Editor: Masha
Tổng cộng văn tiền, nếu là trước kia, bọn họ chưa từng thấy qua số tiền ít như vậy, nhưng hiện giờ lại là tất cả số tiền họ có trong người.
Khách điếm ở trấn trên có hai nhà, hai người tìm một nhà trong số đó, muốn ở phòng thượng đẳng, đáng tiếc không đủ tiền, chỉ có thể thuê một phòng trung đẳng.
Không thể không nói, tuy rằng bọn họ hiện tại là Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa, nhưng trong xương cốt vẫn không có ý thức tiết kiệm.
Chờ đến khi chỉ còn lại có mười văn tiền trong tay, mới hiểu được, tổng cộng văn tiền, chỉ ở một đêm đã dùng hai mươi văn, hơn phân nửa số tiền rồi.
Quả thực là xa xỉ. Lúc trước, muốn ở thì bao hết toàn bộ khách điếm, nhưng những chuyện đó đều đã là chuyện xưa như mây khói. Thuộc về Sở Tuyên và Lý Thục Trinh.
Hiện tại Lý Lê Hoa nói thầm với mình trong lòng, ngươi hiện giờ là Lý Lê Hoa, đừng mang theo những thói quen xa xỉ đó nữa, bằng không sẽ qua hôm nay không có ngày mai.
Bất quá, cũng may phòng trung đẳng có thể cung cấp nước ấm, đối với hai người không thể tắm rửa kỹ càng ở Triệu gia mà nói, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Hai người lần lượt dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ, Triệu Thủy Sinh còn đi ra ngoài mua đồ ăn, chỉ là mấy cái bánh bao có nhân, không phải màn thầu khô khốc, nhưng đã tốt hơn nhiều so với ăn ở Triệu gia.
Bị áp bách đến thảm, hiện tại chỉ ăn bánh bao có nhân đã cảm thấy rất không tồi.
Ăn no, tắm rửa, nhưng tình huống vẫn còn rất nan giải, không nói cái khác, chỉ nói đến việc làm thế nào để phân gia đã là một vấn đề lớn.
Một là không có tiền, hai là, mặc kệ là triều Chu hiện tại, hay là Đại Hạ trước kia, hiếu đạo đều rất quan trọng, nếu không phải cha mẹ bảo phân gia, nếu ngươi nháo muốn phân gia, tuyệt đối sẽ bị người chọc cột sống, về sau đừng hòng sinh sống ở phụ cận.
Trước mắt, bọn họ còn chưa có năng lực rời khỏi nơi này, cho nên đầu tiên phải cần lão Triệu và Triệu bà tử đồng ý.
Triệu Thủy Sinh nói: “Khi ta ở Triệu Gia Trang cũng hỏi thăm, thôn trang cũng có một bộ phận, dù cha mẹ còn sống, đều phân gia. Cũng không phải một hai khi cha mẹ còn sống không được phân gia.” Triệu Thủy Sinh không đánh trận mà không có chuẩn bị, nếu nói muốn tách ra thì cảm thấy cần chuẩn bị cho tốt.
“Chúng ta lần này rời khỏi, nếu thời gian dài, tin tưởng hai lão nhân Triệu gia tuyệt đối rất bất mãn với chúng ta, còn hai vợ chồng lão đại Triệu gia, ta nghĩ, sẽ làm cho hai lão nhân kia phân chúng ta ra, rốt cuộc họ nghĩ ta là người vai không thể gánh, tay không thể xách, chỉ liên lụy bọn họ.”
Cho nên phân người như Triệu Thủy Sinh ra khỏi nhà, đối với hai vợ chồng lão đại Triệu gia là lợi lớn hơn hại. Hơn nữa lần này Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa phạm vào sai lầm lớn như vậy, cho dù muốn phân ra, đồ vật cấp cho cũng ít đến đáng thương, cơ hội tốt như vậy, nếu Hà Thúy Cô không bắt lấy mới là kỳ quái.
Người này tuy rằng thành Triệu Thủy Sinh, nhưng tâm tư vẫn kín đáo như vậy, đời trước nếu nàng không phải bằng bất cứ giá nào đồng quy vu tận cùng hắn, chắc chắn không thể giết được hắn.
Lý Lê Hoa nói: “Mặc kệ, cho dù không rời khỏi nhà thì ta cũng muốn phân gia.”
Thật sự ở trong nhà kia, ngay cả đánh răng cũng chỉ có thể dùng nước, may mắn thân thể này của nàng còn tương đối trẻ tuổi, hàm răng vẫn còn trắng, thật sự chờ đến khi rang ố vàng, nàng tuyệt đối sẽ ghê tởm ăn không nổi cơm.
Cho dù nhắm mắt làm ngơ, nàng đã tận lực không đi chú ý những thứ khác, nhưng ít nhất muốn làm cho mình sạch sẽ.
Vì mỗi ngày có thể tắm rửa, mỗi ngày có thể sử dụng muối diêm đánh răng, nàng bất chấp mọi giá.
Tính đến tính đi, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt của bọn họ, chính là phải kiếm tiền, có tiền, những việc khác mới dễ nói.
Triệu Thủy Sinh nói: “Vừa rồi ta hỏi thăm chưởng quầy khách điếm, trong thị trấn này có hiệu sách, ngày mai ta đi hỏi.”
Lý Lê Hoa nói: “Chỉ có mấy văn tiền như vậy, ngươi còn muốn mua sách?” Một quyển sách cũng tốn thật nhiều tiền đi. Nhớ rõ hình như là mấy lượng bạc? Giá cụ thể nàng không rõ lắm, mua đồ vật này nọ, tất nhiên có người chuyên đi mua, đâu cần nàng tự làm?
“Chỉ là đi hiệu sách nhìn xem, chúng ta nếu muốn sống sót ở thế đạo này, đầu tiên phải hiểu được giải luật pháp Chu triều, sau đó mới sắp xếp tốt chuyện này.”
Lý Lê Hoa nói: “Dân chúng bình thường, ai sẽ để ý đến pháp luật, ngay cả Triệu Gia Trang, có mâu thuẫn, cũng là thỉnh người có danh vọng trong thôn đến giải quyết vấn đề, ai cũng không vui phải đi nha môn, nếu luật pháp dùng được thì vì sao dân gian còn có tư thiết công đường?”
“Ý của ta là, hiểu biết luật pháp Chu triều, về sau gặp chuyện không đến nỗi không hiểu chút gì.” Làm đế vương, hiểu biết luật pháp một triều đại, cũng có thể từ trong luật pháp này tìm được con đường sống, cũng không nhất định là muốn dùng khi thưa kiện.
“Ít nhất, chúng ta sẽ không vì không rõ, mà bất tri bất giác bị cuốn vào trong kiện tụng. Mặt khác, đi hiệu sách, ta muốn hỏi một câu, có thể có nghề chép sách không, đến lúc đó cũng có thể kiếm tiền.”
Lý Lê Hoa nghe xong, nói: “Nếu thật muốn chép sách, vẫn là ta đi, bởi vì theo ta biết, Triệu Thủy Sinh là người không biết chữ, mà Lý Lê Hoa, bởi vì có phụ thân là lão đồng sinh, nàng biết viết chữ cũng là hợp tình hợp lý.”
Thật để Triệu Thủy Sinh người không biết chữ đi chép sách, vậy quá kỳ quái.
Triệu Thủy Sinh nghe xong buồn bực, hiện tại Triệu Thủy Sinh này, đánh nhau đánh không lại thê tử của mình, ngay cả viết chữ còn không tốt như thê tử, hoàn toàn là phế vật.
Chẳng lẽ thật sự để cho thê tử nuôi sống mình, vậy tuyệt đối không phải ý nguyện của Triệu Thủy Sinh.
Nếu Lý Lê Hoa đã biết suy nghĩ của Triệu Thủy Sinh, khẳng định sẽ châm biếm, nàng cũng không phải muốn nuôi sống Triệu Thủy Sinh, chẳng qua hiện tại hai người là một cặp châu chấu cùng trên một sợi dây thừng, trước tiên phải vượt qua cửa ải khó khăn này mới được.
Nhà mẹ đẻ Lý Lê Hoa là đức hạnh kia, thật muốn hòa li, đoán chừng là từ ổ sói Triệu gia rớt vào hang cọp Lý gia này.
Nhưng thật ra nương Lý Lê Hoa còn quan tâm nàng một chút, nhưng rõ ràng nương Lê Hoa có nói cũng như không. Chủ gia đình là cha Lê Hoa vừa thấy là biết người đọc sách cổ hủ, đoán chừng nếu nàng đưa ra ý định hòa li, bên kia tuyệt đối có thể không nhận nữ nhi này ngay lập tức.
Hơn nữa còn có đại tẩu ghét bỏ mình, về Lý gia càng không được tự nhiên.
Quả nhiên là một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán. Hai người đều vì tiền mà nhọc lòng.
“Mặc kệ, ngày mai ta đi tú phô hỏi, có thể làm chút việc thêu thùa hay không.” Lý Lê Hoa bực bội nói.
Triệu Thủy Sinh lập tức nói: “Không được, ngươi không thể đi làm.” Để thê tử của mình làm loại việc thêu thùa này hắn còn là nam nhân hay không?
“Ngươi quản ta?” Lý Lê Hoa sao lại không biết ý nghĩ của Triệu Thủy Sinh, chính là nam nhân ở bên ngoài làm gia nghiệp, nữ nhân ở trong phòng giúp chồng dạy con.
“Suy nghĩ một chút về thân phận của ngươi hiện giờ đi. Đừng còn nghĩ giống như trước kia, quản người!”
Làm hoàng đế nói một không hai, đáng tiếc hiện tại hắn chỉ là nông phu bình thường, đầu thai là một kỹ thuật để sống, đời trước hắn đầu thai tốt, cho nên cao cao tại thượng, đáng tiếc đời này, chính là nhi tử nhà nông dân, mà làm thê tử nông phu, ai còn đại môn không ra nhị môn không bước?
Hơn nữa, từ sau khi thành Lý Lê Hoa, tuy rằng nàng có những chuyện không dễ dàng, tỷ như phương diện sạch sẽ là không có cách nào như ý, nhưng so với trước kia thì tự do hơn nhiều.
Lúc trước khi còn là thiên kim đại tiểu thư, các loại quy củ, nhìn trời cũng là bầu trời hình vuông, xuất môn cũng là tham gia yến hội nhà người khác, sau đó vào cung, chính là một bầu trời hình vuông lớn hơn nữa, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không về được, vì tranh đấu với các loại nữ nhân, hoàn toàn bị bắt sống thành như vậy.
Hiện giờ là Lý Lê Hoa, tuy rằng không có tiền, lớn lên cũng không đẹp như Lý Thục Trinh, nhưng nàng có thể tùy tiện ra đại môn, cũng có thể lớn tiếng cãi nhau với người khác, nếu có khả năng, ngay cả đánh nhau cũng được.
Cả người đều thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều.
Quá khứ vinh hoa phú quý là gia tộc cấp cho, hiện giờ có thể dựa vào bản lĩnh của mình, qua ngày thật rực rỡ, tại sao lại không thể?
Hiện tại nàng làm việc còn mạnh hơn Triệu Thủy Sinh, trong tay còn có tay nghề nữ hồng, suy nghĩ về việc Triệu Thủy Sinh bị nín nghẹn, đã cảm thấy tâm tình thực sảng khoái.
Đừng nói nàng vui sướng khi người gặp họa, thật sự là đời trước, vẫn luôn là nàng chịu nghẹn khuất.
Triệu Thủy Sinh cũng bị nghẹn đến nín thở, nhưng biết nay đã khác xưa, “Thêu thùa may vá đôi mắt không tốt.” Rõ ràng là vì nàng suy nghĩ, sao nàng còn giận dỗi như vậy?
Chẳng lẽ thật là đời trước thiếu nàng? Nhưng đời trước rõ ràng là, thôi, không nói cái này, ít nghĩ về chuyện đời trước chút đi.
“Chúng ta nói chuyện cho tốt, ngươi cũng không cần tức giận, ta nói đi chép sách, có thể nói với người ta, ta là theo ngươi học, nếu muốn sinh hoạt ở chỗ này, ta cũng cần xuất lực.”
“Rõ ràng là ngươi cảm thấy nữ tử nên ngốc tại trong nhà, ta cũng nói rõ với ngươi, tình huống hiện tại của chúng ta, tổng cộng trên người cũng chỉ có mấy văn tiền này, ta sẽ thêu thùa, nghĩ thử xem, ở trấn trên người có tay nghề có thể vượt qua tay nghề của ta không có mấy ai đâu. Đã có tay nghề này, vì sao không lấy ra dùng? Một hai bắt ta không làm gì cả? Ngươi có biết hay không, ta tự mình kiếm tiền, ta càng có tự tin, mà người khác kiếm tiền, ta dùng còn cảm thấy bị người khác ban ân huệ. Ngươi muốn đi chép sách, ta cũng không phản đối, tranh chấp nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta ai có bản lĩnh gì thì dùng cái đấy đi.”
Lý Lê Hoa cũng cảm thấy tính tình mình có hơi dễ nóng giận, như vậy thật không tốt, đã nói tốt muốn quên chuyện trước kia. Chỉ là người thì rốt cuộc cũng là người, không phải thánh nhân, không dễ dàng quên chuyện xưa như vậy. Nàng cảm thấy mình về sau cần chú ý hơn chút.
Hai người xem như đạt thành nhận thức chung, ngày hôm sau trả phòng, không trả phòng thì cũng không có tiền thanh toán.
Bọn họ thương lượng, đi hiệu sách trước, nhìn xem có cho chép sách hay không, như vậy có thể kiếm được tiền mặt.
Hai người đều là khi còn ở Đại Hạ nghe người bên cạnh nói. Đây là một trong những cách kiếm tiền của học sinh bần hàn bên ngoài.
Nhất định có thể dùng được cách này.
Kỳ thật hai người đều hơi lo lắng, vạn nhất chữ của Chu triều không giống chữ Đại Hạ, như vậy chẳng phải hai người bọn họ đều thành mù chữ?
“Chuyện này cũng không đáng ngại, chép sách chủ yếu là nhìn sách sao chép, như vậy, chúng ta sẽ không chép sai.”
Từ khi sinh hạ tới một hai tuổi, đã bắt đầu tập viết, chẳng sợ nó là chữ tượng hình, cũng có thể viết rất tốt.
Ông chủ hiệu sách thấy một đôi tiểu phu thê này, nhìn cũng không giống như là có thể đọc sách.
“Cái gì? Các ngươi muốn chép sách?” Ông chủ hiệu sách nghe xong muốn cười, “Đừng nói giỡn với ta, cửa hàng sách này của ta có cho chép sách, nhưng không phải ai cũng có thể tới làm việc này, bút giấy mực đều cần tiền, lãng phí thì các người bồi thường, sách ta cần sao chép đều là muốn bán, trên mặt không thể dính chút mực nào, các ngươi đừng tới quấy rối.”
Đến lúc đó làm hỏng rồi còn không bồi thường nổi, ông còn phải lăn lộn một trận.
Lý Lê Hoa nghe xong nói: “Ông chủ, ngài còn chưa thử qua, làm sao biết chúng ta không làm được? Cha ta cũng là đồng sinh, khi ta còn nhỏ cũng theo cha viết chữ, như thế này được không, ngài lấy chút giấy bỏ đi, để chúng ta thử một lần, không phải được sao? Nếu không tốt, chúng ta tuyệt đối không nói gì nữa. Cũng không chậm trễ ngài bao lâu đâu.”