(Tình ý thâm sâu giữa đôi chân mày và trong trái tim)
Bên đầu kia điện thoại, Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Không được, nghỉ đông rồi anh về. Không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.”
—
Cố Hoài Y bưng tô canh sườn hầm bí vào trong nhà ăn, cẩn thận đặt xuống, nhìn về phía cánh cửa bên kia ngẩng đầu: “Tiểu Chiêu, ai tới…” Còn chưa kịp nói xong, ngay khi nhìn đến tình cảnh ở ngay chỗ cửa, lời của Cố Hoài Y liền ngừng lại. Bà kinh ngạc nhìn về phía hai thiếu niên đang ôm choàng lấy nhau: “Tiểu Chiêu, hai đứa đây là…”
“Mẹ hiểu lầm rồi!” Triển Chiêu nhanh tay thả Sở Thiên Thanh ra, thấy ánh mắt của Cố Hoài Y nhìn mình kinh nhạc nghi hoặc sau đó có vẻ hơi vỡ lẽ, vẻ mặt cậu trở nên đến hơi đỏ ửng, phá lệ đẹp, có chút ngượng ngùng giải thích: “Mẹ, đây là Thanh Thanh, là em gái của con ở nhà hàng xóm đối diện khi con còn bé.” Đường nhìn của cậu bỗng nhiên trở nên xa xăm, ánh mắt buồn bã: “Ừ, hồi nhà con còn ở Kinh Hải, từ khi còn nhỏ tụi con đã luôn ở chung một chỗ, quan hệ rất thân, mẹ con thích Thanh Thanh nhất, luôn nói rằng em ấy giống như con gái nhà chúng ta.”
Cố Hoài Y thần sắc nhất thời u ám, nhớ tới chuyện cũ, trong lòng nhưng có chút đau xót khổ sở. Nhưng bà rất nhanh liền thu lại được tâm tình của mình, sợ lại dẫn dắt ra những hồi ức không hay của Triển Chiêu. “Đây là Thanh Thanh sao?” Cố Hoài Y dịu dàng cười, tỉ mỉ quan sát Sở Thanh Thanh một chút, giọng nói đặc biệt nhu hòa nói với cô, “Cháu thật xinh đẹp nha. Dì họ Cố, gọi Cố di là được.”
Sở Thiên Thanh hơi cúi thấp người, rất có lễ phép hướng Cố Hoài Y chào hỏi: “Chào Cố di, cháu là Sở Thiên Thanh, là em gái của Tiểu ca ca, dì và Tiểu ca ca cứ gọi con Thanh Thanh là được rồi. Ngày hôm nay thực sự đã quấy rầy dì, cũng không báo trước một tiếng.”
“Cái con bé này, có gì đâu a.” Cố Hoài Y cởi tạp dề cất đi xong, cười giận trách, “Nếu cháu đã là em gái của Tiểu Chiêu, đương nhiên cũng giống như con gái của dì vậy, nói cái gì quấy rầy hay không chứ. Ăn cơm trưa chưa nào?”
“Vẫn chưa ăn.” Sở Thiên Thanh hơi ngượng ngùng cười cười. Cố Hoài Y bởi vì duyên cớ mình không có con gái, cho nên vốn cực kỳ thích con gái, lại thấy Sở Thiên Thanh tính cách rất văn tĩnh, còn là em của Triển Chiêu khi còn bé, càng đánh động tới nội tâm yêu thương cô, nhiệt tình chào hỏi: “Vừa lúc, ăn cùng với bọn dì đi.” Cố Hoài Y nói xong, quay về phía Triển Chiêu phân phó nói: “Tiểu Chiêu, nhanh nhanh lấy cho Thanh Thanh một bộ chén đũa a.” Triển Chiêu cười cười: “Vâng.” Lại đưa Sở Thiên Thanh ngồi vào bên bàn ăn, thấp giọng nói: “Thanh Thanh cháu ngồi đi, dì đi lấy chén cho cháu, chờ một chút.” “Dạ.” Sở Thiên Thanh ngoan ngoãn ngồi chờ bà.
Chờ Triển Chiêu đem chén lại, Cố Hoài Y trước hết múc cho Sở Thiên Thanh chén canh, cười sảng khoái khuyên nhủ: “Đến đến, nếm thử đi, ngày hôm nay Cố di là món sườn non hầm bí đao, là món mà ca ca cháu thích ăn nhất đó. Nếm thử xem ăn có ngon không.” Nói xong lại múc cho Triển Chiêu một chén thật đầy: “Tiểu Chiêu con cũng ăn đi.”
“Mẹ, con tự làm.” Triển Chiêu nhanh tay nhận lấy chén, nhẹ nhàng thổi thổi, cười cười nói: “Mẹ nấu canh sườn làm sao có thể không ngon được.” Nói xong lại quay đầu cười với Sở Thiên Thanh, nói: “Thanh Thanh, em nếm thử đi, sườn hầm bí đao của mẹ anh là là thiên hạ nhất tuyệt.” Cố Hoài Y cười híp mắt, cho thấy bà thật sự cao hứng: “Thằng bé này, khoa trương quá đi.”
Sở Thiên Thanh thổi nguội canh, cúi đầu uống một ngụm, nhè nhẹ cười, khen một lời từ đáy lòng: “Tiểu ca ca mới không có khoa trương đâu, ăn ngon thật đấy, tay nghề của Cố di thật giỏi quá.” Cố Hoài Y cao hứng nói: “Thích thì ăn nhiều một chút, lần sau Cố di lại làm cho hai đứa.” Một bữa cơm cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí rất hòa hợp, sau khi cơm nước xong Cố Hoài Y trở vào nhà bếp thu dọn chén đũa, để lại Triển Chiêu hảo hảo nói chuyện phiếm với em gái, dù sao đã nhiều năm không gặp như vậy rồi, vừa lúc buổi chiều không cần đến lớp, có rất nhiều thời gian.
Triển Chiêu đưa Sở Thiên Thanh đến phòng riêng của mình, mở quạt điện, hai người cứ ngồi trên sàn nhà như vậy. “Thanh Thanh, làm sao em lại đến Lạc Thành?” Triển Chiêu ngồi xuống, không kịp chờ liền hỏi, “Nhà em dọn đi sao? Không ở Kinh Hải nữa? Làm sao em tìm được nhà của anh?” Sở Thiên Thanh cúi đầu, thần tình có chút lãnh đạm đáp: “Bọn họ không dọn nhà, vẫn còn ở Kinh Hải. Chỉ là em chuẩn bị lên cấp , ba em nghe nói trường cấp của Lạc Thành chất lượng giảng dạy tốt hơn trường Kinh Hải, tỷ số học lên cũng cao. Dù sao đi nữa cách Kinh Hải cũng không bao xa, để em thi vào đây, năm nay vừa mới lên lớp mười, ở trong ký túc xá trường tư nhân Lạc Thành.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Triển Chiêu, biểu tình thay đổi nhu hòa một ít, có chút ẩn chứa ý tứ làm nũng, “Về phần địa chỉ nhà anh, là ba em nói cho em biết. Em nói em nhớ Tiểu ca ca, ông ấy không lay chuyển được em, đã hỏi lại rồi báo cho em biết.” Triển Chiêu cưng chiều sờ sờ đầu Sở Thiên Thanh, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thanh âm nhàn nhã mà trống rỗng: “Tiểu ca ca cũng rất nhớ em a. Thanh Thanh, nhiều năm qua rồi, em sống có tốt không?”
Sở Thiên Thanh dúi đầu vào trong lòng Triển Chiêu, buồn buồn nói: “Không tốt.” Triển Chiêu mặc cho cô tùy ý đùa giỡn, cười cười hỏi: “Sao vậy? Có phải là dì Trình đối xử với em không tốt không?” Sở Tiên Thanh nhẹ giọng nói: “Cũng không phải như vậy, ngược lại còn oan uổng cho bà ấy, là tự trong lòng em thấy không thoải mái. Tiểu ca ca, anh biết không? Bà ấy sinh cho ba em một đứa con trai, ba em xem không khác gì bảo bối, thật phiền.” Triển Chiêu cười cười, ôn hòa khuyên nhủ: “Không nên như vậy a, Thanh Thanh, chú Sở rất thương em. Em phải vui vẻ một chút nha, còn có Tiểu ca ca ở đây.” “Em biết, chỉ là trong lòng không thoải mái.” Sở Thiên Thanh thấp giọng rù rì nói, “Tiểu ca ca, mẹ em đã mất vì bệnh hai năm trước.”
Triển Chiêu cả kinh, sau đó hơi bất đắc dĩ cười cười, trong ngực bỗng nhiên có một dòng ưu thương chảy xuôi. Cậu và Sở Thiên Thanh từ khi ra đời hầu như đã luôn chơi đùa cùng với nhau, Triển Chiêu lớn hơn gần một tuổi so với Sở Thiên Thanh, hai nhà lại ở đối diện. Cha của Triển Chiêu là cảnh sát, khi cậu còn rất nhỏ ông đã hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ của Triển Chiêu Tô Tĩnh một mình nuôi nấng con trai, mẹ của Sở Thiên Thanh rất kính nể bà, cũng có quan hệ tốt với Tô Tĩnh. Tô Tĩnh bận rộn công việc, mẹ của Sở Thiên Thanh cũng thường xuyên để hai đứa nhỏ cùng một chỗ, cho đến tận khi cha mẹ của Sở Thiên Thanh vì tình cảm tan vỡ mà ly hôn. Năm Tô Tĩnh gặp tai nạn xe cộ đó, chính là năm cha của Sở Thiên Thanh tái hôn, vì thế Sở Thiên Thanh đã từng không chịu về nhà, ở nhà Triển Chiêu một thời gian. Vẫn luôn là Triển Chiêu chăm nom em gái, lại sau đó nữa, là đến Triển Chiêu được hảo bằng hữu nhiều năm của Tô Tĩnh là Cố Hoài Y và Bạch Thắng Văn thu dưỡng, đưa đến Lạc Thành, hai người mới bị cưỡng chế tách ra nhiều năm như vậy.
“Không sao đâu, đều đã qua rồi, Thanh Thanh.” Triển Chiêu an ủi nói, ánh mắt ôn nhu thương tiếc. Sở Thiên Thanh cúi đầu đáp: “Ừ. Em biết.”
Ngày mùa hè trời nóng, chỉ một lát sau, hai người liền tách ra. Sở Thiên Thanh xoa xoa thái dương nói: “Tiểu ca ca, đầu đau quá a.” “Bị sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không a?” Triển Chiêu nhanh chóng hỏi. “Không phải đâu,” Sở Thiên Thanh lắc đầu nói, “Đại khái ngồi xe bus lâu, mệt mỏi quá.” Triển Chiêu đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô một chút, thấy không có gì bất thường mới yên lòng, cười căn dặn: “Trước hết ở đây ngủ một giấc là khỏe thôi, tối nay anh đưa em đến trường học.” Sở Thiên Thanh nghe lời liền nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Kể từ đó, mỗi lần được nghỉ ở trường, Sở Thiên Thanh sẽ mang theo sách vở đến nhà Triển Chiêu dùng cơm, rồi để Triển Chiêu phụ đạo bài vở cho cô. Bởi vì tính cách văn tĩnh nhu thuận mà cả hai vợ chồng Bạch Thắng Văn và Cố Hoài Y đều vô cùng thích cô gái trẻ này. Nhìn hai đứa nhỏ ngồi trước bàn đọc sách ôn tập làm bài, Cố Hoài Y thỉnh thoảng lại đi vào đưa đồ uống và trái cây cho hai người, có đôi lúc lại không nhịn được nghĩ, hai đứa trẻ này thật xứng đôi, sau khi lớn lên nếu có thể ở bên nhau là tốt nhất rồi. Bạch Thắng Văn sau khi biết được lại cười chọc ghẹo vợ mình: “Hai đứa nó mới có bây lớn a, em có tinh thần rãnh rỗi như vậy, còn không bằng quan tâm một chút đến Cẩm Đường với Ngọc Đương đi, hai đứa nó mới thật là đến cái tuổi này chứ, Tiểu Chiêu mới bao lớn, em nha, thiệt tình nha!”
Cố Hoài Y hơi nhíu mày cười: “Em cam tâm tình nguyện, anh có ý kiến gì?” Bạch Thắng Văn tính tình tốt cười cười nói: “Không dám không dám a.”
Sau khi Bạch Ngọc Đường lên đại học, tính cách vốn dĩ tương đối hoang dã, lại không quen chịu câu thúc, nên không thường gọi điện thoại cho nhà. Cho dù có gọi điện thoại, tối đacũng chỉ biết nói chuyện với Triển Chiêu mười mấy phút rồi thôi. Tình cờ vào ngày Triển Chiêu gặp lại Sở Thiên Thanh, đêm đó Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại về nhà. Triển Chiêu dị thường vui vẻ kể với Bạch Ngọc Đường về Sở Thiên Thanh, trong giọng nói tràn ngập dịu dàng phấn khởi, nhìn Cố Hoài Y và Bạch Thắng Văn ở bên cạnh cười không ngừng. Triển Chiêu vốn tưởng rằng anh hai nghe xong cũng sẽ vui vẻ, không ngờ Bạch Ngọc Đường lại chỉ nhàn nhạt nói với cậu một câu: “À, vậy sao.” Triển Chiêu cảm thấy kỳ lạ, đang muốn hỏi một câu nữa, chợt nghe Cố Hoài Y nói với cậu: “Tiêu Chiêu a, hỏi anh hai con thử xem bao giờ thì về nha?” “Dạ, được.” Triển Chiêu nghe xong lời của mẹ thì cũng quên luôn mình muốn hỏi cái gì, nhanh miệng hỏi: “Hai ơi, chừng nào thì anh về nhà a? Quốc khánh sẽ về phải không?”
Bên đầu kia điện thoại, Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Không được, nghỉ đông rồi anh về. Không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.”
Trong ống nghe Triển Chiêu cầm trên tay chỉ còn tiếng chuông báo bận, có chút thất vọng không nói rõ được, quay đầu lại nhìn ba mẹ, hơi bất đắc dĩ nói: “Anh hai cúp máy rồi, nói là quốc khánh không về.” Bạch Thắng Văn cười cười, lắc đầu nói: “Đúng là không về rồi, vừa mới vào đại học, đại khái còn rất mới mẻ ha.” Chỉ có Cố Hoài Y bĩu môi nói: “Tiểu tử thối, thật không có lương tâm!”
(Tác giả có lời muốn nói: Chuyện ở đây chỉ là chuyện anh em của Triển Chiêu và Sở Thiên Thanh thôi. Các vị đừng hiểu lầm nha.)