Editor: Masha
Người đục nước béo cò, việc này ai cũng không dám bảo đảm không có, xem, ngay cả người như Hà Thúy Cô cũng nghĩ đến chuyện bắt cóc, người khác khẳng định cũng có thể nghĩ đến.
Bất quá Lý Lê Hoa lại cảm thấy khả năng bắt cóc rất thấp, vì nếu thật là bắt cóc, thì buổi tối nên có tin tức, bởi vì bọn bắt cóc kéo dài thời gian càng lâu, càng bất lợi với bọn họ.
Nhưng mọi việc không có tuyệt đối, nói không chừng bọn bắt cóc muốn bọn họ nôn nóng chờ đợi cả đêm, sau đó ngày hôm sau lại đưa tin tức.
Vì thế mọi người đều đi nghỉ ngơi, Lý Lê Hoa và Trương Vân Nhi đến phòng ở ban đầu của bọn họ ở, Hà Thúy Cô cũng không dám nói không chuẩn bị cho bọn họ, hiện tại ả thành chó rơi xuống nước, còn không biết cuối cùng có kết quả gì đâu.
Hà Thúy Cô nhìn thấy hai chị em dâu, nghĩ theo chân bọn họ khóc lóc kể lể một phen, nhưng Lý Lê Hoa và Trương Vân Nhi sao rảnh rỗi nghe ả khóc lóc kể lể?
Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này là ả làm sai, vì sao ả không nói cho ai cả, chỉ vì lời đồn mơ hồ kia mà làm thất lạc bà bà?
Nói lớn, đó chính là bất hiếu, nếu bà bà không có chuyện còn tốt, một khi có chuyện, con dâu như ả còn không bị người khác thóa mạ chết?
Hôm nay lăn lộn lâu như vậy, mọi người đều kiệt sức, ai còn sức lực nghe ngươi khóc lóc kể lể.
Hà Thúy Cô không thể nào khóc lóc kể lể, ả thật sự hận không thể khóc lớn một hồi, vàng không tìm được, còn ra chuyện lớn như vậy, về sau sống như thế nào đây.
Bởi vì trong lòng lo lắng chuyện này, cho nên cả nhà cũng đều không ngủ tốt. Buổi sáng ngày hôm sau, một người hai người đều có quầng thâm mắt.
Bởi vì sợ thật sự là bắt cóc tống tiền, cho nên chờ cả một buổi sáng, miễn cho báo quan lại chọc giận bọn bắt cóc.
Chỉ là một buổi sáng đã trôi qua, cũng không gặp người nào đưa bất luận tin tức gì lại đây, như vậy thì không phải bọn bắt cóc, bằng không sao lúc này còn án binh bất động.
Triệu Thủy Sinh phải lên xe ngựa đi quan phủ báo án, ai biết lúc này, lí chính Triệu đại gia lại đây, thở hồng hộc. Nói với cả nhà: “Nhanh chóng đi nha môn nhìn xem đi. Quan phủ bắt được một đám thổ phỉ, bọn chúng còn giết vài người dân. Có người nhìn, nói trong đó có một người rất giống đệ muội.”
Tuy rằng đây là tin tức xấu, nhưng ai bảo ông là lí chính đây, quan phủ muốn phái người nhận thi, ông không đi nói, còn chậm trễ chuyện này.
Lão Triệu ngây người, tuy rằng có đôi khi cảm thấy lão bà tử là người đặc biệt không nói lý lẽ, nhưng ai có thể ngờ bà ta lại chết như vậy.
Triệu nhị thúc nói: “Đại ca, huynh trước đừng hoảng hốt, bảo mấy huynh đệ Kim Sinh đều đi xem, nói không chừng là lầm.”
Hà Thúy Cô sợ tới mức là cả người đều mềm, nếu bà bà thật sự đã chết, ả làm thế nào.
Đúng rồi, ả còn có Thiết Đản, có Thiết Đản, đến lúc đó công công cũng sẽ mềm lòng.
Mấy người Lý Lê Hoa không đi theo cùng, chỉ là không khí nhà này cũng không tốt, nếu Triệu bà tử thật sự đã chết, như vậy phải bắt đầu làm tang sự. Quan tài cho lão Triệu và Triệu bà tử còn chưa có chuẩn bị đâu.
Hà Thúy Cô là dạng này, Trương Vân Nhi cũng mới gả lại đây chưa bao lâu, chính nàng còn có mang, đến lúc đó cũng chỉ có thể phiền toái Triệu nhị thẩm hỗ trợ.
Cũng may Triệu nhị thẩm cũng có hai người con dâu, nếu thật Triệu bà tử đã chết, cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Thời gian chờ đợi đặc biệt gian nan, mãi cho đến buổi chiều, mấy huynh đệ Triệu Thủy Sinh mới trở về, nhìn thấy trên xe chở quan tài, cả nhà liền hiểu rõ, Triệu bà tử thật bị thổ phỉ giết.
Hà Thúy Cô lập tức khóc lên, thanh âm lớn vô cùng.
Triệu gia chính thức làm tang sự.
Còn rốt cuộc chuyện như thế nào, quan phủ đưa ra đáp án là, bọn họ đã sớm chú ý có một đám thổ phỉ hành hung làm ác, nhưng lại không xét ra người ở đâu, cuối cùng mới truyền ra câu chuyện am Thủy Tiên có khất cái nhặt được khối vàng.
Đám thổ phỉ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên lẩn trốn vào am Thủy Tiên, bí mật mưu sự.
Mà Triệu bà tử là không cẩn thận nghe được bọn họ mưu tính, bị bắt, sau đó bị diệt khẩu.
Lại nói tiếp, cũng do chính Triệu bà tử không cẩn thận, am Thủy Tiên có nơi không thể đi, nhưng bà nhìn thấy có người đi vào, cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, đi theo vào, ai biết bị phát hiện, mà lúc này, người quan phủ cũng tới rồi, nhóm thổ phỉ muốn trốn, tuyệt đối sẽ không mang theo trói buộc là Triệu bà tử, vì thế liền giết người.
Phía quan phủ nói như vậy, còn nói nếu không phải do Triệu bà tử làm chuyện xấu, bọn họ cũng sẽ không khó khăn bắt đám thổ phỉ này như vậy, có sai dịch còn bị thương, nếu không phải xem ở mặt mũi Triệu tú tài, tuyệt đối sẽ bắt Triệu gia bồi thường tổn thất cho quan phủ.
Đương nhiên, còn bởi vì người Triệu gia đã chết, người quan phủ cũng không tiện bức bách người, vì thế chuyện này liền tính như vậy.
Triệu gia lãnh thi thể Triệu bà tử trở về, quan phủ cũng sẽ không truyền ra ngoài nói Triệu bà tử làm hỏng chuyện của bọn họ, rốt cuộc nói như vậy, quan phủ cũng rất mất mặt, nói bọn họ bố trí không nghiêm mật gì đó.
Mà Triệu bà tử bị thổ phỉ hung ác giết, là do vận khí không tốt.
Mà đầu đảng thổ phỉ, đúng là Ngưu Đại Bưu, hiện tại cũng đã bị bắt.
“Hóa ta Ngưu Đại Bưu thật đúng là thổ phỉ.”
“Có lợi hại cũng có ích gì, còn không phải bị bắt được?”
Mặc kệ người khác nói như thế nào, Triệu bà tử đã qua đời, phải xử lý tang sự của bà ta, thỉnh người, dựng lều tang lễ, sau đó lại thông tri các vị thân bằng quyến thuộc.
Bởi vì Triệu Thủy Sinh trúng tú tài, cho nên cũng có thật nhiều người chưa từng lui tới cũng lại đây tế bái.
Quan tài là Triệu Thủy Sinh trực tiếp mua trong huyện, dùng đều là nguyên liệu tốt.
Lý Lê Hoa làm con dâu, cũng mặc vào đồ tang bằng vải gai thô, mua ở cửa hàng một thất vải (tính số vải lụa gọi là thất, đời xưa tính dài bốn trượng là một thất), cũng đủ cả nhà dùng.
Triệu Xuân Hoa gào giọng tiến vào, vừa tiến đến, liền quỳ gối trước linh đường, khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói, nói nương ả mệnh khổ, sau đó còn muốn liều mạng với Hà Thúy Cô. Cuối cùng bị người kéo lại mới không tiếp tục náo loạn.
Chẳng qua hiện giờ Triệu Xuân Hoa đối với Hà Thúy Cô là vừa đánh vừa mắng, nhưng thái độ đối với Lý Lê Hoa lại đặc biệt tốt, còn quan tâm bụn nàng, đây là vì cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
“Nhị tẩu, tẩu đang hoài chất nhi của ta, sao có thể vẫn luôn quỳ? Không bằng ta đỡ tẩu đi vào phòng nghỉ ngơi đi.” Triệu Xuân Hoa ân cần nói.
“Không cần, thân thể ta rất tốt, dù không thoải mái cũng có Tam đệ muội chăm sóc ta.”
Bản tính Triệu Xuân Hoa, nàng xem đến rõ ràng, hiện tại ngay cả mẹ ruột chết cũng phải lợi dụng, Lý Lê Hoa không hề vui cùng nàng giao tiếp.
Lý Lê Hoa bẻ tay Triệu Xuân Hoa đang nắm chặt tay nàng ra, tiếp tục quỳ trước linh đường đốt vàng mã, Trương Vân Nhi dùng mông đẩy ả ra.
Triệu Xuân Hoa cảm thấy tay mình đau quá, Lý Lê Hoa này, sức lực thật đúng là lớn, đau chết ả!
Tuy rằng Triệu Thủy Sinh là tú tài, nhưng người trong thôn làm tang sự, cũng cần thời gian ba ngày, ba ngày sau phải nâng lên núi.
Vì thế ba ngày sau, nhóm hiếu tử đi theo quan tài lên núi.
Triệu Kim Sinh là trưởng tử, cho nên có hắn đưa linh bồn xuống, huynh đệ Triệu Thủy Sinh lấp đất.
Tang sự cuối cùng kết thúc. Bất quá chuyện còn chưa xong, bởi vì chất nhi nhà mẹ đẻ Triệu bà tử lại phải vì cô mẫu lấy lại công đạo, bắt Triệu gia hưu Hà Thúy Cô.
Rốt cuộc nếu không phải ả sơ sẩy lớn, Triệu bà tử cũng sẽ không chết sớm như vậy.
Mà nhóm ca ca tẩu tử Hà Thúy Cô không chịu, nếu thật hưu người trở về, vậy không phải ăn của bọn họ uống của bọn họ?
Chuyện không có lời như vậy, bọn họ cũng không thể đáp ứng.
Đại tẩu Hà Thúy Cô nói: “Không có công lao cũng có khổ lao, cô em chồng ta ngần ấy năm ở Triệu gia chịu thương chịu khó, hầu hạ cha mẹ chồng chưa nói, lại còn sinh một nhi tử cho Triệu gia, các người nói hưu liền hưu, còn có thiên lý hay không?”
“Đúng vậy!” Nhị tẩu Hà Thúy Cô lập tức nói: “Chuyện này chẳng lẽ Thúy Cô vui vẻ mong nó xảy ra? Muốn trách thì trách thổ phỉ, là thổ phỉ giết thím thông gia, các ngươi sao không đi tìm thổ phỉ báo thù, một hai phải ở chỗ này lải nhải dài dòng, chia rẽ hai vợ chồng, các ngươi cao hứng hay sao? Xem các ngươi có thể được cái gì tốt chứ!”
Hà Thúy Cô chỉ là có chút quan hệ với cái chết Triệu bà tử chết, nếu là bình thường, Hà Thúy Cô rời đi trước, Triệu bà tử cũng sẽ không chết, đều là thổ phỉ đáng chết, là bọn chúng gây ra, chẳng trách người khác!
Mà chất nhi Triệu bà tử nói với Triệu Kim Sinh: “Đại biểu đệ, đệ nói một câu, đệ vui vẻ sống cùng dạng bà nương như vậy? Cô mẫu dưới mặt đất sẽ nhìn đệ!”
“Ta thật thương cho Thiết Đản, đến lúc đó con không có nương, sống như thế nào đây, chờ cha con cưới vợ mới, con sẽ phải theo sau mẹ kế sinh hoạt, đánh chửi đều tùy người khác.” Hà Thúy Cô ôm Thiết Đản khóc, Thiết Đản cũng đi theo khóc.
“Được!” Lão Triệu lên tiếng, “Triệu gia sẽ không hưu người.”
Lời này vừa ra, Hà Thúy Cô yên tâm, ả biết, lão gia tử xem ở phân thượng Thiết Đản, sẽ không đuổi mình đi.
“Dượng, như vậy sao được? Ả chính là tai họa!” Một chất nhi Triệu bà tử nói.
Lão Triệu nói: “Ta đã già thế này, còn có thể tai họa ai đi? Cô mẫu các ngươi đã không còn nữa, thật muốn hưu người, ta và Kim Sinh đều thành quang côn, không xem những chuyện khác, xem ở mặt mũi Thiết Đản, cũng không thể hưu người, hài tử không có nương, về sau phải chịu tội! Bất quá, tức phụ lão đại, lần này như vậy, nếu lại có lần sau, ngươi lại làm ra chuyện này, ngươi cũng không cần phải nói gì, Triệu gia chúng ta không chứa nổi con dâu như ngươi! Ngươi nhớ rõ chưa?”
Hà Thúy Cô vội nói: “Cha, con biết sai rồi, con không bao giờ làm vậy nữa, về sau con nhất định thành thật kiên định sinh hoạt.”
Lão Triệu là có suy xét của mình, hiện tại ba nhi tử đều đã phân gia, nếu thật hưu Hà Thúy Cô, không chỉ Thiết Đản đã không có mẹ ruột, Kim Sinh về sau lại cưới vợ vẫn cần một số tiền, tiền lão bà tử hạ táng đều là Thủy Sinh ra, cũng không thể lại bắt Thủy Sinh cho tiền ca ca hắn cưới vợ.
Hơn nữa, ai biết cưới người tiếp theo là cái dạng gì, nếu so với Hà Thúy Cô càng không ra gì thì sao?
Nếu không có tôn tử là Thiết Đản, lão nhất định lập tức hưu người về nhà.
Lão Triệu đã lên tiếng, người khác nói gì cũng là vô ích, vì thế Hà Thúy Cô được lưu lại Triệu gia. Cả nhà bắt đầu giữ đạo hiếu.