Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên làm loạn một lát, tới lúc ông chủ Đỗ lên tiếng, Phương Đại Xuyên tức khắc nhìn chằm chặp lão. Sau khi hắn và Lý Tư Niên vào phòng, bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, mà trước khi hắn vào phòng, người có cơ hội ra tay nhất chỉ có Đỗ Triều Sinh.
Ông chủ Đỗ nói thế này, “Tôi biết các người nghi ngờ tôi, tôi là người lên sau bụng bia, hiềm nghi của tôi lớn nhất. Nhưng đừng quên là, thứ nhất, tôi, người chết và ngài Lý Tư Niên bí hiểm này cùng đi lên. Ngài Lý là tay chân của boss sau màn, nghề nghiệp là lính đánh thuê, nếu có ai giết người trước mắt ngài ấy, chẳng lẽ ngài ấy không phát hiện ra? Khả năng này không lớn nhỉ. Ngược lại là tôi, nếu có sát thủ nhà nghề ra tay trước mắt tôi, tôi cũng không phát hiện được.”
Phương Đại Xuyên thấy hướng nói của lão không ổn, lập tức há miệng định cãi, bị Lý Tư Niên kéo lại. Lý Tư Niên giữ chặt chân Phương Đại Xuyên, cho hắn một ánh mắt nghiêm nghị, sau đó quay đi, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười điềm đạm, “Ngài nói tiếp đi.”
Ông chủ Đỗ khoanh tay trước ngực, quan sát Phương Đại Xuyên từ đầu đến chân, “Đừng kích động thế, vừa nãy tôi chỉ phân tích khả năng có thể thôi. Thực ra tôi cũng không nghi ngờ Lý Tư Niên, chưa nói chuyện cậu ta là sói hay không thì thân phận cậu ta cũng không đủ để chúng ta tín nhiệm. Nếu tôi ở hoàn cảnh của cậu ta, nhỡ bắt phải thẻ người sói thì tôi sẽ hành động thật kín đáo, không thể mạo hiểm giết người ngay đêm đầu tiên. Hơn nữa theo tôi, đủ thời cơ nhất không phải mọi người trên tầng, mà chỉ là ba chúng tôi ở dưới, thế có lộ liễu quá không, không phải tôi thì là ngài Lý, thử hỏi hung thủ nào ngốc như vậy? Chẳng khác nào nói với mọi người: Không phải hắn giết thì là tôi giết, các người dùng hai ngày bỏ phiếu hai bọn tôi, thế nào một trong hai cũng trúng.”
Nói có lý nha! Phương Đại Xuyên rất muốn gật đầu, nhưng nhớ lời Lý Tư Niên dặn, bèn cố gắng kìm chế.
“Vậy thời cơ tốt nhất là lúc nào?” Đinh Tư Huy chẳng được ai căn dặn, tính tình cũng ngay thẳng, thế là hỏi luôn.
Ông chủ Đỗ mỉm cười, “Thời cơ tốt nhất là ở tầng hai. Nếu người chết về phòng cất đồ, lúc đó có người đến gõ cửa gọi ông ta cùng xuống, ông ta có đưa lưng về phía người nọ để đi xuống không? Khi ấy không có bất kỳ ai quan sát. Còn một thời cơ nữa bị mọi người lãng quên. Khi tất cả tập trung một chỗ, cô là tâm điểm, Phương Đại Xuyên, Dương Tụng, Trần Hủy ở vòng trong, Lý Tư Niên, người chết, tôi ở vòng ngoài, Đỗ Vĩ đứng ngoài cùng. Tranh thủ can đảm hành động ngay trước mắt mọi người, chẳng lẽ không phải thời cơ an toàn nhất sao?”
Trần Hủy nghe vậy thì phản bác đầu tiên, “Ông phán hơi quá rồi đấy! Đỗ Vĩ là dân, tôi đảm bảo.”
“Cô dựa vào đâu mà đảm bảo cho anh ta?” Dương Tụng khoanh tay bĩu môi.
Trần Hủy nóng nảy, chỉ vào Phương Đại Xuyên đáp, “Thế Phương Đại Xuyên dựa vào đâu mà đảm bảo cho Lý Tư Niên?! Phương Đại Xuyên dựa vào đâu đảm bảo cho Lý Tư Niên thì tôi dựa vào đó đảm bảo cho Đỗ Vĩ nhà tôi!”
Lưu Tân nhã nhặn cười khuyên giải, “Cô Trần đừng kích động, cô Dương nói cũng có lý, hai người kia không phải tình nhân, đảm bảo cho nhau đáng tin hơn một chút. Còn hai cô cậu là tình nhân, vợ chồng trên tòa án cũng không được tính là nhân chứng hữu hiệu.”
“Ai chứng minh được hai người kia không phải tình nhân?!” Trần Hủy sốt ruột nói bừa, “Hai người đó cấu kết thông đồng, từ hôm qua bốc hộp đã quấn lấy nhau, còn vào phòng nhau, biết đâu cũng là tình nhân thì sao?! Nếu không tính lời chúng tôi nói thì lời họ nói cũng không được tính! Bất kể như thế nào thì Lý Tư Niên vẫn đáng nghi hơn Đỗ Vĩ!”
“Được rồi.” Đỗ Vĩ kéo Trần Hủy lại, cười nhạt nhìn ông chủ Đỗ, “Ngài nói tiếp đi, để tôi xem ngài nói được đến đâu.”
Đm đúng là nằm không cũng trúng đạn, không đợi ông chủ Đỗ nói tiếp, Phương Đại Xuyên thẳng chân giẫm lên ghế, “Này này này, bỏ phiếu thì bỏ phiếu chứ đừng ăn không nói có nhé. Tôi đây là trai thẳng, thẳng hơn xa lộ, nghề của bọn tôi kiếm cơm nhờ hình tượng, cô ăn nói như thế mà ra ngoài là phải chịu trách nhiệm pháp luật với tôi đấy nhé.”
Trần Hủy đảo mắt nhìn trời, bĩu môi vẻ không phục, “Ai chẳng biết showbiz các anh loạn lạc, có anh gì với anh gì chẳng bị tuồn ảnh ra đấy thôi? Thế mà bên ngoài vẫn khăng khăng nhận là thẳng, nói chỉ là bạn bình thường.”
“Cô nói kiểu gì thế!” Phương Đại Xuyên đập bàn định đứng dậy, bị Lý Tư Niên kéo lại.
Đỗ Vĩ cũng kéo Trần Hủy ngồi xuống ghế, ngọt ngào dỗ dành, “Sao thế, em làm gì vậy?”
Trần Hủy ôm chầm Đỗ Vĩ, nức nở khóc, “Em sợ, em sợ lắm, mới qua một đêm, dự nhân còn chưa soi được nguyên nhân gì, em sợ người ta mù quáng lôi anh ra làm kẻ chết thay!”
Đỗ Vĩ cưng nựng hôn lên vành tai bạn gái, dịu dàng dỗ, “Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu.”
Bên này Lý Tư Niên không dịu dàng như thế, mà thò tay thô bạo bịt kín miệng Phương Đại Xuyên. Phương Đại Xuyên ú ớ định nói tiếp qua lòng bàn tay y, bị y lườm một cái thì tủi thân lui về chỗ ngồi. Lý Tư Niên nhìn hắn một lát, nhướn mày ý hỏi đã xong chưa, Phương Đại Xuyên rũ mắt gật đầu.
Lúc này Lý Tư Niên mới buông tay, lấy khăn ăn trên bàn lau tay một lát, nói, “Được rồi được rồi, làm theo luật thôi, đừng ồn ào nữa. Ông chủ Đỗ còn gì muốn nói không?”
Ánh mắt ông chủ Đỗ đảo một vòng quanh Đỗ Vĩ và Trần Hủy, hoàn hồn lắc đầu, “Tôi xong rồi.”
Sau ông chủ Đỗ là Lưu Tân, lão đẩy gọng kính, cúi đầu chăm chú nhìn tách trà của mình, “Tôi không muốn nói gì hết, cũng không phát hiện gì cả, ngày đầu tiên thật sự không có cách gì, nếu bốn người Đinh, Dương, Trần, Phương đã xác nhận là vô tội thì chúng ta cứ chọn bừa trong những người còn lại thôi.”
Lão là người cuối cùng lên tiếng.
Phương Đại Xuyên nghe xong toàn bộ nội dung, muốn sửa sang lại tuyến thời gian của mỗi người và những người bị tình nghi, nhưng vì quá gấp rút nên không thể chắt lọc thông tin hữu ích, hắn không thu hoạch được gì.
“Nếu đã vậy thì chúng ta bỏ phiếu thôi.” Dương Tụng đứng dậy, bước về phía cỗ máy, bộ dạng thoạt nhìn rất tự tin, như thể cô đã biết hung thủ đêm qua là ai.
Đinh Tư Huy ngơ ngác đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, “Bỏ… Bỏ cho ai?”
“Thích bỏ ai thì bỏ, không biết bỏ ai thì tự bỏ cho mình đi, đằng nào cũng chẳng ai bỏ cho cô, cô bỏ cho mình coi như phiếu trắng.” Dương Tụng hàm hồ nói, quẹt thẻ bỏ phiếu.
Phương Đại Xuyên dè dặt đến gần Lý Tư Niên, nhỏ giọng hỏi, “Thế chúng ta… Bỏ cho ai?”
Lý Tư Niên nhìn quanh một lượt, quay lưng lại, hạ giọng chỉ Phương Đại Xuyên nghe thấy, “Bỏ Triệu Sơ.”
Phương Đại Xuyên tức khắc trợn mắt chó, “Cái gì??? Sao lại là lão?! Chẳng lẽ không phải…” Hắn nuốt nước miếng, thấp giọng, “Chẳng lẽ không phải ông chủ Đỗ à?!”
Bắt đầu từ Dương Tụng, mọi người lần lượt lên bỏ phiếu, chẳng mấy chốc đã tới Đinh Tư Huy, cô gái mở to đôi mắt nai ngơ ngác nhìn mọi người, nhưng trên chiếc máy lại không có nút bỏ phiếu trắng.
Cô ngoái lại nhìn Phương Đại Xuyên, chiếc máy lạnh lẽo nhắc nhở, “Xin bỏ phiếu nhanh gọn! Xin bỏ phiếu trong mười giây!”
Cô cúi đầu nhìn bàn phím nhỏ, ảnh chân dung của mười ba người hiện trên màn hình, thứ tự lung tung, ảnh chân dung là bị chụp lúc quẹt vân tay, trông ai cũng xấu, hai mắt vô hồn, giống ảnh lưu niệm của mấy người gặp nạn trong trại tập trung, ảnh của người xui xẻo chết đầu tiên đã tối đen. Cô vội vàng siết chặt nắm tay, nện xuống chiếc máy, không biết chọn người nào. Chiếc máy đã bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám, bảy, sáu…”
Đinh Tư Huy quyết định chọn tên người cô nghi ngờ nhất, trên màn hình xuất hiện cửa sổ “Xác nhận hay hủy”, mà đếm ngược đã xuống còn ba.
Đinh Tư Huy ngập ngừng tại giây cuối cùng, trong đầu chợt nhớ vẻ mặt kinh ngạc của Phương Đại Xuyên khi nói chuyện với Lý Tư Niên lúc nãy. Ma xui quỷ khiến, cô hủy lựa chọn ban đầu, đổi thành một người khác.
Đến lượt Phương Đại Xuyên, hắn chậm rãi bước lên, âm thanh quả quyết của Lý Tư Niên vẫn vang vọng bên tai hắn, “Không có thời gian giải thích, cứ nghe tôi!”
Phương Đại Xuyên đứng trước cỗ máy, nhắm chặt mắt, ngón tay ấn phím.