Diệu Diệu cố gắng học tập không uổng phí, lúc đi chúc tết quả nhiên ai cũng hỏi tình hình học tập gần đây của Diệu Diệu.
Mãi đến lúc này, Diệu Diệu mới thấy đắc ý, cô ngẩng cao cái đầu nhỏ, kiêu ngạo nghe mọi người khen ngợi mình sau đó ngại ngùng đứng lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng trốn phía sau người thân.
Diệu Diệu cũng đi gặp Đường Nguyệt Xu. Ở học viện, thành tích Đường Nguyệt Xu rất cao cho nên đương nhiên là năm mới vui vẻ.
Diệu Diệu chúc mừng năm mới bạn bè xong mới hỏi: "Xu Xu tỷ tỷ, tỷ có gặp Lục ca ca không?"
"Muội đừng nhắc đến cậu ta." Đường Nguyệt Xu nói: "Ta lúc trước cũng đi theo mẫu thân tới cửa bái phỏng, cậu ta ngày thường không chịu học bài, vốn dĩ đã không phải người thông minh, lúc nào cũng nước tới chân mới nhảy, nghe nói là bị phụ thân nhốt trong nhà, ta còn chưa gặp cậu ấy đâu."
Diệu Diệu không khỏi đồng tình nói: "Lục ca ca thực đáng thương."
"Đáng thương cái gì chứ?" Đường Nguyệt Xu không đồng ý: "Ai bảo cậu ta lúc nào cũng không chịu học hành tử tế, bài tập phu tử giao cho thì không thèm làm, lên lớp cũng chỉ biết ngủ."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, xác thực có vài phần đạo lý, cũng không đồng tình nữa.
Ngày nghỉ của học viện có hạn, hết tết nguyên tiêu sẽ bắt đầu lên lớp. Cho nên kỳ nghỉ này dù chỉ là một giây thì mỗi học sinh đều vô cùng quý trọng, cố gắng chơi thật đã.
Diệu Diệu cũng vậy. Ngày tết, Nguyên Định Dã ngày nào cũng được ở nhà, Diệu Diệu hận không thể mỗi ngày đều dính lấy phụ thân, bản thân như trở thành cái đuôi nhỏ, Nguyên Định Dã đi đến đâu đều nhìn thấy cô đi theo.
Ban ngày ở cùng phụ thân, buổi tối ở trong mộng đi chơi với tiểu ca ca, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tới nhà mọi người chơi, lúc đó ai hỏi xong thành tích của cô cũng khen ngợi hết lời, còn có bao nhiêu là điểm tâm ngon ăn mãi không hết, cả tiền mừng tuổi cầm không xuể.
Lúc cô gặp Lục Việt thì khuôn mặt của mình đã tròn tròn hơn một chút, y phục nãi nãi vừa may cảm thấy có hơi chật căng làm Diệu Diệu phải cố hóp bụng lại.
Lục Việt thì ngược lại, cả người đều ủ rũ.
"Phụ thân ta thật quá đáng !" Lục Việt căm giận nói: "Không phải chỉ là điểm kém thôi sao? Ta cũng không phải đứa đứng bét, dựa vào cái gì mà đòi phạt ta? Mọi người đều được đi chơi mừng năm mới, mà ta thì cả ngày phải ở nhà đọc sách, ta thấy bản thân sắp biến thành quyển sách luôn rồi!"
Diệu Diệu còn chưa kịp an ủi thì cậu đã bỗng phấn chấn lại: "Chỉ là cũng không sao, phụ thân không phải quá nhẫn tâm, bây giờ đã cho phép ta đi chơi. May còn kịp, bằng không ta sẽ lỡ hội đèn lồng năm nay mất."
Diệu Diệu ánh mắt lập tức sáng rực lên: "Hội đèn lồng?"
"Đúng vậy." Lục Việt nhìn cô, chợt nhớ tới cái gì, thích thú ngẩng cao đầu: "Ta thiếu chút nữa đã quên, Diệu Diệu muội muội, trước đây muội không sống ở kinh thành. Hội đèn lồng ở đây vô cùng náo nhiệt, vào buổi tối hôm đó, gần như là tất cả mọi người đều sẽ ra đường, thậm chí còn đông đúc hơn ban ngày!"
Diệu Diệu hâm mộ: "Tuyệt đến vậy sao, muội chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng đấy."
Đường Nguyệt Xu nói: "Diệu Diệu muội muội, trước kia muội chưa từng tham gia hội đèn lồng sao?"
Diệu Diệu lắc lắc đầu.
Thôn Tiểu Khê thật sự rất hẻo lánh.
Nếu đi bộ thì ít nhất cũng phải mất đến một ngày mới lên được thị trấn, còn nếu may mắn thì có thể đi nhờ xe lừa lên, chỉ là thôn Tiểu Khê đông người nên chẳng được mấy ai có cơ hội.
Diệu Diệu chỉ được nghe người khác kể về hội đèn lồng, tết thượng nguyên trước kia, cô còn được ở cùng mẫu thân và Đại Hoàng, lúc đó mẫu thân sẽ thắp đèn dầu, dưới ánh đèn phản lên tường đưa tay tạo thành con thỏ, diêu hâu vô cùng ngộ nghĩnh.
"Vậy chờ đến tết thượng nguyên, chúng ta đưa muội đi chơi!" Lục Việt vỗ ngực nói: "Ở trong kinh thành, không có chỗ chơi nào là ta không biết."
Đường Nguyệt Xu bắt đầu kể về các trò chơi trong lễ hội, Diệu Diệu càng nghe càng thích thú.
Cô hẹn bạn bè đến ngày nguyên tiêu sẽ cùng nhau đi chơi, tối hôm đó còn hỏi Tuyên Trác trong mộng.
"Tiểu ca ca, huynh có được đi hội đèn lồng ở kinh thành không?"
Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Ta đã ngắm rồi."
"Ngắm sao?"
Vào ngày nguyên tiêu, đứng trên tường thành của hoàng cung, dõi mắt trông về phía xa là có thể thu hết toàn bộ náo nhiệt của kinh thành vào trong mắt.
Tuyên Trác tưởng tượng ra để cô dễ hình dung, đến tết nguyên tiêu, toàn bộ kinh thành sẽ giăng đèn kết hoa, khắp các con phố đều đèn đuốc sáng ngời, cho dù là đứng trên cao thì không khí vui tươi cũng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
"... Nhưng ta không thể xuất cung cho nên chưa từng được chơi."
Diệu Diệu hỏi: "Vậy huynh đã chơi đố đèn chưa? Ngắm hoa đăng chưa?"
Tuyên Trác lắc đầu.
Diệu Diệu đồng tình nhìn cậu: "Vậy huynh cũng giống muội rồi."
Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Hôm đó trong cung sẽ mở tiệc thiết yến."
"Trong nhà muội cũng ăn tiệc mà!"
Diệu Diệu nhớ rất rõ, vào ngày nguyên tiêu sẽ có món thang viên(). Thang viên tròn tròn, cắn một cái là hết, bên trong là vừng đen, vừa ngọt vừa thơm, trước kia khi làm xong cữu nương chỉ cho cô ăn một cái duy nhất nên Diệu Diệu rất quý trọng.
() Thang viên (hay còn gọi là Chè thang viên, phương ngữ Nam Bộ đọc trại làsũi dìn, suỷ dìn) - là món bánh trôi tàu có nguồn gốc từ Trung Quốc. Sủi dìn làm bằng bột gạo nếp, nhân đậu xanh hay vừng đen.
Tuyên Trác hơi mím môi, buồn bã nói: "Đáng tiếc ta không thể xuất cung, nếu không thì đã có thể chính mắt nhìn thấy rồi."
"Không sao đâu." Diệu Diệu an ủi cậu, vỗ ngực cam đoan nói: "Tiểu ca ca, không phải còn có muội sao? Chờ muội xem hội đèn lồng, sau đó biến ra trong mộng cho huynh xem."
Diệu Diệu nói: "Hiện tại muội còn chưa được xem, chúng ta thử tự tạo ra đi?"
"Tự tạo?"
Vừa dứt lời, giấc mơ lập tức biến thành màu đen.
Tối như mực, không nhìn thấy gì sau đó bỗng có một ngọn đèn sáng lên nhưng chỉ chiếu sáng một góc.
Mà trước mặt bọn họ xuất hiện một bức tường.
Bức tường này là tường đá của nhà bình dân, ngọn đèn chiếu sáng lên bức tường, có một cái bóng của bàn tay nhỏ bé xuất hiện, năm ngón tay mở ra lại khép lại. Là của Diệu Diệu.
Tuyên Trác cũng không nhịn được cũng vươn tay ra, quả nhiên bóng tay của cậu cũng xuất hiện.
Diệu Diệu quay sang nhìn cậu, rất nhanh, hai tay hợp lấy nhau, sau đó lại tách ra, hai ngón cái quấn lấy nhau, các ngón còn lại thì dang ra tạo thành hình như hai cái cánh, cô nhẹ nhàng di chuyển, nó biến thành một chú chim nhỏ đang vỗ cánh bay.
Diệu Diệu cười tươi: "Tiểu ca ca, huynh xem, cái này là tạo hình trên bóng đấy!"
Tuyên Trác tò mò, cũng học theo Diệu Diệu, hai thủ khép lại cùng nhau, tay cậu lớn hơn Diệu Diệu một chút, nhưng lại không linh hoạt lắm, tạo ra giống hình con chim gãy cánh hơn.
Diệu Diệu lại tiếp tục biến hóa ra các con vật.
Con thỏ, chó, mèo, ngựa, đủ loại động vật xuất hiện tại trên tường, Tuyên Trác muốn học theo nhưng Diệu Diệu thay đổi nhanh quá, cậu còn chưa định hình kịp thì trên tường đã hiện ra một con vật khác rồi.
Cậu làm đi làm lại cuối cùng trên tường vẫn chỉ là con chim gãy cánh.
Diệu Diệu mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: "Tiểu ca ca, huynh không biết cái này sao"
Từ lúc Tuyên Trác xuất hiện trong mộng đều là thần tiên không gì không làm được, Diệu Diệu không ngờ cũng có cái mà cô lại giỏi hơn thần tiên ca ca, nhất thời ánh mắt sáng lên.
Cô vui vẻ nói: "Vậy muội chỉ cho huynh!"
Tuyên Trác nghiêng đầu sang.
Trong mộng, ánh sáng chỉ có duy nhất ngọn đèn kia, hai người ngồi xổm ở góc tường, ánh sáng lờ mờ chiếu lên mặt khiến đôi mắt Diệu Diệu hiện lên thủy nhuận sáng ngời, đen bóng như chấm nhỏ.
Diệu Diệu vươn tay, một chú chim nhỏ xuất hiện trên tường, nó đang bay qua bay lại thì trong một thoáng chốc bỗng có một một con chim rất to. Ở góc tường chật hẹp có hai tiểu hài tử vui đùa với nhau.
Quá khứ của tiểu cô nương và cậu không giống nhau, nhưng với sự tưởng tượng trong giấc mơ này, vào mỗi ban đêm, cậu đều có thể ở góc tường này, với ngọn đèn dầu này mà vui vẻ cả buổi tối.
...
Vào tết nguyên tiêu, trời còn chưa tối mà Diệu Diệu đã đứng chờ ở ngoài cửa.
Đứng ở đó mà đã nghe thấy âm thanh huyên náo ngoài phố, người đi lại ngày một đông càng làm Diệu Diệu thêm khẩn trương.
Diệu Diệu dắt Đại Hoàng, liên tục quay đầu nhìn vào trong nhà, mãi cũng thấy Nguyên Định Dã đi ra, bèn sốt ruột thúc giục hắn nhanh xuất phát. Hôm nay lão tướng quân và lão phu nhân không muốn đi nên chỉ có phụ thân đi cùng.
Đến lúc tới chỗ đã hẹn, Đường Nguyệt Xu cùng Lục Việt quả nhiên đã chờ ở đó. Nguyên Định Dã ra nói chuyện với hai trưởng bối nhà họ, còn Diệu Diệu thì lén nháy nháy mắt với hai bằng hữu của mình.
Trong tay bọn họ đều có một cái đèn hoa đăng nhỏ, lực chú ý Diệu Diệu lập tức bị hấp dẫn, cô ngước lên nhìn phụ thân, Nguyên Định Dã cúi đầu thấy tay cô đang chỉ vào một sạp hàng bán hoa đăng cách đó không xa.
Diệu Diệu chọn một cái có hình chú cá vàng nhỏ, vui vẻ cầm trên tay, hai búi tóc trên đầu vì thế mà cũng lắc qua lắc lại.
Cô một tay ôm hoa đăng, một tay cầm tay phụ thân, chỉ có thể quay đầu nói với Đại Hoàng: "Đại Hoàng, ngươi phải theo sát ta, nơi này rất đông người!"
"Gâu!"
Nơi đông đúc như thế này rất phức tạp, trên người Diệu Diệu cũng không có gì đáng giá, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Đại Hoàng. Cũng may Đại Hoàng rất ngoan ngoãn đi theo ngay sau cô, một tấc cũng không rời.
Rất nhanh, Diệu Diệu bắt đầu hoà vào không khí lễ hội.
Sắc trời dần tối, đèn đuốc trên đường đều sáng bừng lên, ban đêm mà lại sáng lung linh như ban ngày, chỗ ngã tư đường hai bên bày đầy các sạp hàng, mùi thức ăn bay khắp các con phố, còn có cả các loại đồ chơi đa dạng đủ màu sắc rực rỡ, Diệu Diệu hai tay cầm không hết, thế là phụ thân bèn bế cô lên vai để hắn cầm hoa đăng nhỏ, còn hai tay mình thì xách túi bánh nhân thịt đang nóng hổi.
Nguyên Định Dã nhắc nhở: "Hay là ngồi xuống rồi từ từ ăn."
"Phụ thân, không sao đâu, con ăn được mà." Diệu Diệu vươn tay ra, còn có cả vụn bánh rơi xuống.
Lục Việt thèm thuồng, quay đầu lại: "Phụ thân, con cũng muốn..."
Lục phụ nhăn mày, giơ một tay lên, cậu lập tức nuốt câu định nói vào, không dám hé răng ra nữa.
Diệu Diệu mở to hai mắt tò mò nhìn ngắm bốn phía.
Nguyên Định Dã thân hình cao lớn, Diệu Diệu ngồi trên vai là có thể thu hết cảnh sắc xung quanh vào tầm mắt, dù bây giờ vẫn còn sớm nhưng người đi lại trên đường đã rất đông, thường đi thành các nhóm nhỏ.
Diệu Diệu thích thú vô cùng, nói liên tục, nói cách đó không xa có người bán kẹo hồ lô, xa xa dưới mái hiên có mấy người đọc sách đang thảo luận thi thư, còn có quán ăn... Bỗng nhiên, Diệu Diệu ngừng lại.
Tất cả mọi người đang chờ cô nói tiếp, Lục Việt thấy vậy bèn ngẩng đầu lên: "Sao vậy ? Diệu Diệu? Quán ăn đó có cái gì à?"
Diệu Diệu khẩn trương nắm lấy tóc phụ thân.
Tầm mắt cô nhìn vào chỗ đứng cách đó không xa, nuốt nước miếng.
"Muội... Muội nhìn thấy kẻ trộm!" Diệu Diệu nhanh chóng quay đầu lại, thấy Đại Hoàng vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, lúc này mới thở phào một hơi, rồi lại lo lắng nhìn qua.
Kẻ trộm kia vừa nhân lúc đông người đã lén lấy trộm túi tiền của người đi đường.
"Phụ thân!" Diệu Diệu vỗ vỗ vào phụ thân đại tướng quân uy vũ của mình: "Mau, bắt lấy kẻ trộm!"
So với Nguyên Định Dã thì Đại Hoàng phản ứng nhanh hơn, nó dáng người linh hoạt băng qua đám người, trong thoáng chốc đã đi được rất xa.
"Đại Hoàng, hướng đó!" Diệu Diệu thúc giục: "Phụ thân, mau nhanh lên!"