Lê Hiên cười khẩy: “Rất tốt. Các nàng quả thực là thê tử tốt của trăm.”
Hàn quay người nhìn Lưu Tuệ: “Bây giờ nói cho trẫm biết, người thực sự giết chết tiểu hoàng tử là nàng phải không?”
Lưu Tuệ không gật đầu, cũng không lắc đầu. “Nàng vẫn luôn liên lạc với Nhan Hương đúng không? Vào thời gian thị vệ giao ban, hoặc khi trời mưa bọn họ lười biếng, nàng phái người liên lạc với Nhan Hương đúng không?”
“Đúng.”
“Nàng và Nhan Hương vẫn luôn liên lạc, bao gồm cả chuyện lãnh cung cháy cũng liên quan đến nàng đúng không?” Trên mặt Lê Hiên cười, nụ cười kia khiến cho người ta nhìn mà hoảng sợ.
“Đúng vậy, thiếp cung cấp thứ Nhan Hương cần.” Lưu Tuệ thừa nhận tất cả.
“Nàng bảo tất cả phi tử của trẫm đều tham dự, nàng cảm thấy như vậy trầm sẽ không thể bắt họ sao? Lưu Tuệ, nàng càng ngày càng to gan. Trẫm vốn cho rằng nàng là người biết tiến lui. Người đâu, đem..”
Lê Hiên còn chưa dứt lời, bên ngoài có hai cái phi tiêu đồng thời bay vào, một cái bån về phía Lưu Tuệ, một cái khác bắn về phía Tử Vi.
Lê Hiên vung tay áo hất phí tiêu ra, ôm Tử Vi qua một bên.
Lưu Tuệ lập tức ngã xuống đất bỏ mạng.
Cổ Phàm, Dương Thạc và Nhiếp Lăng Hàn đã bay ra ngoài, bên ngoài không hề có tiếng đánh nhau.
Lê Hiên nghi ngờ nhìn cửa, lát sau, Cổ Phàm chĩa kiếm áp giải một người đi vào.
Là Nhan Hương.
Mái tóc trắng phơ của nàng ta xõa trên vai, búi tóc trên đỉnh đầu được cài bằng trâm bạc, sắc mặt trắng xanh, trên môi hiện ra một lớp bột màu trắng, mặc y phục màu xanh. Cố Phàm chỉ kiểm về phía nàng ta, nàng ta không hề e ngại, đi thẳng về phía trước.
“Dừng lại, Ý phi dừng lại!” Cổ Phàm ngăn nàng ta lại.
Nhan Hương đứng ở đó nhìn Lê Hiên. Lê Hiện đã từng nói, đời này không gặp lại nàng ta nữa. Thể nhưng nàng ta luôn có cách để nhìn thấy hắn.
Trận hỏa hoạn ở lãnh cung là do nàng ta phóng hỏa đốt lãnh cung, nàng ta gặp hắn một lần. Về sau nàng ta bị giam vào Phương cung, qua khe cửa, nàng ta có thể nhìn thấy bất cứ ai đi ngang qua
. Thế nhưng từ khi hắn nhốt nàng ta vào Phương cung, hắn chưa từng đi qua trước cửa Phương cung.
Về sau nàng ta nhìn thấy Tử Vi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Vi qua khe cửa, nàng ta đã biết, hắn nhất định sẽ cưới Tử Vi, hơn nữa, Tử Vi sẽ thay thế Tuyết Yên. Điều này sao có thể?
Nàng ta cũng nhìn thấy Lê Tử An con của hắn, nàng ta nghe Lưu Tuệ nói Hoàng thượng đặt Hoàng tử dưới tên của Tuyết Yên. Đó là con trai của nàng ta. Điều này sao có thể?
Lê Hiện nhìn nàng ta chằm chằm.
Toàn thân Tử Vi phát run. Nhan Hương cứ thế đứng trước mặt nàng, như cơn ác mộng, dường như vĩnh viên không thể tỉnh lại.
Nhan Hương nhìn Lê Hiên, cười dịu dàng như nước: “A Hiên, đã lâu không gặp.”
Lê Hiên nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng lại đau khố.
Nàng ta chậm rãi đi lên trước, Lê Hiên đẩy Tử Vi ra sau lưng, Cổ Phàm ngăn Nhan Hương lại.
Từng giọt nước mắt của Nhan Hương rơi xuống từ khóe mắt: “A Hiên, sao chàng có thể đối xử với ta như thế? Ta làm tất cả mọi chuyện vì chàng, chàng lại yêu nàng ta!” Nàng ta chỉ vào Tử Vi.
Lê Hiên nói: “Nhan Hương, nàng đã sớm chết trong lòng trầm rồi. Bây giờ nàng đã không phải là Nhan Hương, nàng là người có thể giết cả con trai mình, nàng điên rồi!” “Đúng vậy, ta điên rồi, vì sao chàng lại muốn để An Nhi dưới tên Tuyết Yên? Đó là con trai của ta mà!” Nhan Hương hét lên.
Lê Hiện nói: “Khi đó trẫm chán nản, Lê Tử An lại là con trai duy nhất của trầm, Tuyết Yên là Hoàng hậu, Lê Tử An ở dưới tên của nàng ấy thì sẽ là con trai Vợ cả của trẫm, cũng sẽ là Thái tử của trẫm! Chẳng lẽ người thông minh như nàng không hiểu cả đạo lý đơn giản ấy sao? Cho nên, Nhan Hương đã sớm chết rồi!”
Nhan Hương cười khổ: “Thế nhưng chàng vừa mới nói, chàng muốn đưa An Nhi cho Lưu Tuệ là bởi vì chàng muốn cưới Tân Tử Vi sao?”
Lê Hiên lắc đầu: “Không, là bởi vì nàng. trẫm không ngờ nàng sẽ sống đến bây giờ. Trẫm rất hối hận vì không tự mình giết nàng.”
Mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Nhan Hương chăm chăm, chậm rãi đi về phía nàng ta: “Trẫm đã biết nàng phóng hỏa đốt lãnh cung từ lâu rồi, khi đó trẫm đã hiểu, nàng vĩnh viễn không biết hối cải. Trong lòng nàng chỉ có hận thù và chiếm hữu, nàng không có tình yêu. Trẫm không giết nàng, trầm cho rằng nàng sẽ tự sát!”
Nhan Hương chậm rãi lui lại. “Thế nhưng chấp niệm trong lòng nàng quá mạnh, trong lòng nàng không có con trai, cũng không có trâm. trăm là hoàng đế, sao lại không cân nhắc những chuyện này! Sau này Lê Tử An phải thừa kế nghiệp lớn, nàng là vết nhơ của nó! Nó không nên có người mẫu thân kinh khủng như nàng! Sau khi lãnh cung cháy, trẫm đã biết, Lê Tử An đã không có tư cách kế thừa giang sơn của trầm. Cho dù sau này trầm không có con nối dõi, trầm cũng sẽ giao giang sơn này cho Duệ vương, nhưng tuyệt đổi không phải là Lê Tử An! Nhan Hương, nàng hiểu chưa?”
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. “Cho nên, trầm quyết định đem Tử An cho Tuệ quý phi, cho nó một vùng lãnh thổ, để bọn họ sống cuộc sống tự tại, thế nhưng các nàng giết nó. Người ta nói gia đình để vương vô tình nhất, Nhan Hương, trầm đã hết sức với các nàng. Nàng tự ra tay đi.”
Lê Hiên xoay người.
Tử Vi nhìn thấy vẻ dứt khoát trên mặt Lê Hiên, quả thực người này vô tình với người khác, thể nhưng với Nhan Hương, hån thật sự đã tận tình tận nghĩa rồi.
Ai cũng có sai lầm, Tử Vi không hiểu vì sao Nhan Hương lại cố chấp như thế, hơn nữa, nàng ta có thể lợi dụng cả con của mình.
Cơ thể nàng không khỏi run lên, nàng thấy khóe miệng Nhan Hương khẽ cười khẩy, vệt sáng sắc bén lóe lên, nàng ta đâm dao găm trong tay áo ra.
Tử Vi không kịp né tránh, xung quanh vang lên tiếng hỗ sợ hãi.
Một bóng người màu đen nhanh chóng lao tới, đẩy Tử Vi sang một bên, ngón tay thon dài kẹp lấy lưỡi dao găm, ai ngờ, lực đạo của dao găm này không hề dừng lại, trực tiếp đâm vào bụng nam nhân!
Cơ thể hắn ngã xuống trước mắt Tử Vi, cách nàng nửa bước.
Tử Vi lảo đảo đi qua, quỳ gối bên cạnh người kia, hắn lại đưa tay ôm Tử Vi vào trong lòng.
Mọi người nhất thời ngớ ra, Bạch Thiếu Đình lớn tiếng sai bảo thị vệ đi gọi ngự y.
Nhan Hương cũng sửng sốt, nàng ta cười thê lương: “Vậy mà chàng lại cản đao thay nàng ta!”
Nhan Hương nói xong lại nhào về phía Tử Vi.
Trong mắt Lê Hiên chứa lệ nóng, hắn giơ bàn tay lên, lòng bàn tay sinh ra một luồng hơi nước màu trắng xanh, dần dân to ra, như một cây bông vải bao phủ lấy Nhan Hương, Nhan Hương không tiến lên được nữa. “Chưởng cây bông vải” Nhan Hương thấp giọng nói: “Chàng luyện thành chưởng cây bông vải thật rồi.”
Trong băng tuyết ngập trời, hai đứa bé đứng ngoài cửa gõ cửa, Lê Hiên mười tuổi còn không cao bằng Nhan Hương chín tuổi.
Nội thị cung nữ đã ngủ, không có ai mở cửa cho bon họ.
Hai đứa bé ôm ấp lẫn nhau ngồi ở cửa ra vào. Hôm nay bọn họ đi nhìn lén Võ trạng nguyên giảng bài, võ trạng nguyên là thầy của Thái tử. “A Hiên, một chưởng có thể khiến người ta ấm áp mà Võ trạng nguyên dạy cho Thái tử tên là gì ấy nhỉ?
” “Chưởng cây bống vải.” “
Ừm, chưởng cây bông vải. Nếu như ta có thể học được thì tốt quá, ta mà học được thì bây giờ đã có thể phát công, chúng ta sẽ không lạnh nữa.” Nhan Hương rụt cổ lại, vẻ mặt mơ ước.
Bình thường vào lúc bắt đầu, người ta chưa bao giờ nghĩ tới kết cục, cho rằng trồng hoa được hoa, trồng đậu được đậu. Thật tình không biết, có hoa không nở hoa, có đậu không kết quả.
Chưởng cây bông vải của Lê Hiên bao phủ lấy Nhan Hương, khiến cho người ta bất tỉnh chìm vào giấc ngủ, chậm rãi đứt tâm mạch, ý thức của Nhan Hương dần dần rã rời, nàng ta mim cười nhìn Lê Hiện: “A Hiện, thì ra chết trong tay chàng cũng không tệ.”