng tra được trên người Đinh Tư Huy một chiếc dây chuyền thánh giá, nghe nói cô dùng để cầu nguyện.
Đỗ Triều Sinh là ông chủ lớn, mang theo chiếc đồng hồ cực kỳ đắt tiền. Lưu Tân cũng đeo một chiếc.
Đỗ Triều Sinh liếc nhìn cổ tay Lưu Tân, “Anh cũng thích hiệu này à?” Lão và Lưu Tân nói chuyện phiếm, hai người bọn họ cùng Phương Đại Xuyên và Đỗ Vĩ đứng một bên, bốn phụ nữ đứng bên kia chiếc bàn, Lý Tư Niên và Dương Tụng đã cởi quần áo trước mặt mọi người nên yên vị ngồi trên bàn, mỗi người một đầu, theo dõi tình hình.
Phương Đại Xuyên đang soát Đỗ Vĩ, nghe thấy hai người phía sau hàn huyên tâm sự, âm thanh rất nhỏ.
Lưu Tân cười đáp, “Mua theo ngài mà.”
“Sao hồi trước không thấy anh đeo nhỉ.” Đỗ Triều Sinh lơ đãng nói.
“Tầm tuổi này mới thấy hiệu này đẹp.” Lưu Tân cười đáp, “Hồi trước không thấy thế.”
Đỗ Triều Sinh thờ ơ gật đầu, bình phẩm, “Dòng này trung tính, phụ nữ thanh niên đeo nhiều lắm.”
Quả nhiên Lý Tư Niên nói không sai, Phương Đại Xuyên đảo mắt, vểnh tai nghe, hai người này đúng là quen biết nhau. Trừ Lý Tư Niên và hắn ra thì quan hệ của những người còn lại cực kỳ phức tạp, rối rắm vô cùng.
Ngưu Tâm Nghiên mang theo một miếng Ngọc Quan Âm, mặt sau khắc chữ “Ngưu”, cũng không có gì lạ.
“Thế chúng ta lên tầng, mọi người đi cùng nhau, rà soát từng phòng một, soát xong thì ai về phòng nấy ngủ, đừng mở cửa cho người khác.” Lưu Tân cười cười, đẩy gọng kính trên sống mũi, “Hi vọng lên trên sẽ có thu hoạch.”