Một tên Linh châu đúng thật rất yếu, một tên Thiên hà quả vẫn còn nhược, tuy nhiên, nếu là ngàn tên, vạn tên đâu này?
Chắc chắn sẽ mạnh. Bằng nếu, một lần nữa nếu, ngàn vạn tên Linh châu, Thiên hà này, bọn họ không những biết hợp công mà còn từng được huấn luyện hết sức nghiêm khắc, đã từng kinh qua mưa máu gió tanh, trung thành và kỷ luật, vậy thì sức mạnh của bọn họ, nó lại càng thêm đáng gờm.
Lại nói, đang tham chiến đây há đâu chỉ có quân binh đại trà? Bát Đại Long Tướng, bọn họ cũng chiến đấu đấy thôi. Từ nãy đến giờ, chính Bát Đại Long Tướng bọn họ mới là những người góp công nhiều nhất trong việc vây đánh Thi Quỷ. Không ai khác, chính bọn họ đã ngăn cản, hạn chế đi rất nhiều khả năng phòng ngự lẫn tiến công từ đối thủ của mình.
Xét về tu vi, so với Cửu Đại Linh Đồ, Bát Đại Long Tướng đúng chả nhỉnh hơn bao nhiêu, thế nhưng chiến lực, cách thức phối hợp thì đám người Mạc Tử Y dù thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Và đó chính là lý do vì sao mà lúc này, Thi Quỷ lại vô phương thoát khỏi vòng vây, lâm vào thế yếu. Thậm chí nếu chẳng nhờ có Tu La Thiên Dực giúp đề thăng tốc độ thì biết đâu chừng vết thương trên người hắn đã nhân lên thập bội từ lâu rồi...
...
Máu me, chật vật, đấy là bộ dạng của Thi Quỷ ở thời điểm hiện tại.
Trước sự bủa vây của Bát Đại Long Tướng, sự hợp công liên tục từ ngàn vạn quân binh, thương tích của hắn, nó đã đầy rẫy khắp người. Lồng ngực, nơi vai, rồi cánh tay, rồi bụng,..., từ đầu đến chân, hầu như ở bộ phận nào cũng đều đang rướm máu. Thảm hại vô cùng.
Tình cảnh Thi Quỷ bây giờ, nếu bảo hiểm tử lâm đầu, ngàn cân treo sợi tóc thật cũng không quá. Trận chiến này, đôi bên đã cách biệt lắm rồi. Dựa theo tình hình, nếu còn tiếp diễn mà nói, e là chỉ sau tầm chục lần công kích nữa thôi, tánh mạng Thi Quỷ sẽ liền bị lấy mất. Ít ra, viễn cảnh mọi người thấy được là như vậy.
Có điều, cái viễn cảnh kia, nó đã vừa bị người cắt đứt. Bằng một câu nói:
"Tất cả dừng tay!".
...
...
"Khục khục...".
Thi Quỷ lau đi vệt máu nơi khoé miệng, hướng mắt nhìn Kỷ Vương. Mới vừa rồi, chính y đã ra lệnh ngăn những thuộc hạ của mình tiếp tục phát động tấn công.
"Thi Quỷ, giờ thì ngươi đã hiểu giữa ngươi và bổn vương là cỡ nào chênh lệch rồi chứ?".
Lạc Ninh nói tiếp: "Vừa rồi, ngươi có biết tại sao bổn vương lại ngăn bọn họ không?".
"Lẽ nào Kỷ Vương ngài động tâm yêu mến nhân tài, muốn thu nạp Thi Quỷ ta?".
"Không".
Lạc Ninh lắc đầu: "Bổn vương không thu nạp mà là mời ngươi gia nhập".
"Mời", tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn sai biệt. Nó nói lên rằng Kỷ Vương rất coi trọng Thi Quỷ.
Nhưng, Thi Quỷ, hắn sẽ gật đầu sao?
"Ha ha...".
Hồi đáp Kỷ Vương là tiếng cười khó hiểu. Thi Quỷ hỏi: "Kỷ Vương, ngài có thể cho ta cái gì?".
Lạc Ninh nghe vậy thì cũng bật cười, bảo: "Lạc Mai Tiên cho ngươi cái gì, bổn vương sẽ cho ngươi gấp bội".
Quyết đoán, tràn ngập tự tin, Kỷ Vương hắn quả rất có phong phạm của một bậc kiêu hùng. Chỉ đáng tiếc lần này niềm tin của hắn đặt sai chỗ rồi.
"Kỷ Vương". - Thi Quỷ lắc đầu - "Ngài không thể".
"Không thể?".
Ánh mắt hơi đổi, Lạc Ninh truy vấn: "So với hoàng điệt Lạc Mai Tiên kia của mình, bổn vương tự nhận chẳng có phương diện nào mà bổn vương thua kém. Thứ mà nó có thể cho nhưng bổn vương lại không thể, thật sự tồn tại? Thi Quỷ, rốt cuộc thì đấy là thứ gì?".
Thi Quỷ nửa đùa nửa thật, đưa ra đáp án: "Ta và đại công chúa có giao ước, chỉ cần ta lập được đại công, chứng minh được giá trị của mình, vậy thì nàng sẽ lập tức phong chức tướng quân, ban cho tước vị...".
"Binh quyền, chức tước, bổn vương há lại không thể cho ngươi?".
"Kỷ Vương, ta vẫn chưa nói hết".
Thi Quỷ tiếp lời: "Trừ bỏ chức tước ra, đại công chúa còn đáp ứng ta một việc, đó là được phép cưới muội muội của nàng - Lạc Lâm tiểu công chúa".
"Lạc Lâm?".
Kỷ Vương ngờ vực: "Ta từng nghe thuộc hạ nói qua hoàng điệt Lạc Lâm này của bổn vương vốn đã mất tích từ lâu...".
"Kỷ Vương ngài không cần hoài nghi. Sau hơn trăm năm dài bặt vô âm tín, Lạc Lâm tiểu công chúa hôm nay đã trở về. Người đồng hành cùng nàng chính là Thi Quỷ ta".
...
"Thì ra là vậy. Thì ra là vậy...".
Kỷ Vương tỏ ra tiếc nuối, lại nói: "Có kẻ yêu giang sơn, có người trọng mỹ nhân, Thi Quỷ ngươi không ngờ lại là loại người sau. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra không giả...".
Trầm ngâm đôi chút, Kỷ Vương bỗng cười mà rằng: "Thi Quỷ, mỹ nhân trên đời có rất nhiều. Ngươi tại sao không đến Oa Nha của bổn vương làm khách một chuyến để mở mang tầm mắt? Thiên hạ này, nếu nói đến nơi sản sinh ra những bậc mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, vùng đất đông bắc do bổn vương cai quản nếu nhận đứng thứ hai thì chẳng chỗ nào dám xưng đứng thứ nhất".
"Kỷ Vương, e phải làm ngài thất vọng rồi".
Thi Quỷ lần nữa từ chối: "Đất của Kỷ Vương ngài có thể lắm mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, nhưng dẫu nhiều hơn nữa, tin tưởng cũng không một ai bì được với Lạc Lâm tiểu công chúa".
"Hoàng điệt này của bổn vương thật là xinh đẹp tới vậy? Thậm chí khiến một bậc kỳ tài tương lai rộng mở như ngươi cam lòng vì nó mà từ bỏ?".
"Dĩ nhiên là đáng".
...
"Đáng tiếc. Thật đáng tiếc...".
Tâm mến mộ nhân tài của Kỷ Vương hiện đã tụt dốc không phanh. Đối với Thi Quỷ, sự hứng thú của hắn chẳng còn sót lại bao nhiêu. Kẻ vì nữ nhân mà từ bỏ xây dựng cơ đồ bá nghiệp, tự dấn thân vào nguy hiểm, có hay không lại có gì quan trọng?
"Xem ra bất quá cũng chỉ là hạng phàm phu mà thôi".
Âm điệu nhạt đi hẳn, Kỷ Vương nói: "Thi Quỷ, có một thắc mắc bổn vương cần ngươi giải đáp".
"Chẳng hay Kỷ Vương muốn biết điều gì?".
"Ngươi và Thiên Vu tộc có quan hệ gì?".
Hơi ngoài ý muốn, Thi Quỷ vậy mà không né tránh như trước, lập tức trả lời: "Là cừu nhân".
"Cừu nhân?".
Nếu nói Kỷ Vương đối với đáp án vừa nhận được chẳng một chút nào hoài nghi thì khẳng định là nói dối. Nên nhớ, Túy Linh Lung - bổn mạng pháp bảo của Ái Hậu Sa Kỳ Nhi - chính là đang nằm trong tay Thi Quỷ. Thêm nữa, giữa một người đang sống sờ sờ và một đại tộc sớm đã diệt vong từ cách đây hơn mười vạn năm, đôi bên lại có khả năng phát sinh ân oán cái gì?
Và như thế, trong sự nghi ngờ, Kỷ Vương chờ nghe một lời giải thích hợp lý từ Thi Quỷ...
Không phải đợi lâu, nơi đối diện, tiếng Thi Quỷ truyền tới: "Kỷ Vương ngài hẳn đang ngờ vực, tuy nhiên, đó là sự thật. Hơn trăm năm về trước, thời điểm ta cùng tiểu công chúa ra ngoài truy quét đạo tặc, vô tình xâm nhập vào một cổ động. Tại đó, ta mặc dù lấy được Túy Linh Lung nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu lời nguyền từ Thiên Vu. Sinh mạng chỉ e chẳng kéo quá mười năm...".
"Mười năm, khoảng thời gian này thật sự rất ngắn ngủi. Vinh hoa phú quý, uy quyền chức tước, Thi Quỷ ta dù có được lại để làm gì...".
Ngó thấy Thi Quỷ hơi chua chát mà nói ra như vậy, Kỷ Vương trong lòng bán tín bán nghi, ngẫm một đỗi thì bảo: "Ra đây là lý do thực sự khiến ngươi từ chối lời mời của bổn vương...".
...
"Đáng tiếc. Thật đáng tiếc...".
Ra hiệu cho Bát Đại Long Tướng rút về xong, Kỷ Vương thong thả điều khiển ma thú Hoả Ngục Long Sư quay đầu, xem ý tứ thì hình như là chuẩn bị rời đi.
Bên này, Thi Quỷ thấy thế liền sinh lòng nghi hoặc, toan mở miệng thì Kỷ Vương bỗng chợt xoay người nhìn lại.
"À, suýt nữa thì bổn vương quên mất". - Hắn nói - "Thi Quỷ, bên cạnh Lạc Mai Tiên có một người tên gọi Sơn Hạ Nghinh Tử, ngươi nhận thức chứ?".
Nghinh Tử?
Gương mặt hơi đổi, Thi Quỷ dò hỏi: "Kỷ Vương, ngài và Nghinh Tử có quen biết?".
"Dựa theo cách xưng hô này của ngươi thì hẳn giữa ngươi và Sơn Hạ Nghinh Tử cũng có chút quan hệ".
Kỷ Vương thoáng hồi tưởng rồi nói tiếp: "Bổn vương và nàng cũng không chỉ đơn thuần là nhận thức. Chuyện giữa chúng ta...".
Tới đó thì Lạc Ninh bỏ dở, thôi không nói nữa. Hắn lấy từ giới chỉ ra một đoá băng liên vạn năm, ném qua cho Thi Quỷ, dặn:
"Ngươi hãy mang đoá băng liên này về đưa cho nàng, giúp bổn vương chuyển lời, nói rằng kể từ sau đêm đó, nhiều năm qua bổn vương vẫn thường tưởng nhớ đến gương mặt đẫm lệ, thân thể diễm kiều ấy".
p/s: "Wtf?", ta biết sẽ có người thốt lên như vậy. Kỷ Vương và Nghinh Tử, giữa bọn họ từng có quan hệ gì? Có liên quan đến việc Nghinh Tử từ một cô gái hoạt bát bỗng biến thành một kẻ vô hồn đờ đẫn như hiện tại hay không?
Vậy thì...
“Nếu các người thành tâm muốn biết, thì con tác ta sẵn lòng trả lời.
Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới.
Con tác ta đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người:)) (Nói thế các ngươi tự hiểu)
p/s: À, hôm nay ta sẽ cùng bà chị yêu dấu đi picnic nên gõ được chương này thôi. Mai chúng ta tái ngộ.
p/s: Chị em ta đi phát triển tình cảm nào!!