Dùng xong bữa tối, nghỉ ngơi một lúc, mọi người bắt đầu lên đường.
Đi tới nửa đêm, mọi người hơi buồn ngủ, tốc độ chậm lại.
Phía trước đến một khu rừng rậm, sắc mặt Tả Lãng đột nhiên trầm xuống, hắn quay đầu hét to: "Mọi người giữ vững tinh thần, qua khu rừng núi này là sẽ tới nhanh thôi."
Tử Vi ngẩng đầu nhìn khu rừng rậm kia, trong đêm tối, chỗ đó tối như mực, giống như quái vật ngồi xổm ở đó.
Tử Vi nắm chặt roi mềm trong tay.
Nàng lấy mấy quả đạn pháo, đây là buổi tối, nàng sợ làm bị thương người và bảo mã của mình, nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ thì nàng không muốn dùng.
Tử Vi nhìn chằm chằm chỗ cao phía trước, đột nhiên thấp giọng nói: "Tả Lãng, có mai phục!" Tay nàng chỉ về phía cái cây hơi rung nhẹ.
"Nhìn thấy rồi.
Mọi người cẩn thận, có mai phục!" Tả Lãng thấp giọng dặn dò.
Một tiếng huýt bén nhọn, không biết có bao nhiều người từ trên trời rơi xuống! Bọn họ nằm trong tay loan đao, mặt đeo mặt nạ, trong đêm tối chỉ thấy đôi mắt tỏa sáng lấp lóe.
Bọn họ nhảy xuống từ trên cây, nắm loan đao chạy về phía vệ sĩ của đội kỵ mã.
Chỉ giết người, không động vào ngựa.
Vệ sĩ của Tả Lãng cũng không phải dạng vừa, phấn khởi nghênh chiến.
Trong chốc lát bóng người đông đảo, ảnh đạo bóng kiếm lấp lóe như ma quỷ.
Vệ sĩ của Tả Lãng vội vàng áp sát vào nhau, làm thành một vòng tròn lớn, như tường đồng vách sắt bao vây bảo mã bên trong, bên ngoài có một vệ sĩ bị đánh ngã, vệ sĩ bên trong lập tức bổ sung.
Tả Lãng đuổi Tử Vi vào trong vòng tròn, Tử Vi vui vẻ đồng ý, với kỹ năng của nàng, nàng ở vòng ngoài hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, nàng cầm lấy cây sáo nhỏ thổi về phía kẻ địch, nàng căn rất tốt, khoảng cách này cũng phù hợp, ở giữa vòng, châm độc đánh trúng bảy tám kẻ địch.
Nhưng người trong vòng dần dần ít đi, Tử Vi phát hiện rất nhiều người đã không còn trên ngựa.
Nàng nhìn thấy kẻ địch không hề có ý định rút lui, hơn nữa người của đối phương cũng rất nhiều.
Tả Lãng bắn một quả cầu lửa màu đỏ lên bầu trời, quả cầu lửa bay lên bầu trời, mang theo một luồng khỏi trắng.
Tiếng la giết dữ dội đột nhiên vang lên, kẻ địch lại tiến công mãnh liệt, lần này, bọn họ bắn hỏa tiễn, hỏa tiễn bắn vào thân người, người chết ngựa sợ hãi!
Có hai con ngựa hoảng sợ kêu ré lên muốn chạy ra khỏi vòng vây, con ngựa kia chạy qua người Tử Vi
Tử Vi bắt lấy dây cương, vứt bỏ Đạp Tuyết của mình, xoay người nhảy lên con ngựa hoảng sợ kia.
Hỏa tiễn tiếp tục bắn tới, Tả Lãng dẫn người bảo vệ ngựa, Tả Minh dùng một cây đạo lớn, tung bay lên xuống, hắn nhìn có vẻ gầy yếu nhưng thực tế vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đánh mũi tên phóng tới về chỗ cũ!
Tử Vị bắt lấy dây cương, cứ thế siết con ngựa kia ở nơi đó!
"Cô không muốn sống à!" Sau lưng Tả Lãng gầm lên giận dữ.
Lần đầu tiên Tử Vi nghe thấy hắn lớn tiếng quát mình như thế, bèn giật mình.
Tả Lãng đã đưa tay tóm nàng từ trên con ngựa kia về ngồi lên lưng Đạp Tuyết.
"Cô có biết, con bảo mã này sẽ khiến cô mất mạng không! Cô cứ ở bên trong bảo vệ tốt chính mình là được!" Tả Lãng lớn tiếng nói với Tử Vi.
Hỏa tiễn còn đang không ngừng bắn vào, chiếu sáng nơi này như ban ngày.
Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa cộc cộc, hình như có thiên quân vạn mã đang chạy như bay tới.
Chỉ một lát đã nhìn thấy một đội người ngựa chạy vội tới.
Trên mặt Tả Lãng bình tĩnh lại: "Các huynh đệ cố chịu đựng, người của chúng ta đến rồi!"
Đoàn người kia khua đại đao, ngồi trên lưng ngựa, vây quanh ở đằng sau kẻ địch, nhanh chóng hình thành cục diện úp đánh trước sau.
Vệ sĩ bảo vệ ngựa nhìn thấy người của mình đến, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Kẻ cướp ngựa không đắc thủ, huýt một cái, vài trăm người để lại thi thể, nhanh chóng rút lui vào trong rừng.
Tả Lãng không đuổi theo, lập tức kiểm kê nhân số, sắp xếp đội hình.
Có hai mươi lăm con ngựa đã không còn người, còn ngựa không thiếu một con.
Kỵ binh vừa rồi chạy tới giải vây áp vào người Tả Lãng nói vài lời gì đó rồi lập tức dẫn đội ngũ rời đi.
Đám vệ sĩ chôn những người chết trận, sắp xếp đội ngũ tiếp tục xuất phát.
Tả Lãng đi đến bên cạnh Tử Vi: "Này, buồn ngủ không?"
Tử Vi không để ý tới hắn.
Tả Lãng đưa cho nàng một bầu rượu: "Nào, uống một ngụm cho tỉnh táo tinh thần."
Tử Vi vẫn không để ý tới hắn.
Tả Lãng nói: "Ta xin lỗi cô, vừa rồi thái độ của ta không tốt, thế nhưng cô có biết vừa rồi cô nguy hiểm cỡ nào không? Những mũi tên kia không có mắt, hơn nữa những bảo mã đó không phải có thể tùy tiện khống chết Ngựa mất thì mất, nhưng người không thể xảy ra chuyện!"
Tả Lãng lại đưa một cái túi đồ: "Này, thịt bò khô, ăn không?"
Tử Vi đoạt lấy: "Ăn chứ, sao lại không ăn!"
Tả Lãng đưa rượu qua: "Rượu ngon này cũng rất hân hạnh mời cô uống một ngụm?"
Tử Vi bật cười: "Về sau không được lớn tiếng nói chuyện với ta như vậy!"
"Được, ta biết rồi." Tả Lãng ôn hòa đồng ý.
Tử Vi ngửa cổ uống một hớp rượu, đưa cho Tiểu Tỉnh, quay đầu hỏi Tả Lãng: "Những người vừa rồi là ai?"
Tả Lãng nói: "Cũng là bảo vệ ngựa, ta chia đội bảo vệ ngựa làm hai nhóm, tránh để quá rêu rao!"
"Cáo già!" Tử Vi cười khen ngợi hắn.
Tuy nàng quen biết Tả Lãng thời gian rất ngắn, lại như bạn tốt nhiều năm, ở chung vô cùng dễ chịu.
Tả Lãng rất thích ở cùng Tử Vi, Tử Vi có kiến thức của tiểu thư khuê các, nhưng không có sự ngại ngùng và rụt rè của nữ tử nhà cao cửa rộng, tính tình nàng cởi mở lại hoạt bát, rất thú vị.
Sau nửa đêm thuận lợi hơn rất nhiều, hừng đông, mọi người đều yên lòng.
"Phía trước là đến Phồn thành, mọi người đừng lơ là, chúng ta giao ngựa cho tướng quân Thượng Quan trước, sau đó đi nghỉ ngơi sau!" Tả Lãng lớn tiếng dặn dò.
Mọi người vung roi thúc ngựa, tiến vào Phồn thành.